Chương 216
Nếu Vô Cực Tinh Cung nhúng tay vào, nhất định Huyền Thiên Tông khó thoát khỏi vận mệnh hoàn toàn diệt vong!
“Kết thúc rồi, Huyền Thiên Tông...” Mạc Phàm lẩm bẩm tự nói, khóe miệng mang theo một nụ cười đắc ý.
Nhưng mà, ngay vào thời khắc đó.
Thiên địa như bỗng an tĩnh lại.
Tốc độ chảy của thời gian giống như trở nên thong thả rất nhiều.
Trên trời cao, một kiếm quang mênh mông cuồn cuộn không cách nào hình dung trảm phá mười vạn dặm trời cao, quét ngang thẳng đến đám người Vô Cực Tinh Cung!
Một kiếm bao phủ càn khôn!
Một kiếm đánh nứt trời cao!
Một kiếm, cứ như chặt đứt năm tháng, ngăn cách vạn cổ!
Một bóng dáng bạch y tuyệt thế, siêu nhiên như tiên, cầm một thanh cổ kiếm tràn ngập khí tức thời gian trong tay, chém ra một kiếm quang trảm thiên tuyệt địa!
Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm, chồng thêm Lục Tiên Kiếm Quyết!
Một kiếm tuyệt thế!
Kiếm quang sắc bén mơ hồ mang theo sức mạnh thời gian vô tận lập tức quét ngang ra!
Một kiếm này quét tới, trận doanh của Vô Cực Tinh Cung lập tức bị quét sạch một khu vực lớn!
Rất nhiều cao thủ của Vô Cực Tinh Cung trực tiếp biến thành bụi bặm, phiêu tán trong thiên địa dưới kiếm quang thời gian phát ra trong nháy mắt đó!
Tất cả những người còn sót lại của Vô Cực Tinh Cung, cả đám đều như hóa ngu si, linh hồn cũng run rẩy trong một kiếm này!
Sau khi một kiếm quang trảm phá thiên địa đảo qua, có một tiếng nói mang theo hàn ý vô tận vang lên: “Kiếm này là Quân gia ta chém ra vì Huyền Thiên Tông!”
Tiếng nói bình tĩnh mà lạnh nhạt, giống như âm thanh của thần linh vang vọng bên tai mọi người.
Giờ khắc này, toàn bộ cục diện hỗn chiến đều đột nhiên đình trệ, thời gian giống như đọng lại.
Cho dù là Kim Giác tộc, Ngân Giác tộc, hay là Vô Cực Tinh Cung, trên mặt mọi người đều mang theo chấn động xưa nay chưa từng có!
Kiếm này là Quân gia ta chém ra vì Huyền Thiên Tông!
Đầu óc đám người Huyền Thiên Tông chủ ầm ầm chấn động, như có hàng tỉ lôi đình nổ vang, cả người có chút đờ đẫn.
Sau đó, lại là kinh hỉ tột cùng!
Quân gia!
Là người của chủ thượng Quân gia tới!
Giờ phút này, tất cả tu sĩ Huyền Thiên Tông đều có một cảm giác không chân thật giống như đang nằm mơ.
Quân gia mà bọn họ luôn ngày ngóng đêm trông đã tới rồi sao?
Nơi xa, một bóng dáng thon dài cả người được bao phủ trong tiên quang mông lung đạp lên hư không mà đến.
Hắn mặc một bộ bạch y vô cấu, trong tay cầm một thanh cổ kiếm tràn ngập khí tức thời gian.
Một người...
Một kiếm...
Tiên tư tuyệt thế!
“Trừ khước quân thân tam trọng tuyết, thiên hạ thùy nhân phối bạch y (1)...” Một tiểu sư muội trong Huyền Thiên Tông trực tiếp ngây ngốc, lẩm bẩm tự nói.
(1) Nghĩa: Nếu người như chàng mà còn không mặc y phục màu trắng, thì khắp thiên hạ này còn có ai xứng với y phục màu trắng nữa.
Nàng chưa bao giờ gặp được người siêu nhiên tuyệt tục như thế.
So với Huyền Thiên Tông kinh hỉ phấn chấn.
Kim Giác tộc và Ngân Giác tộc lại mặt mang kinh hoàng, tâm thần bất an.
Cho dù là Kim Giác Đại Vương và Ngân Giác Đại Vương trước đó khinh thường Quân gia, giờ phút này cũng nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt lộ ra vẻ thấp thỏm.
Còn về phía Vô Cực Tinh Cung, cả đám người đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Một kiếm vừa rồi của Quân Tiêu Dao quét tới trận doanh Vô Cực Tinh Cung phía đối diện.
Một kiếm qua đi, hơn phân nửa số người trực tiếp biến thành tro bụi, tản ra khắp cả thiên địa.
Chuyện này khủng bố đến mức khiến người ta da đầu tê dại, lông tơ dựng ngược!
Cho dù là một ít cường giả Hư Thần, Chân Thần may mắn sống sót, đối mặt với một kiếm này cũng cảm nhận được cảm giác rất nguy hiểm.
“Khủng bố, quá khủng bố, rốt cuộc người này là ai?” Sắc mặt Mạc Phàm vẫn còn tái nhợt.
Vừa rồi, gã có cảm giác mình như đi đến quỷ môn quan một chuyến.
Mạc Phàm thiếu chút nữa đã tan biến trong kiếm quang kia.
Nếu không phải cuối cùng, người tí hon sao trời trong thân thể gã phóng ra một vòng bảo hộ sao trời để bảo vệ thân thể gã thì e rằng lúc này Mạc Phàm đã sớm biến thành bụi bặm.
Nhìn quanh một vòng, Quân Tiêu Dao lạnh nhạt hỏi: “Bản Thần Tử hạ giới là vì trấn sát thập tội đại tộc, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng xuống hoàng tuyền chưa?”
Lời Quân Tiêu Dao nói khiến các cao thủ trong Kim Giác tộc, Ngân Giác tộc đều lộ ra vẻ mặt khó coi, trong mắt còn mơ hồ lan tỏa hung quang.
Ngay vào lúc Kim Giác Đại Vương chuẩn bị mở miệng, nói Quân Tiêu Dao không biết tự lượng sức mình.
Đám người Đông Huyền lão tổ xuất hiện.
Hai vị Thánh Nhân, một vị Chuẩn Thánh!
Không thể nói đội hình như vậy là vô địch thiên hạ ở hạ giới, nhưng ít nhất cũng có thể quét ngang tứ phương.
Đối với hạ giới mà nói, cho dù chỉ là một vị Chuẩn Thánh, cũng có khả năng ảnh hưởng đến chiến cuộc, càng đừng nói một lần đã xuất hiện hai vị Thánh Nhân và một vị Chuẩn Thánh.
“Thật tốt quá...” Đám người Huyền Thiên Tông chủ và phó tông chủ đều kích động đến sắc mặt phiếm hồng.
Mà trái tim của các cao thủ trong hai đại tội tộc lại hoàn toàn trầm xuống.
Tương tự với tâm tình của bọn họ còn có Vô Cực Tinh Cung.
Sắc mặt Mạc Phàm khó coi tới cực điểm.
Đã hơn một năm nay, gã hoàn toàn quật khởi, một đường thuận buồm xuôi gió, nói thật cũng đã hơi lâng lâng quá mức.
Đừng nói là thiên kiêu ở hạ giới, cho dù là một ít thiên kiêu Tiên Vực, Mạc Phàm cũng không quá để mắt đến.
Nhưng Quân Tiêu Dao chỉ dùng một kiếm mà đã khiến Mạc Phàm cảm nhận được sợ hãi tử vong.
Gã cảm thấy, cho dù mình có người tí hon sao trời, phỏng chừng cũng không phải là đối thủ của Quân Tiêu Dao.
“Kim Giác tộc, Ngân Giác tộc, còn có Vô Cực Tinh Cung, không giữ lại người nào!” Quân Tiêu Dao nói thật bình đạm lạnh nhạt, lại mang theo một cảm giác thiết huyết sát phạt.
Quân Tiêu Dao không có lòng thương hại gì đối với những tội tộc đó.
Nên giết thì cứ giết!
Mà Vô Cực Tinh Cung trợ Trụ vi ngược, còn ra tay thúc đẩy hạo kiếp lần này, tất nhiên Quân Tiêu Dao cũng sẽ không bỏ qua.
“Vâng, cẩn tuân mệnh lênh của Thần Tử đại nhân!”
Ba người Đông Huyền lão tổ đều ra tay.
Hai Thánh Nhân và một Chuẩn Thánh đủ để hoàn toàn đảo ngược chiến cuộc.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!