Giây tiếp theo, thân thể khổng lồ của Kim Chu lão tổ đâm thật mạnh xuống mặt đất.
Tám cái chân nhện của lão ta gần như bị chặt đứt toàn bộ, giáp xác trên người cũng bị đấm ra mấy lỗ thủng.
Các loại máu tươi, thể dịch không ngừng chảy ra từ lỗ máu đó.
Đường đường là Sơn Kim Chu lão tổ của Ma Linh Thần, giờ phút này lại trọng thương gần chết, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Cảnh tượng bất thình lình xảy ra làm tất cả Thái Cổ Thần Sơn Thần linh đều tạm thời chết máy.
Con mẹ nó đây là tình huống gì thế nào?
Lúc này, ánh mắt mọi người lại chuyển về hướng sáu cái khe không gian kia.
Sáu bóng dáng toàn thân lập loè ánh sáng sao trời và kim loại cất bước đi ra từ cái khe không gian.
Mỗi một bóng dáng đều cao lớn nguy nga, tản ra khí tức Thánh Cảnh.
Đó là Liệt Tinh Thần Khôi mà Quân Tiêu Dao có được từ bảo khố tinh cung.
Liệt Tinh Thần Khôi lấy danh là Liệt tinh (Đánh nứt sao), một quyền giáng xuống thì cả sao trời cũng bị đánh vỡ ra.
Giờ phút này sáu Liệt Tinh Thần Khôi cùng ra tay, có thể suy ra uy lực cường đại đến cỡ nào.
Kim Chu lão tổ không bị một quyền đấm chết, ngược lại hơi nằm ngoài dự đoán của Quân Tiêu Dao.
Nhưng hiện tại, Kim Chu lão tổ chết hay không đã không có khác biệt quá lớn.
“Cái này... Đây là sáu con rối?”
“Sáu con rối cấp bậc Thánh Nhân, trời ạ!”
Tất cả tu sĩ Nhân tộc đều bị chiêu này của Quân Tiêu Dao làm khiếp sợ.
Vừa ra tay đã là sáu con rối Thánh Nhân, đưa mắt nhìn khắp hạ giới, đây là chuyện khiến người ta khó có thể tưởng tượng đến cỡ nào.
Ở thập giới, trừ nhân vật nghịch thiên như Vô Cực Tinh Quân ra thì rất khó có ai có nội tình như vậy.
Nhưng cuối cùng, người hưởng lợi vẫn là Quân Tiêu Dao.
“Lão tổ!” Những sinh linh của Ma Linh Thần Sơn kinh hô, muốn ra tay cứu viện.
Nhưng Quân Tiêu Dao đã đi trước một bước, tâm niệm khẽ động.
Sáu Liệt Tinh Thần Khôi lại ra tay, trực tiếp đấm Kim Chu lão tổ thành một bãi thịt nát.
“Không!” Sinh linh của Ma Linh Thần Sơn phát ra tiếng kêu bi thiết.
Trái lại bên phe tu sĩ Nhân tộc lại sĩ khí đại chấn.
Các vị Thánh Nhân Nhân tộc cũng vui mừng quá đỗi.
Một mình Quân Tiêu Dao đã có được chiến lực của sáu Thánh Nhân.
Nếu cộng thêm đám người Đông Huyền lão tổ thì chính là tám vị Thánh Nhân.
Chuyện này tuyệt đối có thể quyết định thắng bại của trận chiến tranh này.
Càng đừng nói sáu Liệt Tinh Thần Khôi đao thương bất nhập, thân thể vô địch.
Một khối Liệt Tinh Thần Khôi có thể chặn lại hai Thánh Nhân của Thái Cổ Thần Sơn.
“Giết!”
Tâm niệm của Quân Tiêu Dao khẽ động, sáu Liệt Tinh Thần Khôi cùng ra tay, khí tức mênh mông, quyền quang kinh thế.
Quân Tiêu Dao có chừng mấy ngàn tinh hạch, cũng có thể chống đỡ để dùng cho Liệt Tinh Thần Khôi.
“Giết, thời điểm Nhân tộc phản kích tới rồi!”
“Là lúc để những nhãi con sinh linh Thái Cổ đó biết được sự lợi hại của Nhân tộc chúng ta!”
“Thần Tử vạn tuế, có Thần Tử ở đây thì Nhân tộc chúng ta gì sầu không thắng!”
Giờ phút này Quân Tiêu Dao đã trở thành Định Hải Thần Châm của Nhân tộc.
Cứ như chỉ cần có hắn ở đây thì tất cả khó khăn đều được giải quyết dễ dàng.
Sự thật cũng như thế.
Những sinh linh Thái Cổ Thần Sơn đó bắt đầu luống cuống, cục diện gần như bị đảo ngược.
Sáu Liệt Tinh Thần Khôi đại khai đại hợp, đao thương bất nhập, quét ngang tứ phương, căn bản không có một Thánh Nhân Thái Cổ Thần Sơn nào nguyện ý đối đầu với những Liệt Tinh Thần Khôi đó.
Thử hỏi ai lại nguyện ý dùng tánh mạng mình đi liều chết liều sống với một con rối?
Cũng vì nguyên nhân này, Thánh Nhân Thái Cổ Thần Sơn liên tục bại lui, bắt đầu chuẩn bị tách ra rời đi.
Chiến lực đứng đầu bại lui, vậy càng không cần phải nói đến chiến lực hạ tầng, chúng trực tiếp bắt đầu tan tác.
Vô số sinh linh Thái Cổ Thần Sơn bị chém giết, máu chảy thành sông.
Trước đó bọn chúng là đồ tể, tu sĩ Nhân tộc là thịt cá nằm trên thớt.
Hiện giờ cục diện đảo ngược lại, sinh linh Thái Cổ trở thành thịt cá.
Quân Tiêu Dao cũng không nhàn rỗi, mỗi một quyền hắn tung ra đều khiến hư không rách nát, quyền quang kinh thế, đấm cho một mảnh sinh linh Thái Cổ thành những mảnh vụn máu thịt.
Rất nhanh, phía Thái Cổ Thần Sơn đã kiên trì không được, lại có Thánh Nhân chết dưới quyền phong của Liệt Tinh Thần Khôi.
Bọn chúng bắt đầu hoảng sợ kêu to, xoay người chạy tán loạn.
Rất nhiều sinh linh Thái Cổ đều mang theo sợ hãi xưa nay chưa từng có khi nhìn về phía Quân Tiêu Dao, giống như nhìn thấy Diêm La dưới địa ngục.
Quân Tiêu Dao chính là ác mộng của Thái Cổ Thần Sơn bọn chúng!
Kế tiếp, trận đại chiến này giằng co chừng mấy ngày mấy đêm.
Tu sĩ Nhân tộc đuổi giết một đường, đánh cho Thái Cổ Thần Sơn chạy tán loạn tứ tán.
Trên đường đi qua, máu chảy thành sông, nhưng đa số đều là sinh linh Thái Cổ Thần Sơn chết.
Bọn chúng bắt đầu co đầu rút cổ trở về vùng cấm trung ương, run lên bần bật.
Nhân tộc giành được đại thắng xưa nay chưa từng có.
Gia tộc Nạp Lan, trên linh sơn thượng cổ.
Đưa mắt nhìn ra, tuy nơi đây vẫn là một mảnh hỗn độn, nhưng trên mặt chúng tu sĩ lại mang theo vui sướng phát ra từ nội tâm.
Đây là lần đầu tiên tu sĩ Nhân tộc của Thiên Huyền đại lục bọn họ đứng lên.
Trước đó nơi ở của Thái Cổ Thần Sơn được gọi là vùng cấm, tu sĩ Nhân tộc bước vào là chết.
Nhưng hiện tại, những sinh linh vùng cấm đó lại bị tu sĩ Nhân tộc bọn họ đuổi giết mà chạy vắt giò lên cổ.
Cảm giác này thật con mẹ nó sảng!
Mà tất cả những điều này đều là nhờ ơn Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao là chúa cứu thế của tất cả tu sĩ Nhân tộc trên toàn bộ Thiên Huyền đại lục!
Gia tộc Nạp Lan, trong đại đường rộng lớn, Quân Tiêu Dao ngồi trên thủ vị.
Ở phía dưới hắn, rất nhiều lãnh tụ các thế lực Thiên Huyền đại lục đang đứng chi chít.
Có Thánh Chủ thánh địa, có gia chủ của gia tộc lánh đời, có tông chủ tông phái, có giáo chủ đại giáo.
Giờ phút này, bọn họ cùng khom người chắp tay trước Quân Tiêu Dao.
“Nhân tộc của Thiên Huyền đại lục, cảm tạ đại ân của Thần Tử Quân gia, ân này vĩnh thế không dám quên!”
Câu nói của mọi người giống như tuyên truyền giác ngộ, phát ra từ nội tâm, thành thành cảm tạ.
“Chư vị không cần như thế.” Quân Tiêu Dao xua tay và nói.
Thật ra hắn cũng không phải chúa cứu thế thánh mẫu cái gì.
Đơn thuần vì ích lợi của mình mà thôi.
“Từ nay về sau, Nhân tộc của Thiên Huyền đại lục ta sẽ nghe theo Thần Tử như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!” Đông Huyền Tông chủ là người đầu tiên mở miệng.
“Đúng vậy đúng vậy, về sau cả đại lục đều nghe theo mệnh lệnh của Thần Tử!”
“Thần Tử chính là chủ nhân của Thiên Huyền đại lục!”
Các vị Thánh Chủ, giáo chủ, tông chủ đều phụ họa.
Trong mắt Nạp Lan Chiến vẫn có một tia nghi kỵ, ông ta mở miệng nói: “Xin hỏi Thần Tử, tuy chúng ta giành được đại thắng trong chiến dịch lần này, nhưng Thái Cổ Thần Sơn vẫn bảo tồn một bộ phận chiến lực, nếu chờ Thần Tử rời đi, bọn chúng lại ngóc đầu trở lại trả thù...”
Nạp Lan Chiến không nói tiếp.
Không khí nhất thời cũng rơi vào yên lặng.
Thật sự.
Có Quân Tiêu Dao ở đây thì bọn họ có thể giành được toàn thắng.
Nhưng nếu Quân Tiêu Dao rời đi thì sao?
Hắn là người của Tiên Vực, không có khả năng luôn nán lại ở Thiên Huyền đại lục đúng không?
“A... Các vị chớ lo lắng, bản Thần Tử sớm đã nghĩ ra biện pháp xử lý việc này.”
Quân Tiêu Dao cười khẽ, mang theo cảm giác như bày mưu lập kế.
Hết chương 241.