Ngay vào lúc đám người Quân Tiêu Dao xuất phát.
Tiềm Long đại lục đã bắt đầu bạo phát náo động.
Thế lực các nơi phản loạn, tội tộc quật khởi.
Những cuộc chiến tranh lớn lớn bé bé không ít hơn mấy chục trận.
Toàn bộ Tiềm Long đại lục, bốn địa vực Đông Thổ, Nam Lĩnh, Tây Hoang, Bắc Nguyên đều bốc cháy chiến hỏa ngập trời.
Đại Dận hoàng triều cũng phái quân đội ra trấn áp, triển khai sát phạt với tội tộc.
Mà trong cuộc chiến như vậy, biểu hiện của một vị hoàng tử lại nằm ngoài dự đoán của người người trong Đại Dận hoàng triều.
Thậm chí Đại Dận hoàng chủ cũng cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
Vị hoàng tử kia là Thập lục hoàng tử, Phương Hàn.
Trên dưới Đại Dận hoàng triều, gần như không ai không biết vị Thập lục hoàng tử ngu si này.
Nhưng biểu hiện của hắn ta trong từng chiến dịch lại càng ngày càng kinh người, thực lực cũng càng ngày càng mạnh, thậm chí vượt qua tất cả huynh đệ tỷ muội.
Cho dù là Quân Dĩnh Nhi cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Nàng ta cũng vui mừng vì sự thay đổi của Phương Hàn.
Nhưng dã tâm của Phương Hàn không ngừng lại ở đó.
Hắn ta muốn đánh bại tội tộc, trở thành anh hùng trong mắt thế nhân, đạt được sự ưu ái của Quân Dĩnh Nhi.
Không phải Quân Dĩnh Nhi nói, hy vọng ý trung nhân của mình là một anh hùng cái thế bạch y phiêu phiêu sao?
Như vậy Phương Hàn sẽ trở thành anh hùng kia!
Ngay vào lúc Tiềm Long đại lục chiến loạn nổi lên bốn phía.
Một trong Thập địa hạ giới, Sâm La đại lục.
Khác với các đại lục khác, đại lục này tồn sùng cách sinh tồn cá lớn nuốt cá bé cách.
Cường giả sinh, nhược giả tử, không có chính nghĩa và đạo lý gì đáng nói.
Cũng bởi vậy, đại lục này trở thành nơi tàng ô nạp cấu (1), cực kỳ hỗn loạn nổi danh dưới hạ giới.
(1) Chất chứa dơ bẩn
Rất nhiều cường giả phạm phải tội ác ngập trời ở đại lục khác, cuối cùng chỉ có thể trốn tới Sâm La đại lục.
Cường giả có thể sống thực thoải mái ở Sâm La đại lục, nhưng kẻ yếu thì rất bi thảm.
Giờ phút này, ở một mảnh đất nào đó trên Sâm La đại lục, trong một điện phủ hắc ám lạnh lẽo như băng.
Một bóng dáng tuổi trẻ ngồi ngay ngắn trên vương tòa xương khô trắng hếu.
Quanh thân gã lượn lờ sương mù màu đen, không thấy rõ khuôn mặt.
Một mái tóc dài màu xám trắng buông xuống mặt đất, sau lưng có một đôi cánh màu hắc bạch kỳ dị, lượn lờ khí Âm Dương.
Tuy khuôn mặt gã mơ hồ không rõ, nhưng đồng tử thấp thoáng kia lại như hàm chứa cảnh tượng khủng bố đàn tiên đẫm máu, thần ma ngã xuống, khiến lòng người run sợ.
Gã cứ lạnh nhạt mà ngồi ngay ngắn như vậy trên vương tọa bạch cốt, tản ra một khí tức áp lực cực đoan.
Mỗi bên trái phải vương tọa bạch cốt đều có một người áo đen đang đứng, tỏa ra uy áp Thánh Cảnh.
Mà ở phía dưới lại là một đám tu sĩ của Sâm La đại lục.
Trong đó có đầu lĩnh mấy mạch thế lực cường đại cũng đã hội tụ tại đây.
Trong nhóm người này, một vị lão giả huyết bào bước ra một bước, hơi chắp tay, thật cẩn thận nói: “Vị đại nhân đến từ Tiên Vực này, không biết ngài gọi chúng ta tới là có chuyện gì quan trọng?”
Lão giả huyết bào này đến từ Hoàng Tuyền Cốc.
Hoàng Tuyền Cốc là một trong các thế lực đỉnh cấp của Sâm La đại lục.
Bọn họ vốn là những ác nhân ăn thịt người không nhả xương, nhưng đứng trước mặt vị đại nhân đến từ Tiên Vực này thì cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần.
Trước đó cũng có tu sĩ không phục, giờ phút này họ sớm đã biến thành thi thể lạnh như sbăng trên mặt đất.
“Nghe nói các ngươi tìm được tung tích của truyền nhân Thôn Thần Ma Công?” Nam tử tuổi trẻ ngồi ngay ngắn trên vương tọa bạch cốt dùng ngón tay gõ tay vịn, lạnh nhạt hỏi.
“Vâng... không lâu trước đây chúng ta mới có được tin tức, hình như truyền nhân của Thôn Thần Ma Công là thiên kiêu của Chiến Ma Điện.” Trên trán lão giả huyết bào chảy ròng mồ hôi lạnh, vội vàng nói.
“Rất tốt, cuối cùng cũng xuất hiện, không uổng phí ta chờ lâu như vậy trên khối đại lục này.” Nam tử tuổi trẻ kia khẽ cười một tiếng, sau đó nói.
“Hoàng Tuyền Cốc, Tu La môn, Thiên Sát Tông, ta ra lệnh cho các ngươi đi diệt trừ Chiến Ma Điện, bắt tên truyền nhân của Thôn Thần Ma Công tới đây cho ta.” Nam tử tuổi trẻ nói.
Lời vừa nói ra, người của ba đại tông môn đều biến sắc.
Một nam tử trung niên của Thiên Sát Tông nhịn không được đứng ra và nói: “Tiên Vực đại nhân, Chiến Ma Điện kia chính là thế lực cường đại đệ nhất Sâm La đại lục, cho dù ba tông chúng ta cùng xông lên cũng sẽ tổn thất rất lớn, gần như là phải liều mạng.”
Nhưng mà, ngay khi nam tử Thiên Sát Tông kia vừa dứt lời.
Bên bạch cốt vương tọa, một người áo đen trực tiếp thò ra tay, một chưởng chụp ông ta thành thịt nát.
“Còn ai phản đối quyết định của ta, hoặc là không muốn phục tùng?” Nam tử tuổi trẻ chậm rãi nói.
“Không... Không dám...” Người của Tam đại tông môn, chảy ròng mồ hôi lạnh sau lưng.
Chiến Ma Điện cũng có Thánh Nhân tồn tại.
Ba đại tông môn bọn họ liên thủ, mặc dù dẹp xong Chiến Ma Điện thì phỏng chừng cũng sẽ tổn thất thảm trọng.
Mà nam tử tuổi trẻ tới từ Tiên Vực kia lại không có chút tổn thất nào.
Nhưng tình thế đang rất nguy hiểm, bọn họ không thể không cúi đầu.
Một nam tử của Tu La môn căng da đầu hỏi: “Xin hỏi Tiên Vực đại nhân, hiện giờ ở Sâm La đại lục cũng có những thiên kiêu Tiên Vực khác đang chú ý truyền nhân của Thôn Thần Ma Công ở hạ giới.”
“Nếu bọn họ ngăn trở, muốn tranh đoạt...”
Nam tử kia không nói tiếp, nhưng hàm ý hiển nhiên là…
Đều là người tới từ Tiên Vực, bọn họ có thể đắc tội ai đây?
Nghe thấy lời này, nam tử tuổi trẻ trên bạch cốt vương tọa lại cười.
Cứ như nghe thấy trò cười buồn cười nhất khắp thiên hạ.
Gã chậm rãi mở miệng nói: “Yên tâm, trong thập địa hạ giới này, không có người dám đối nghịch với ta.”
“Nếu thực sự có tên nào không có mắt muốn ngăn cản, ngươi chỉ cần nói ra sáu chữ là được.”
“Đọa Thần Cung, Đọa Thần Tử!”
Sáu chữ này vừa dứt, một luồng ma khí sát phạt khủng bố thổi quét ra!
Cho dù là một ít cường giả ở phía dưới có tu vi cao hơn nam tử trẻ tuổi cũng có cảm giác da đầu tê dại.
Đọa Thần Cung, Đọa Thần Tử!
Bọn họ ở hạ giới nên cũng không rõ sức nặng của sáu chữ này.
Nhưng ở Tiên Vực, Đọa Thần Cung là một thế lực lớn nội tình khủng bố vô biên.
Nghe đồn nhất mạch này chính là một trong những cội nguồn của ma tu trên Tiên Vực, có truyền thừa cổ xưa.
Đọa Thần Tử thân là một thiên kiêu kiệt xuất nhất trong Đọa Thần Cung đương đại, lời gã nói cũng không phải đơn thuần là khoác lác.
Ở thập địa hạ giới này thật sự không có bao nhiêu thiên kiêu dám đối nghịch với Đọa Thần Tử.
“Vâng, vậy tại hạ lập tức đi làm.”
Hết chương 243.