Sắc mặt của tên chí tôn bị thương kia của Đọa Thần Cung đã nghẹn đỏ.
Truyền nhân của Đọa Thần Cung bọn họ bị Quân Tiêu Dao giết, chẳng lẽ rống có hai câu cũng không được sao?
Còn bị coi như là chó đang sủa bậy, quả thực là sỉ nhục!
Chí tôn của Đọa Thần Cung tức giận đến ngũ tạng như bị lửa đốt, tức sùi bọt mép, hận không thể trực tiếp đánh tới Quân gia.
Nhưng nghĩ đến nội tình của Quân gia và những lão bất tử trầm miên trong tổ từ, chí tôn của Đọa Thần Cung lập tức cưỡng chế đè nén lửa giận trong lòng xuống.
Đọa Thần Cung bọn họ thật sự không yếu, nhưng nếu thật sự đối đầu với Quân gia, đến lúc đó tình thế không thu lại được, sẽ tạo thành đả kích mang tính hủy diệt đối với Đọa Thần Cung.
“Thôi, tạm thời nhẫn nhịn đi, ta tin Quân gia cũng không càn rỡ được lâu lắm.” Sâu trong Đọa Thần Cung có chí tôn khác mở miệng khuyên nhủ.
Cuối cùng chí tôn kia vẫn không thể phát giận, đành nhẫn nhịn nuốt ngược vào bụng.
Nhìn Đọa Thần Cung yên lặng đi, tất cả tu sĩ các thế lực chung quanh đều như thạch hóa.
Đọa Thần Cung thân là nguồn cội của ma đạo trên Hoang Thiên Tiên Vực, cuối cùng lại e dè thoái lui?
Thật sự quá mới lạ!
Đọa Thần Cung thân là thế lực ma tu, trước giờ hành sự luôn cường thế bá đạo.
Cho dù là các thế lực bất hủ cùng đẳng cấp thì trước nay Đọa Thần Cung chưa bao giờ nhường nhịn, luôn cực kỳ cường thế.
Nhưng hiện tại, lại trực tiếp bị Quân gia đè ép một đầu, không dám làm càn.
“Quân gia – Một trong Ngự Tam Gia quả nhiên có uy thế vô biên.”
“Đúng vậy, không hổ là Hoang Cổ thế gia đứng đầu, Đọa Thần Cung cường thế, Quân gia càng cường thế hơn Đọa Thần Cung!”
Mọi người khắp tứ phương cảm thán.
Chắc chắn chuyện này cũng nhanh chóng truyền khắp Tiên Vực.
Mà ở Quân gia.
Trong hư không, một hài đồng mặc áo bào tro, nhìn có vẻ không quá mười mấy tuổi đã thu thanh kiếm trong tay lại.
Tuy y mang dáng vẻ hài đồng, nhưng ánh mắt lại hết sức tang thương, già cỗi.
Đó chính là Thập Lục Tổ của Quân gia, y đã từng nuốt Trường Sinh Đạo Quả nên vẫn luôn duy trì dáng vẻ hài đồng như vậy.
“Ha hả, hẳn một kiếm này đủ để trấn áp Đọa Thần Cung rồi.”
Bên cạnh, lão giả khô gầy mặc áo xám cười nhạt, đó là Thập Bát Tổ.
“Hừ, còn không phải mới chết một nhãi con hậu bối sao, có cần phản ứng lớn như vậy không?” Thập Lục Tổ hừ một tiếng.
Thập Bát Tổ cười mà không nói.
Ông tin chắc nếu là Quân Tiêu Dao xảy ra bất trắc gì thì chỉ sợ phản ứng của bọn họ sẽ càng kịch liệt càng cực đoan hơn vị chí tôn kia của Đọa Thần Cung.
Là con người thì đều song tiêu (1), Đọa Thần Tử chết thì đã chết, không có can hệ cái đinh gì đến bọn họ.
(1) Viết tắt của “Song trọng tiêu chuẩn” là khi dùng hai bộ thước đo để so sánh, đánh giá hai sự vật, con người khác nhau. Còn có thể gọi là tiêu chuẩn kép.
Nhưng nếu Quân Tiêu Dao bị người ta đánh bị thương hay va chạm gì, phỏng chừng Thập Lục Tổ sẽ xách kiếm tới cửa đi chém người.
Đương nhiên, hẳn chuyện này sẽ không phát sinh, bởi vì cho đến bây giờ người cùng thế hệ có thể làm Quân Tiêu Dao bị thương còn chưa xuất hiện.
Thập Lục Tổ lại nở một nụ cười và nói: “Nhưng biểu hiện của Tiêu Dao cũng thật khiến người ta vừa lòng, cả Đọa Thần Tử mà cũng giết được.”
“Ta cũng nghe nói, thân thể của Đọa Thần Tử kia chính là thân thể của một quái thai cổ đại được đào ra từ một khối thần nguyên trong Đọa Thần Cung, nếu vậy thì chắc hẳn Tiêu Dao có năng lực đối phó với những quái thai cổ đại đó rồi.” Thập Bát Tổ nghiền ngẫm nói.
“Vậy là tốt rồi, trước đó ta còn có hơi lo lắng, Tiêu Dao đối đầu với hoàng mao nha đầu của Tổ Long Sào kia sẽ xảy ra vấn đề gì, hiện tại xem ra hoàn toàn có thể yên tâm.” Thập Lục Tổ ha hả cười.
“A... Ta cũng thật chờ mong khi Tiêu Dao trở lại Tiên Vực sẽ trở nên lợi hại đến cỡ nào.” Thập Bát Tổ cười nói.
“Sợ là sẽ hoàn toàn đẩy ngang thế hệ trẻ tuổi trên Tiên Vực?” Thập Lục Tổ vui tươi hớn hở.
“Rửa mắt mong chờ đi, sự huy hoàng của Quân gia ta cần Tiêu Dao kéo dài...” Thập Bát Tổ hít sâu một hơi, thở dài.
“Đúng vậy, Quân gia ta có được huy hoàng, nhưng cũng có gánh nặng trầm trọng...” Nụ cười của Thập Lục Tổ hơi giảm đi một chút.
Sau lưng vinh quang có in khắc một đường cô độc.
Sau lưng sự huy hoàng của Quân gia, tất nhiên cũng trả cái giá mà người thường khó có thể tưởng tượng.
Ánh mắt những lão tổ Quân gia đều phóng ra rất xa.
Tuy Quân gia huy hoàng, nhưng dưới biểu tượng đó là mạch nước ngầm mãnh liệt.
Quân Tiêu Dao phải nhanh chóng trưởng thành thì mới có thể trở thành trụ cột của Quân gia.
Tất nhiên Quân Tiêu Dao không biết những việc xảy ra trên Tiên Vực.
Cho dù biết thì cũng chỉ cười cho qua.
Sinh ra trong một gia tộc bao che cho con cháu, hắn tin chắc Đọa Thần Cung không dám làm gì mình.
Ít nhất mặt ngoài là không dám ra tay với mình.
“Quân Tiêu Dao, ngươi đã gây nên đại họa, chúng ta đã truyền tin tức này trở về, cho dù là Quân gia cũng không có khả năng làm lơ lửa giận của Đọa Thần Cung ta.” Một Thánh Nhân áo đen lạnh lẽo khàn khàn mà nói.
“Các ngươi còn dám làm càn với công tử một câu nữa xem!”
Trong mắt Đông Huyền lão tổ, Cổ Nguyên có một tia giá lạnh đang kích động.
Đặc biệt là Cổ Nguyên, Quân Tiêu Dao đối đầu với Đọa Thần Tử là vì Chiến Ma Điện bọn họ.
Ông ta không cho phép có người mở miệng láo xược với Quân Tiêu Dao.
Ngay vào lúc hai tên Thánh Nhân áo đen muốn nói cái gì nữa.
Bọn họ lại nhận được đưa tin.
Mà sau khi biết được tin tức này, vẻ mặt hai tên Thánh Nhân áo đen lập tức đọng lại.
Tin tức chỉ có một câu ngắn gọn.
Tạm thời đừng trêu chọc Thần Tử của Quân Gia!
Câu này làm hai tên Thánh Nhân áo đen đều choáng váng.
Rõ ràng là Quân Tiêu Dao làm Đọa Thần Tử ngã xuống.
Tại sao ngược lại bọn họ còn không thể trêu chọc Quân Tiêu Dao?
Nhìn thấy biểu cảm của hai Thánh Nhân áo đen này, Quân Tiêu Dao đã có suy đoán trong lòng, cười lạnh một tiếng và nói: “Thế nào, các ngươi chuẩn bị dây dưa đến cùng với bản Thần Tử?”
Hai tên Thánh Nhân áo đen nghe vậy thì sắc mặt đều khó coi như ăn phải ruồi bọ.
Bọn họ cũng không ngốc.
Từ tin tức này có thể nhận ra Đọa Thần Cung rất kiêng kỵ và chịu thua Quân gia.
Tốn công vừa rồi bọn họ còn nói, Đọa Thần Cung sẽ khiến Quân Tiêu Dao phải trả giá đắc.
Kết quả hiện tại lại là Đọa Thần Cung sợ trước.
Gương mặt hai Thánh Nhân nóng rát, như bị người ta tát một trăm bạt tay.
Bọn họ không hề nán lại mà xoay người ỉu xìu rời đi.
Nhìn hai Thánh Nhân trực tiếp bỏ đi, tất cả thiên kiêu Tiên Vực đều có chút ngạc nhiên.
Sao nói là trả thù mà?
Sao giờ lại kẹp chặt đuôi trốn chạy?
Hết chương 259.