Hơn nữa không chỉ như thế.
Trừ tứ đại tội tộc này ra thì còn có nhất mạch thế lực đang nhúng tay.
Tuy mặt ngoài bọn họ không ra tay trợ giúp, nhưng lại lấy áo choàng đen che giấu thân phận, tương trợ các thế lực Thiên Yêu vương tộc.
Đó là nhân thủ của Thần Nữ Nhan Như Mộng của Yêu Thần Cung mang xuống từ Tiên Vực.
Đương nhiên, bọn họ không dám công nhiên biểu lộ thân phận Yêu Thần Cung, làm vậy thì sẽ trần trụi đối nghịch với Quân gia.
Bởi vậy, họ cũng hơi che giấu một chút.
Tuy loại che giấu này cũng chả khác gì không làm, nhưng ít ra không trắng trợn quá mức.
Đến lúc đó nếu Quân gia hỏi tội thì cũng có thể tìm cớ.
Nhan Như Mộng vẫn không thuyết phục được Thiên Yêu Thái Tử, Thiên Yêu Thái Tử một hai muốn diệt Đại Dận hoàng triều xong mới bằng lòng trở về Tiên Vực.
Nhan Như Mộng rơi vào đường cùng, chỉ có thể cho đám người Hạc lão trợ giúp Thiên Yêu vương tộc.
Dưới sự công kích liên thủ của tứ đại tội tộc cộng thêm Thánh Nhân của Yêu Thần Cung.
Cho dù là Đại Dận hoàng triều mạnh nhất trong năm đại thế lực theo đuổi cũng không chịu nổi.
Ba vùng là Tây Hoang, Tây Hoang, Bắc Nguyên liên tục luân hãm, quân đội của Đại Dận vương triều thương vong vô số.
Tứ đại tội tộc trực tiếp xuất phát về hướng đại bản doanh của Đại Dận hoàng triều, cũng tức là Đông Thổ.
Liên quân tội tộc mênh mông cuồn cuộn như muốn che trời.
Trong mỗi nhất mạch tội tộc đều có Chuẩn Thánh và Thánh Nhân tồn tại.
Các cường giả Hư Thần, Chân Thần, Thiên Thần, Đạo Thần cũng không ít.
Cho dù là ở Tiên Vực, một quân đội tội tộc như vậy hội tụ lại cũng có thể quét ngang một phương, càng đừng nói là ở hạ giới.
Giờ phút này, trong quân đội.
Nhan Như Mộng xuất hiện.
Nàng ta mặc một bộ váy dài hồng nhạt, dung nhan tuyết trắng tuyệt mỹ, không có một tỳ vết.
Da thịt mềm mại như tích phấn xoa tô(1), dáng người càng thướt tha tới cực điểm.
(1) Cụm từ hình dung da thịt mịn màng non nớt
Một đôi chân dài tuyết ngọc trơn bóng, thon dài non nớt, quyến rũ khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Nàng nhìn về phía Thiên Yêu Thái Tử, khẽ mở đôi môi ngọc mà nói: “Thiên Yêu Thái Tử, ta cảnh báo ngươi lần cuối, hiện tại thu tay lại, theo ta trở về Tiên Vực thì vẫn còn kịp.”
“Nếu đến lúc đó Thần Tử Quân Gia, hoặc là cường giả khác của Quân gia đến thì Yêu Thần Cung ta cũng không thể nào cứu được ngươi.”
Nghe Nhan Như Mộng cảnh báo, Thiên Yêu Thái Tử còn chưa nói gì thì bên cạnh gã, một nữ tử mỹ lệ mặc nhuyễn giáp màu đen, dung mạo yêu dã đến cực điểm lại cười khúc khích và nói: “Thần Nữ, ngươi không khỏi quá sợ Thần Tử Quân Gia gì đấy rồi, hắn thật sự lợi hại như vậy sao?”
Nữ tử yêu dã này là Dạ Xoa công chúa của một tội tộc Dạ Xoa vương tộc, cũng là một Thiên chi Kiêu Nữ.
Nhưng người mà ả ta sùng bái nhất vẫn là Thiên Yêu Thái Tử.
Dù sao cũng là Thiên Yêu Thái Tử trợ giúp Dạ Xoa vương tộc phá tan phong ấn.
Hơn nữa Thiên Yêu Thái Tử có dung mạo tuấn mỹ, tất nhiên Dạ Xoa công chúa đã khuynh tâm.
Nghe Dạ Xoa công chúa nói thế, khóe môi Nhan Như Mộng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Điều mà một người nên sợ hãi nhất không phải là tu vi nhỏ yếu, mà là ánh mắt thiển cận.
Bọn họ căn bản không biết, Thần Tử Quân Gia là tồn tại khủng bố dữ dội đến cỡ nào.
“Ta có thể nói với ngươi biết, Thần Tử Quân Gia gần như không tìm thấy đối thủ trong cùng một thế hệ trên Hoang Thiên Tiên Vực.” Nhan Như Mộng nói.
“Đủ rồi, Nhan Như Mộng, ngươi cứ nói Thần Tử Quân Gia thế này thế kia, hay là ngươi thích hắn?” Sắc mặt Thiên Yêu Thái Tử trầm xuống.
Ban đầu gã vẫn có chút ý tưởng đối với Nhan Như Mộng.
Dù sao cũng là vưu vật tuyệt sắc, là một giống loài quý hiếm.
Hơn nữa nàng ta còn là Thần Nữ của Yêu Thần Cung, trên người mang Yêu Hoàng Thể, cũng coi như tuyệt phối với Thiên Yêu Thái Tử.
Nhưng Nhan Như Mộng này luôn nhắc mãi Quân Tiêu Dao lợi hại thế này thế kia, điều này làm tâm tình của Thiên Yêu Thái Tử cực kỳ khó chịu.
Thần Tử Quân Gia kia lợi hại đến mấy thì có thể lợi hại đến bay lên trời à?
Nhan Như Mộng nghe vậy thì sắc mặt hơi xanh đi.
Nàng ta có ý tốt nhắc nhở, kết quả Thiên Yêu Thái Tử và Dạ Xoa công chúa lại làm lơ, thậm chí còn châm chọc nàng.
“Được, coi như là ta nói nhiều, cầu cho các ngươi đừng gặp phải hắn đi.” Dung nhan Nhan Như Mộng lạnh như băng, thân thể chợt lóe đã trốn vào hư không.
Nàng ta sẽ không chủ động tham dự chiến tranh.
Nhìn thấy Nhan Như Mộng đi xa, khóe môi tươi đẹp của Dạ Xoa công chúa nhếch lên, đưa đôi tay khoát lên cánh tay Thiên Yêu Thái Tử.
Nơi căng mọng kia không ngừng cọ lên cánh tay Thiên Yêu Thái Tử.
“Thái Tử, ngài đừng không vui, nói không chừng Thần Nữ kia chỉ muốn hù dọa ngài, muốn ngài sớm trở về Tiên Vực mà thôi, cái gì mà Thần Tử Quân Gia, buồn cười!” Dạ Xoa công chúa nịnh nọt nói.
Bọn họ luôn ở dưới hạ giới, tất nhiên chưa từng nghe nói đến tên tuổi của Quân Tiêu Dao.
“Ha hả, ngươi nói đúng, Thần Tử Quân Gia kia tính là cái rắm!”
“Bổn Thái Tử có huyết mạch Yêu Thần, cho dù Thần Tử Quân Gia kia lợi hại như Nhan Như Mộng nói thì bổn Thái Tử vẫn có thể trấn áp hắn!” Thiên Yêu Thái Tử đắc ý nói.
Lời nịnh nọt của Dạ Xoa công chúa làm gã rất thoải mái.
“Thái Tử, chờ trận quyết chiến lần này với Đại Dận hoàng quá khứ, ta sẽ...” Dạ Xoa công chúa để sát đôi môi đỏ vào Thiên Yêu Thái Tử, mị thái câu nhân.
“Ha ha, được, đến lúc đó bổn Thái Tử nhất định làm ngươi sướng đến bay lên trời!” Thiên Yêu Thái Tử ôm eo Dạ Xoa công chúa mà cười nói.
Tuy Dạ Xoa công chúa này không cực phẩm bằng Nhan Như Mộng, nhưng dùng để chơi đủa một chút cũng coi như không tồi.
...
Ngay vào lúc liên quân tội tộc mênh mông cuồn cuộn kéo đến vương đô của Đại Dận hoàng triều.
Đại Dận hoàng triều cũng triển khai chuẩn bị chiến tranh toàn diện.
Ở ngoài vương đô, quân đội chằng chịt hình thành một phương trận, đang vận sức chờ phát động.
Các loại trận pháp cũng trong trạng thái sẵn sàng kích hoạt, có thể bắt đầu dùng vào bất cứ lúc nào.
Trên vòm trời, vài bóng người đang đứng sừng sững trên hư không, đó là những cường giả Thánh Nhân của Đại Dận hoàng triều.
Mà vị nam tử mặc hoàng bào ở giữa chính là Đại Dận hoàng chủ.
“Tình hình phía Cổ Thần tộc thế nào?” Đại Dận hoàng chủ nghiêng đầu hỏi.
Một vị tướng quân bên cạnh trả lời: “Tình huống bên kia cũng không ổn, Cổ Yêu tộc và Cổ Ma tộc đã phản bội chủ thượng Quân gia, muốn lấy Cổ Thần tộc khai đao đầu tiên, bọn họ có thể miễn cưỡng kiên trì đã là không tồi, còn chờ chúng ta đi cứu viện nữa.”
Hết chương 261.