Chương 297
Nhưng những thiên kiêu khác lại không may mắn như vậy.
Thỉnh thoảng có thiên kiêu chết trong thông đạo hư không.
Hoặc là bị trùng động hư không cắn nuốt, hoặc là bị gió lốc hư không xé thành mảnh nhỏ.
Muốn có được cơ duyên thì phải lấy tánh mạng ra đánh cuộc.
Cuối cùng, rốt cuộc bốn người Quân Tiêu Dao cũng nhìn thấy ánh sáng phía trước đường hầm đen nhánh.
Bọn họ lao ra khỏi nơi đó, liếc mắt nhìn lại, cho dù là Quân Tiêu Dao cũng có chút thất thần.
Đây là một mảnh đất cổ xưa, có dãy núi con sông, có di tích cổ mộ, có cánh đồng hoang vu vô ngần, có sông nước cuồn cuộn.
Đưa mắt nhìn ra, nơi này cũng không có khác biệt gì lớn so với ngoại giới.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, những cây cối trong núi non đều che đậy cả bầu trời.
Người thường đứng trước mặt những cổ mộc đó cứ như con kiến nhỏ bé.
Còn có những chấn động thỉnh thoảng truyền ra từ núi non và vô số thú ảnh khổng lồ.
Chúng mang đến cho người ta cảm giác như đi tới quốc gia của người khổng lồ.
“Sao ta cảm thấy như mình trở nên thật nhỏ bé?”
Loại cảm giác này thật không tốt đẹp gì đối với Khương Lạc Ly.
Nàng vốn dĩ đã đủ xinh xắn lanh lợi, hiện tại còn có cảm giác trở nên càng thấp bé.
“Không phải chúng ta thu nhỏ, ngươi cảm nhận linh khí thiên địa thử xem.” Quân Tiêu Dao giải thích.
Ba người Khương Lạc Ly hơi cảm nhận, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Linh khí thật nồng đậm, chỉ sợ linh khí Tiên Vực cũng không nồng đậm bằng nơi đây.” Nghệ Vũ kinh ngạc nói.
“Kẽ nứt thập địa hội tụ linh khí của thập giới, có hoàn cảnh này cũng thực bình thường, được linh khí tẩm bổ, cho nên cổ mộc và yêu thú của nơi này đều cao lớn hơn bình thường.” Quân Tiêu Dao nói.
Nhưng cùng lúc đó, yêu thú trong kẽ nứt thập địa khẳng định cũng sẽ càng hung mãnh.
Mà các loại hiểm địa đều sẽ tràn ngập nguy hiểm.
Rống!
Ngay vào lúc đám người Quân Tiêu Dao đang đánh giá mảnh thiên địa này.
Một con rết khổng lồ to chừng trăm trượng bay ra từ một khu núi rừng rậm rạp, cái xúc tua bén nhọn cắn thẳng về hướng Quân Tiêu Dao!
Con rết khổng lồ dài chừng trăm trượng này vô cùng hung hãn, sát khí ngập trời.
Đưa mắt nhìn ra ngoại giới, trừ phi là một ít dị chủng, nếu không con rết này không có khả năng trưởng thành đến hình thể này.
Nhưng trong kẽ nứt thập địa này có linh khí quá nồng đậm, tẩm bổ thiên địa, cũng dựng dục ra loại yêu thú hung hãn như thế này.
Nhưng mà, ánh mắt của Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt, chỉ đánh ra chưởng ấn kim sắc.
Phốc một tiếng, con rết to lớn tràn ngập sát khí này trực tiếp bị chụp nát đầu, thân thể thật dài rơi thẳng xuống từ giữa không trung, làm bay lên bụi đất mịt mù.
“Trong kẽ nứt thập địa này, cơ duyên và nguy cơ là cùng tồn tại, các ngươi muốn đi theo bên cạnh ta hay là tự đi xông pha?”
Quân Tiêu Dao nhìn về phía đám người Nghệ Vũ.
Nghệ Vũ nghe vậy thì hơi sửng sốt, vừa định mở miệng nói phải bảo vệ Quân Tiêu Dao.
Nhưng nghĩ lại thì hình như Quân Tiêu Dao căn bản không cần bọn họ bảo hộ.
Nghĩ đến đây, Nghệ Vũ chắp tay và nói: “Nghệ Vũ nguyện ý một mình đi lang bạt, tìm kiếm cơ duyên.”
Nghệ Vũ thực quả quyết.
Bởi vì hắn gánh trên vai huyết hải thâm thù, cho nên ý chí muốn mạnh lên cũng càng kiên định.
Trong kẽ nứt thập địa này, lấy thực lực và khí vận của hắn thì hẳn có thể tìm được cơ duyên thuộc về mình.
“Vậy còn ngươi?” Quân Tiêu Dao nhìn về phía Yến Thanh Ảnh.
Yến Thanh Ảnh hơi cắn môi, tuy nàng ta vẫn rất muốn ở bên cạnh Quân Tiêu Dao, nhưng nàng biết Quân Tiêu Dao muốn mình tự đi thăm dò.
Yến Thanh Ảnh thân là truyền nhân của Thôn Thần Ma Công, điều nàng cần nhất là đi rèn luyện một mình.
“Vì có thể giúp được công tử càng tốt, Thanh Ảnh cũng nguyện ý một mình đi rèn luyện để mạnh lên.” Yến Thanh Ảnh kiên định nói.
Vì Quân Tiêu Dao nên nàng ta mới nguyện ý rèn luyện gia tăng thực lực.
Hành động này làm trong lòng Khương Lạc Ly bên cạnh dâng lên một chút ghen tuông.
“Được rồi, các ngươi không hổ là tùy tùng mà ta nhận định.” Quân Tiêu Dao cười cười.
Nghệ Vũ và Yến Thanh Ảnh đều là người có được đại khí vận, nếu ở bên Quân Tiêu Dao thì ngược lại sẽ đánh mất cơ duyên thuộc về mình.
Nếu bọn họ đi rèn luyện một mình thì càng có khả năng niết bàn trong máu và lửa, trở nên càng mạnh.
Quân Tiêu Dao không cần những tên hèn nhát hoặc là du thủ du thực.
Tùy tùng của hắn đều là những người phải cùng hắn quân lâm thiên hạ ngày sau.
Sau khi đưa ra quyết định, Nghệ Vũ và Yến Thanh Ảnh đều chắp tay với Quân Tiêu Dao, sau đó quả quyết rời đi.
Quân Tiêu Dao nghiêng mặt qua, nhìn Khương Lạc Ly một chút và nói: “Vậy còn ngươi?”
“Hì hì, đương nhiên là ở bên cạnh Tiêu Dao ca ca rồi, đừng nghĩ dùng cớ cái gì một mình rèn luyện, đóa hoa nhà ấm gì đấy, Lạc Ly chỉ muốn đi theo ngươi!”
Khương Lạc Ly tiến lên, dán dán vào người Quân Tiêu Dao, cánh tay ngó sen như ngọc kéo tay Quân Tiêu Dao, Quân Tiêu Dao chỉ biết câm nín nhìn trời.
“Nương à, nương tìm cho con phiền phức gì thế này?” Quân Tiêu Dao thầm thở dài trong lòng một tiếng.
Top Truyện Hay
Thân là con dâu khâm điểm của Khương Nhu, có lẽ chỉ có Khương Lạc Ly mới có thể tới gần Quân Tiêu Dao như vậy.
Trong mắt những nữ tử khác, Quân Tiêu Dao là bạch nguyệt quang cao lãnh, nhìn thấy nhưng không với tới được.
“Thật vất vả mới có thế giới hai người với Tiêu Dao ca ca, sao Lạc Ly có thể bỏ lỡ chứ?” Khương Lạc Ly sung sướng mà nghĩ vậy trong lòng.
“Được rồi, đi thôi.” Quân Tiêu Dao không để ý đến tính toán trong lòng Khương Lạc Ly.
Đối với một Loli đáng yêu điên cuồng muốn cho không, Quân Tiêu Dao cũng chỉ có thể mặc kệ.
Hai người họ bắt đầu thăm dò tại địa giới này.
Trong núi non có các loại kỳ trân dị quả.
Thậm chí cả thánh dược không thường được tìm thấy ở Tiên Vực cũng có không ít trong mảnh núi non này.
Quân Tiêu Dao và Khương Lạc Ly cũng tiện tay ngắt lấy một ít.
Trên đường đương nhiên cũng có các loại hung thú xuất hiện, cả đám đều lớn hơn ngoại giới.
Tỷ như phệ kim thử có kích cỡ như con sói.
Chấn Địa Khâu Dẫn (con giun) thô to như mãng xà.
Còn có con dơi thị huyết giống như chim ưng khổng lồ.
Những quái thai cổ đại đó không chỉ có hình thể lớn hơn, mà thực lực còn mạnh hơn ngoại giới.
Trong đó có không ít quái thai cổ đại Niết Bàn Cảnh và Thông Thiên Cảnh, nhưng Quân Tiêu Dao đều chỉ dùng một chưởng là chụp chết.
Dù sao cũng không có mấy quái thai cổ đại có thể chịu được vài tỷ cân cự lực nghiền áp.
Hết chương 297.