Thần Tử Hoang Cổ - Quân Tiêu Dao (FULL)

Chương 336

“Dàn xếp lại chuyện ở hạ giới một chút thì có thể trở về Tiên Vực.” Quân Tiêu Dao nói.

Thập đại tội tộc đã hoàn toàn bị huỷ diệt, nhưng còn có một vài công việc phải kết thúc.

“Tiêu Dao đạo huynh, Thanh Y cáo từ trước, không lâu sau này sẽ nhìn thấy Tiêu Dao đạo huynh lại triển thần uy ở Tiên Vực.” Cơ Thanh Y đến chào hỏi một câu, sau đó một mình rời đi.

Nàng như thanh liên trong ao, di thế độc lập.

Tuy biểu hiện của Quân Tiêu Dao khiến trong lòng nàng cũng có chút rung động, nhưng tổng thể còn coi như bình tĩnh.

Trong đại tranh chi thế này, có lẽ Quân Tiêu Dao là tân tinh lộng lẫy, nhưng tuyệt đối không phải duy nhất.

Nàng thân là Thánh Nữ của Nhân Tiên Giáo, cũng biết một ít bí ẩn.

Chờ đến tương lai, nếu có khả năng thì tiên cổ sẽ hiện thế.

Các loại quái thai cổ đại, đại đế di phúc, cổ hoàng ấu tử đều sẽ hiện thân.

Đến lúc đó, Quân Tiêu Dao còn có thể duy trì vô địch chi tư siêu nhiên hiện tại hay không?

Rất khó nói.

Cho nên trong lòng Cơ Thanh Y cũng không có chấn động quá lớn.

Có thể cười đến cuối cùng mới là người thắng.

Hiện tại, đại tranh chi thế vừa mới kéo ra mở màn mà thôi.

Nhìn bóng dáng Cơ Thanh Y rời đi, ánh mắt của Quân Tiêu Dao trở nên thâm thúy.

Hắn cứ cảm giác hình như Cơ Thanh Y đã biết bí ẩn nào đó, thái độ đối với hắn có chuyển biến.

Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không suy nghĩ quá sâu.

Quân Tiêu Dao không có cảm giác gì đối với vị Thần Nữ Cơ gia, Thánh Nữ của Nhân Tiên Giáo được người người ngưỡng mộ này.

Quan hệ giữa hắn và Cơ Thanh Y cũng rất khó phân loại.

Nói là bằng hữu, còn chưa cao đến mức đó.

Nói là kẻ địch, vậy cũng không đến nổi này.

Chỉ là bởi vì chuyện của Cơ Huyền mà hắn và Cơ gia có chút thù hận.

Cơ Thanh Y lại không có biểu lộ địch ý trắng trợn với hắn.

Nếu Cơ Thanh Y không chủ động nhằm vào hắn, tất nhiên Quân Tiêu Dao cũng lười gây chuyện.

Tiểu Ma Tiên lại không rời đi, nàng nhìn nhìn Vong Xuyên, trong lòng thầm than.

Vốn dĩ muốn mời chào Vong Xuyên, để gã gia nhập Ma Tiên Giáo, sau đó lại nghĩ cách mưu đoạt bảo khố của Luân Hồi Ma Tông.

Hiện tại xem ra, là không có khả năng.

Tiểu Ma Tiên cũng không có khả năng vì một Vong Xuyên mà đắc tội Quân Tiêu Dao.

“Chúng ta đi thôi.” Quân Tiêu Dao vung tay áo.

Bốn người Khương Lạc Ly, Nghệ Vũ, Yến Thanh Ảnh, Vong Xuyên đều đi theo hắn.

Mắt Tiểu Ma Tiên xoay chuyển, cũng tung ta tung tăng đi theo phía sau Quân Tiêu Dao.

“Ngươi đi theo chúng ta làm gì?” Khương Lạc Ly trợn to mắt tràn đầy cảnh giác, giống như tiểu gà mái bảo vệ thức ăn.

“Ai nha, đừng cảnh giác như vậy, cái này gọi là không đánh không quen nhau, không phải hiện tại chúng ta là bằng hữu sao?” Tiểu Ma Tiên chớp chớp mắt, thanh thuần vô tội mà nói.

“Ai là bằng hữu với ngươi, chúng ta căn bản không thân.” Khương Lạc Ly sẳng giọng.

Đây là muốn lôi kéo làm quen sao?

Nghệ Vũ và Yến Thanh Ảnh cũng câm nín.

Vừa rồi bọn họ còn đánh với Tiểu Ma Tiên một trận.

Kết quả hiện tại, thái độ của Tiểu Ma Tiên đã chuyển biến ba trăm sáu mươi độ.

Nhưng bọn họ cũng biết, loại chuyển biến này đều là vì Quân Tiêu Dao.

Tồn tại mà cả quái thai cổ đại cũng có thể tiện tay trấn áp, tất nhiên Tiểu Ma Tiên cũng không muốn là kẻ địch với đám người Quân Tiêu Dao.

“Người ta chỉ nhìn thấy Tiêu Dao tiểu ca ca sáng lập ra con đường của mình nên muốn cùng nhau tham thảo lĩnh ngộ, cùng tham khảo đại đạo mà thôi.” Tiểu Ma Tiên đáng thương mà nói.

“Thật sự là như vậy?” Đôi mắt xinh đẹp của Khương Lạc Ly lộ ra chút hồ nghi.

“Đương nhiên, ta muốn biết Tiêu Dao tiểu ca ca dài ngắn ra sao, cũng muốn cho hắn biết ta sâu cạn thế nào.” Tiểu Ma Tiên nghiêm túc nói.

Quân Tiêu Dao nghe vậy thì sắc mặt có chút cổ quái.

Là hắn mang theo thành kiến sao, sao cảm giác có hơi bẩn vậy?

Nhưng Quân Tiêu Dao vẫn trả lời: “Cũng không cần, ngươi không thể tưởng tượng ta dài ngắn thế nào.”

“Ngươi sâu cạn ra sao... Nhìn từ chiều cao của ngươi cũng đoán được rồi.”

Lời Quân Tiêu Dao nói làm Tiểu Ma Tiên hơi sửng sốt, sau đó lập tức đỏ mặt.

Nàng cho rằng lời nói của mình đã rất nội hàm.

Kết quả gặp phải cao nhân.

Tiểu Ma Tiên lườm Quân Tiêu Dao một cái, tiếu nhan hờn dỗi mà nói: “Nói miệng không bằng chứng, Tiêu Dao tiểu ca ca không thử một lần thì làm sao biết người ta sâu cạn thế nào?”

“Không cần, ta sợ một bước đến dạ dày, đụng đến phổi của ngươi, đến lúc đó Ma Tiên Giáo sẽ đến gây sự với ta.” Quân Tiêu Dao bình đạm nói.

Nghe cuộc đối thoại khó lường huyền bí này, Khương Lạc Ly mở to mắt biểu lộ mờ mịt, vẻ mặt ngơ ngác.

Sắc mặt Tiểu Ma Tiên thì đỏ như lấy máu.

Từ trước tới nay luôn là nàng trêu chọc đùa giỡn người khác.

Kết quả hiện tại, trêu chọc không thành ngược lại còn bị đâm.

“Còn muốn nói cái gì không?” Quân Tiêu Dao nói.

“Không... Không được, Tiêu Dao tiểu ca ca, ngươi quá xấu rồi.” Tiểu Ma Tiên có chút xấu hổ, đỏ mặt, ấp úng.

Nàng thật sợ Quân Tiêu Dao nhất thời hứng khởi, nghĩ nàng đang nói thật, sau đó làm chuyện không thể miêu tả với nàng.

Thận của Hoang Cổ Thánh Thể rất nổi danh, có thể nói là Bảo Khí, đánh lâu không suy.

Nếu nàng thật sự bị Quân Tiêu Dao làm hỏng rồi, những đại lão của Ma Tiên Bảo trong Ma Tiên Giáo tuyệt đối sẽ tìm tới Quân gia.

Nhìn thấy Tiểu Ma Tiên bị nói đến mức á khẩu không trả lời được, Khương Lạc Ly cảm thấy thật thoải mái trong lòng.

Nhưng nàng vẫn quay cái đầu nhỏ qua, rất hiếu học mà hỏi Quân Tiêu Dao: “Tiêu Dao ca ca, một bước đến dạ dày là có ý gì vậy?”

Nhìn thấy Khương Lạc Ly mang dáng vẻ như bảo bảo tò mò, Quân Tiêu Dao ho khan một tiếng.

“Tiểu hài tử đừng hỏi, đây là chuyện người lớn mới hiểu.”

“Hứ... Không nói thì thôi, Lạc Ly cũng sẽ tự biết.” Khương Lạc Ly bĩu môi nói.

Nhìn cái đầu thấp bé còn chưa cao đến một mét năm của Khương Lạc Ly, Quân Tiêu Dao cảm thấy, chỉ sợ sớm hay muộn gì Khương Lạc Ly cũng sẽ hiểu những câu đó có ý gì.

Giữa những lời trêu chọc tùy ý đó, đám người Quân Tiêu Dao cũng rời khỏi kẽ nứt thập địa.

Mà ngay vào lúc đó, trên Hoang Thiên Tiên Vực có một tin tức mang tính nổ mạnh khuếch tán ra.

Trọng Đồng Giả của Quân gia - Quân Lăng Thương sắp sửa triển khai trận quyết đấu tranh bá của thiên kiêu đỉnh cấp với Long Cát công chúa của Tổ Long Sào tại Vấn Đạo Sơn.

dưới tình huống Quân Tiêu Dao chưa trở về Tiên Vực, Đệ Nhất Tự Liệt của Quân gia - Quân Lăng Thương đã đứng lên chiến đấu vì vinh dự của Quân gia.

Rốt cục trận chiến này sẽ chia thắng bại thế nào?

Là Trọng Đồng Giả đỉnh cao bất bại.

Hay là quái thai cổ đại đàn áp đương đại?

Rất nhiều người đều đang chờ mong.

Trong lúc nhất thời, các thiên kiêu, thế lực tứ phương đều bắt đầu lên đường hướng tới Vấn Đạo Sơn.

Đây sẽ là một cuộc đại quyết đấu hiếm thấy, sẽ kéo ra mở màn tranh bá thiên kiêu!

Hết chương 336.
Chương 337

Hoang Thiên Tiên Vực, bắt đầu gió nổi mây phun sau khi Quân Lăng Thương và Long Cát công chúa ước chiến.

Ngược lại hạ giới lại rơi vào bình yên.

Rốt cuộc cuộc náo động thập giới cũng đi tới cuối cùng.

Linh khí thiên địa của mười khối đại lục gần như đều bị kẽ nứt thập địa hấp thu.

Cho nên linh khí trên mỗi một khối đại lục đều cực kỳ thiếu thốn, cứ như đi tới thời đại mạt pháp.

Hơn nữa trước đó có rối loạn thập đại tội tộc và một ít hỗn loạn do Nghịch Thiên Thập Tử làm ra.

Toàn bộ thập giới đều bị tàn phá không chịu nổi, vô số sinh linh ngã xuống.

Nhưng những điều này cũng chẳng liên can gì đến Quân Tiêu Dao, ít nhất hiện tại hắn không phải Thánh Nhân lòng mang thiên hạ gì cả.

Đám người Quân Tiêu Dao rời khỏi kẽ nứt thập địa.

Bọn họ tìm tới điểm trước đó tiến vào, sau đó lần theo đường tới để trở về.

Vạn Tượng đại lục, sâu trong ngoại hải.

Mặt biển vốn bình tĩnh độtnhiên ầm ầm nổ tung một tiếng.

Thi cốt các loại hải thú tan nát, nổ tung bắn ra tứ phương, máu loãng nhiễm đỏ cả mặt biển.

Năm bóng người từ thoát ra biển sâu.

Đó là Quân Tiêu Dao, Khương Lạc Ly, Nghệ Vũ, Yến Thanh Ảnh và Tiểu Ma Tiên.

Mà ngay vào khoảnh khắc Quân Tiêu Dao xuất hiện.

Đám người Đông Huyền lão tổ cũng hiện thân.

“Chúc mừng công tử thắng lợi trở về!” Đám người Đông Huyền lão tổ, Cổ Nguyên cùng chắp tay trước Quân Tiêu Dao.

Bọn họ vẫn luôn canh giữ ở ngoại hải, chờ đợi Quân Tiêu Dao trở về.

Giờ phút này, ánh mắt đám người Đông Huyền lão tổ đều bất giác dừng lại trên người Quân Tiêu Dao.

Ánh mắt bọn họ bỗng ngưng lại, đáy mắt lộ ra kinh ngạc thật sâu.

Bọn họ đột nhiên cảm nhận được uy hiếp nhàn nhạt từ trên người Quân Tiêu Dao.

“Sao có thể?”

Đông Huyền lão tổ và Cổ Nguyên nhìn nhau, đều nhìn thấy kinh ngạc trong mắt đối phương.

Phải biết rằng, bọn họ chính là Thánh Nhân.

Hiện giờ bọn họ cũng có thể cảm nhận ra tu vi của Quân Tiêu Dao đã đạt tới Thông Thiên Cảnh, trở thành Vương Hầu.

Nhưng dù là Thông Thiên Vương Hầu, cũng không có khả năng tạo thành uy hiếp với Thánh Nhân.

“Xem ra công tử đã có được đại cơ duyên không thể tưởng tượng trong kẽ nứt thập địa.” Đông Huyền lão tổ cảm thấy thật nói không nên lời.

Không hổ là thiên kiêu mà Quân gia coi trọng nhất, tốc độ trưởng thành của Quân Tiêu Dao thật đáng sợ.

Trước đó trong mắt bọn họ, Quân Tiêu Dao cũng chỉ là một thiên kiêu hậu bối hết sức lợi hại mà thôi.

Hiện tại thậm chí Đông Huyền lão tổ còn cảm thấy, không bao lâu sau, có lẽ Quân Tiêu Dao sẽ đuổi kịp và vượt qua bọn họ.

“Vất vả cho các ngươi, chúng ta về Cổ Thần tộc trước đi.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

Đám người Đông Huyền lão tổ gật đầu, tất nhiên bọn họ không có khả năng hỏi Quân Tiêu Dao có được cơ duyên gì.

Dù sao bọn họ là tôi tớ.

Mà cũng cùng lúc đó, ở một lối vào khác của kẽ nứt thập địa.

Tâm trạng của một nam tử trung niên mặc kim giáp vẫn đang liên tục trầm xuống.

Ông ta là một vị tướng quân của Bàn Võ Thần Triều, mặt ngoài là hộ đạo nhân của Dương Bàn, nhưng sau lưng lại là người của Bàn Võ thần chủ.

Khi hạ giới, Bàn Võ thần chủ từng cố ý dặn dò ông ta, nhất định phải nhìn kỹ Dương Bàn.

Lấy cơ duyên và khí vận của Dương Bàn, gã là người có khả năng gom đủ Bàn Hoàng Kiếm nhất.

Nói không chừng gã có thể thu thập được hai thanh kiếm còn lại ở hạ giới.

Mà sau khi hạ giới, khí vận của Dương Bàn cũng rất tốt, thu hoạch rất nhiều cơ duyên, làm vị tướng quân này cũng có chút líu lưỡi.

Dương Bàn quả thực chính là sủng nhi khí vận.

Cuối cùng, Dương Bàn tiến vào kẽ nứt thập địa, mà bởi vì cảnh giới hạn chế nên vị tướng quân này không thể đi vào.

Hiện tại, đã có một ít thiên kiêu đi ra, kẽ nứt thập địa cũng sắp phong bế.

Dương Bàn lại không xuất hiện.

Vị tướng quân này hơi nâng tay lên, nhìn mệnh bài đã vỡ vụn kia.

“Xem ra thật sự đã ngã xuống, nhưng Dương Bàn ngã xuống chỉ là thứ yếu thôi, Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm cũng rơi xuống trong đó, đáng chết!” Sắc mặt tướng quân vô cùng âm trầm.

Chuyến hạ giới này quả thực là vừa mất phu nhân lại thiệt quân.

Chỉ sợ Bàn Võ thần chủ đã biết tin Dương Bàn ngã xuống.

Trời biết ông ta sẽ tức giận đến mức nào.

“Đi về báo cáo tin tức trước lại nói.” Tướng quân thở dài một hơi, xoay người rời đi.

Bên kia, đám người Quân Tiêu Dao về tới Cổ Thần tộc.

Đám người Đại Dận hoàng chủ của Đại Dận hoàng triều đều có mặt.

Quân Tiêu Dao chưa nói cái gì, trực tiếp lấy quang ảnh thạch ra.

Trên đó có ghi lại chuyện trước đó Phương Hàn liên hợp với đám người Dương Bàn, bắt lấy Khương Lạc Ly, muốn uy hiếp Quân Tiêu Dao.

Mọi người trong Đại Dận hoàng triều nhìn xong thì khiếp sợ không thôi.

Đại Dận hoàng chủ còn nhịn không được dậm chân, hận sắt không thành thép mà nói: “Nghịch tử này có được chút cơ duyên thì bành trướng, dám cả gan làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này, là tại hạ quản giáo bất lực, xin công tử trách phạt!”

Đại Dận hoàng chủ trực tiếp quỳ xuống dưới chân Quân Tiêu Dao.

Ông ta thầm mắng Phương Hàn ngàn vạn lần trong lòng.

Trước đó Phương Hàn chỉ là một hoàng tử ngốc, cũng không được Đại Dận hoàng chủ coi trọng.

Chỉ là sau đó hắn ta có được cơ duyên, trưởng thành lên mới khiến Đại Dận hoàng chủ xem trọng một chút.

Nhưng Đại Dận hoàng chủ cũng không ngờ, Phương Hàn lại to gan lớn mật như thế, dám ra tay với Quân Tiêu Dao.

Phải biết là, nếu chọc giận Quân Tiêu Dao thì toàn bộ Đại Dận hoàng triều đều có khả năng huỷ diệt.

Hơn nữa bọn họ còn không thể có một câu oán hận.

“Nghịch tử này hại thảm chúng ta!” Đại Dận hoàng chủ tức giận mắng trong lòng.

Hận không thể lôi Phương Hàn ra quất xác một trăm lần.

“Không ngờ Phương Hàn lại là người như vậy, là ta nhìn nhầm hắn.” Quân Dĩnh Nhi nói.

Tốn công trước đó nàng còn mềm lòng mà trợ giúp Phương Hàn như vậy.

Kết quả Phương Hàn lại lòng muông dạ thú như thế, dám can đảm tính kế Quân Tiêu Dao.

“Công tử, thực xin lỗi, đều là ta...” Quân Dĩnh Nhi lộ ra vẻ mặt áy náy, muốn xin lỗi.

“Không có liên quan đến ngươi.” Quân Tiêu Dao nhàn nhạt lắc đầu.

“Dĩnh Nhi cả gan, hy vọng công tử có thể tha thứ cho đám người hoàng chủ, bọn họ đều luôn toàn tâm toàn ý phụng hiến cho Quân gia.” Quân Dĩnh Nhi cắn môi, uyển chuyển mà cúi đầu trước Quân Tiêu Dao.

Nàng ở hạ giới nhiều năm như vậy, đám người Đại Dận hoàng chủ luôn rất chiếu cố nàng.

Quân Dĩnh Nhi cũng không hy vọng Đại Dận hoàng triều bị Phương Hàn liên lụy.

“Ta nhìn hung tàn như vậy sao, sao có thể vì khuyết điểm của một người mà giận chó đánh mèo các ngươi chứ?” Quân Tiêu Dao cười nhạt mà lắc đầu.

Mà đám người Tô Tử Quỳnh bên cạnh nghe thấy lời này thì nhịn không được chửi thầm.

Quân Tiêu Dao diệt môn ít lắm sao?

Hết chương 337.
Chương 338

“Đa tạ đại ân của công tử, trên dưới hoàng triều vô cùng cảm kích!” Đại Dận hoàng chủ bái tạ.

Quân Dĩnh Nhi cũng ngọt ngào cười, trong mắt không khỏi càng khát khao khuynh mộ.

Chẳng những Quân Tiêu Dao có thực lực cường đại, dung mạo tuyệt hảo, mà nhân phẩm, tâm tính càng không cần phải nói, đối xử với nàng còn ôn nhu khoan dung như vậy.

Trái tim Quân Dĩnh Nhi như muốn tan chảy, đắm chìm trong mị lực của Quân Tiêu Dao.

“Chậc chậc, Tiêu Dao tiểu ca ca thật là bác ái...” Tiểu Ma Tiên bên cạnh tấm tắc thở dài.

“Chỉ có ngươi nói nhiều, nói, ai cho ngươi đi cùng đến đây.” Khương Lạc Ly phồng má lên, có chút khó chịu.

“Chân mọc trên người người ta, người ta muốn đi đâu thì đi đó.” Tiểu Ma Tiên cười hì hì và nói.

Hai loli lại bắt đầu cãi nhau.

Quân Tiêu Dao lại nói: “Dĩnh Nhi, kế tiếp theo ta trở về Tiên Vực, việc ở hạ giới đã kết thúc, giao lại cho Đại Dận hoàng chủ và Cổ Thần tộc trưởng.”

“Vâng, chúng ta nhất định sẽ xử lý thỏa đáng!” Đại Dận hoàng chủ và Cổ Thần tộc trưởng trả lời.

Kết thúc mọi chuyện xong, nếu bọn họ muốn thì cũng có thể trở về Tiên Vực.

Nhưng cũng phải để lại một nhóm người trấn thủ ở hạ giới.

“Cuối cùng chuyện ở hạ giới cũng chấm dứt, trong khoảng thời gian ta không có mặt, không biết Tiên Vực đã xảy ra chuyện gì.”

“Còn tên Tiêu Trần kia cũng nên chụp chết.” Khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên độ cong nhàn nhạt.

Tiêu Trần đã hoàn toàn mất đi giá trị lợi dụng.

Vì phòng ngừa hắn ta gây ra thủ đoạn nhỏ ghê tởm gì sau lưng, Quân Tiêu Dao cũng nên tiễn hắn ta lên đường.

Còn về Long Cát công chúa.

Hừm...

Quân Tiêu Dao đang suy xét, là nên làm nàng ta biến ra bản thể rồi ăn hay là cưỡi trên người coi như tọa kỵ đây?

Sau khi Quân Tiêu Dao chỉnh đốn mấy ngày thì dẫn theo một đám người rời khỏi Vạn Tượng đại lục.

Trước khi trở về Tiên Vực, Quân Tiêu Dao còn phải đi đến Thiên Huyền đại lục một chuyến.

Hắn không quên còn phải dẫn Nạp Lan Nhược Hi trở về Tiên Vực.

Ngoài ra, còn phải giao Liệt Tinh Thần Khôi cho Nạp Lan thế gia.

Sau khi Quân Tiêu Dao trở lại Tiên Vực thì cũng không dùng được những Liệt Tinh Thần Khôi này nữa, chi bằng để ở hạ giới.

Tiểu Ma Tiên biết Quân Tiêu Dao còn muốn đi Thiên Huyền đại lục một chuyến thì rốt cuộc cũng một mình rời đi.

Nhưng khi rời đi, nàng còn nói sẽ chạm mặt với Quân Tiêu Dao ở Tiên Vực.

Đến lúc đó, sẽ tiếp theo ganh đua dài ngắn sâu cạn lần nữa.

Đối với Tiểu Ma Tiên cổ linh tinh quái, thanh thuần quyến rũ lại có chút bẩn bựa này, Quân Tiêu Dao cũng mặc kệ, không để ý tới.

Hắn cũng không cần thiết đột nhiên trêu chọc một Ma Tiên Giáo.

Mấy ngày sau, Quân Tiêu Dao đi tới Thiên Huyền đại lục, lập tức đến linh sơn thượng cổ của Nạp Lan thế gia.

Nhìn thấy Quân Tiêu Dao đã đến, Nạp Lan Nhược Hi vui sướng không thôi, tiến lên dịu dàng bái chào.

“Đây đã là người thứ mấy rồi?” Khương Lạc Ly nhìn mà tâm sinh ghen tuông.

Yến Thanh Ảnh, Quân Dĩnh Nhi, Nạp Lan Nhược Hi.

Các nàng đều thực thích Quân Tiêu Dao, trong đôi mắt tràn đầy sùng bái và khuynh mộ.

Quân Tiêu Dao cũng thật bất đắc dĩ.

Hắn không cố tình đi tán tỉnh bất cứ muội tử nào, cũng lười làm chuyện như vậy.

Muốn trách thì trách thứ mị lực đáng chết này.

“Đúng rồi, trước khi trở về Tiên Vực, thuận tiện giúp các ngươi san bằng Thái Cổ Thần Sơn.” Quân Tiêu Dao thuận miệng nói.

Trước đó, hắn vốn định để Nhân tộc trên Thiên Huyền đại lục tự mình giải quyết.

Nhưng sau khi gặp được Thái Cổ Thần Sơn trên Vạn Tượng đại lục thì Quân Tiêu Dao cũng cực kỳ chán ghét Thần Sơn.

Hơn nữa thực lực của hắn tăng nhiều, cũng cần đá mài dao, bởi vậy trực tiếp đưa ra quyết định.

“Cái này... Đương nhiên là không thể tốt hơn.” Nạp Lan Chiến cũng ngẩn người.

Sao ông ta cảm thấy diệt Thái Cổ Thần Sơn mà Quân Tiêu Dao nói chuyện tùy ý giống như ăn cơm uống nước thế này?

Mấy ngày sau đó, Quân Tiêu Dao trực tiếp dẫn dắt một nhóm nhân tộc đi đến Thái Cổ Thần Sơn.

Có sáu Liệt Tinh Thần Khôi và đám người Đông Huyền lão tổ, cộng thêm Quân Tiêu Dao thực lực đã tăng vọt và Bàn Hoàng Kiếm hộ thân.

Trận chiến này không có bất ngờ gì xảy ra cả.

Trong mấy canh giờ ngắn ngủn thì trận chiến đã kết thúc, cả Thần Sơn đều bị san bằng.

Tai hoạ ngầm của Thiên Huyền đại lục hoàn toàn được giải quyết.

Mà chiến lực mà Quân Tiêu Dao bày ra cũng làm mọi người chấn động.

Hắn thân là Thông Thiên Vương Hầu, không chỉ có thể đối phó cường giả Thần Hỏa Cảnh mà thậm chí cả cường giả bước lên Thông Thánh Cửu Giai, đạt tới Hư Thần cảnh, Quân Tiêu Dao cũng có thể đối phó được.

Điều này thì sao quá nghịch thiên, khiến người ta không thể tưởng tượng.

Thực lực của Quân Tiêu Dao đã dần dần thoát ly người cùng thế hệ, bắt đầu xuất phát hướng về thế hệ trước.

Giải quyết Thái Cổ Thần Sơn xong, Quân Tiêu Dao lập tức dẫn theo một đám người trở về Hoang Thiên Tiên Vực.

Có thể nghĩ, Quân Tiêu Dao đã sáng lập ra con đường của mình, nếu trở lại Tiên Vực thì chấn động mà hắn gây lên sẽ khủng bố đến cỡ nào.

Thiên kiêu của Hoang Thiên Tiên Vực hoàn toàn không biết, một yêu nghiệt có thể nói là cấp bậc Boss trong thế hệ trẻ tuổi sẽ trở về Tiên Vực, mở ra con đường xưng vương của mình!

...

Hoang Thiên Tiên Vực, Vấn Đạo Sơn.

Vấn Đạo Sơn là một trong những cổ đạo châu trong ba ngàn đạo châu của Hoang Thiên Tiên Vực.

Vấn Đạo Sơn được xem như một mảnh đất cơ duyên rất nổi danh, nghe đồn từng có thánh chủ thượng cổ vấn đạo tại đây, sau đó một bước đăng lâm chí tôn cảnh.

Cho đến ngày nay, Vấn Đạo Sơn vẫn có đạo vận nồng hậu tràn ngập, là phúc địa để rất nhiều thiên kiêu ngộ đạo.

Mà hôm nay, cả Vấn Đạo Sơn náo nhiệt đến mức xưa nay chưa từng có, thế lực bát phương đều hội tụ.

Đưa mắt nhìn ra, một mảnh đen nghìn nghịt đều là đầu người.

Tuy nhân khí của Vấn Đạo Sơn không thấp, nhưng cũng không có khả năng nóng hổi đến mức này.

Nguyên nhân duy nhất tất nhiên là Đệ Nhất Tự Liệt của Quân gia, Quân Lăng Thương, và quái thai cổ đại của Tổ Long Sào, Long Cát công chúa ước chiến.

Uy danh của Long Cát công chúa thì không cần nhiều lời, bản thân quái thai cổ đại chính là một loại cấm kỵ, đại diện cho cực hạn của thiên kiêu.

Càng đừng nói nàng ta còn có được huyết mạch của Thương Long cổ hoàng, tuy không phải con nối dõi trong ba đời, nhưng huyết mạch cũng đã cực kỳ cao quý.

Nhìn từ mức độ nào đó thì Long Cát công chúa đã gần so được với những đại đế di phúc, cổ hoàng ấu tử đó.

Mà đối thủ của nàng ta - Quân Lăng Thương - cũng không phải kẻ yếu.

Tuy rằng hiện tại trong thế hệ trẻ tuổi của Quân gia, nổi bật lớn nhất đã bị Quân Tiêu Dao cướp đi.

Hết chương 338.
Chương 339

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Quân Lăng Thương yếu.

Vào lúc Quân Tiêu Dao chưa lộ ra tài năng sắc bén, Quân Lăng Thương vẫn luôn là nhân vật lĩnh quân của thế hệ trẻ tuổi Quân gia.

Hơn nữa người này mang trọng đồng, tất nhiên cũng là chí tôn trẻ tuổi đỉnh lưu của Tiên Vực.

Trước đó hắn ta cũng từng đánh một trận với Long Cát công chúa, cũng không phân ra thắng bại rõ ràng.

Nhưng khi đó, trạng thái của Long Cát công chúa cũng không đạt tới đỉnh cao.

Quân Lăng Thương cũng chưa vận dụng trọng đồng.

Mà hiện giờ, rốt cuộc hai người cũng có thể thật sự ganh đua cao thấp.

Giờ phút này, trên trời dưới đất ở Vấn Đạo Sơn đều là người, sinh linh các tộc đều có mặt.

Trên trời cao, có một hàng tàu bay bay tới, trên đó có một đám người đang đứng.

“Là người của Thánh Linh Thư Viện, bọn họ cũng tới.” Nhìn thấy đám người kia, có người phát ra tiếng kinh ngạc.

Nói chung, Thánh Linh Thư Viện cũng không trộn lẫn vào cuộc tranh đấu của bất cứ thế lực nào, cũng sẽ không đi khắp nơi xem náo nhiệt.

Mà lần này, Thánh Linh Thư Viện lại xuất hiện, ý nghĩa sau lưng đã không bình thường.

“Điều này thực bình thường, các ngươi đừng quên, Quân Tiêu Dao còn có một thân phận, là Thánh Tử của Thánh Linh Thư Viện.” Một ít người lên tiếng.

Bọn người đại trưởng lão và Thánh Nữ Hoa Tích Tình của Thánh Linh Thư Viện đã tới.

Tuy lần này Quân Tiêu Dao không xuất hiện.

Nhưng Thánh Linh Thư Viện đã có quan hệ không cạn với Quân gia.

Trận chiến đấu này, mặt ngoài là trận chiến giữa Quân Lăng Thương và Long Cát công chúa.

Thật ra là Hoang Cổ Quân gia và Thái Cổ hoàng tộc đang đánh cờ, tất nhiên Thánh Linh Thư Viện không thể bỏ lỡ.

Sau đó lại có lâu thuyền bay vút đến, trên sàn lâu thuyền có một nữ tử cao quý thân mặc váy lụa, mặt mày như họa, da như ngưng chi đang đứng.

Rõ ràng là trưởng công chúa thần triều, Võ Minh Nguyệt.

“Bàn Võ Thần Triều cũng tới, thật là hiếm lạ.”

Sau đó lại có tàu bay xuyên qua hư không, chở đến một đám người.

Cầm đầu là một nữ tử tuyết y tuyệt thế, như tiên giáng trần.

Tóc đen bay múa, vạt áo phiêu phiêu, cả người như tương hợp với đạo, vô cùng siêu nhiên, thanh lệ thoát tục.

Đúng là Thần Nữ của Khương gia, Khương Thánh Y.

Mọi người không cảm thấy kinh ngạc vì sự xuất hiện của Khương gia.

Bởi vì Khương gia vốn luôn mặc chung cái quần với Quân gia.

Trận quyết đấu này liên quan đến vinh dự của Quân gia, tất nhiên Khương gia không có khả năng vắng họp.

“Tiêu Dao, Lạc Ly, không biết các ngươi ở hạ giới thế nào.” Khương Thánh Y khẽ thở dài dưới đáy lòng.

Tuy rằng nàng biết, lấy thực lực của Quân Tiêu Dao thì không có khả năng xảy ra sai lầm gì.

Nhưng chung quy vẫn cảm thấy lo lắng.

Khương Lạc Ly tuy lén lúc xuống hạ giới, nhưng Khương Thánh Y lại biết rõ trong lòng.

Nàng không ngăn cản, cũng không đi theo, làm vậy là muốn tạo điều kiện cho Khương Lạc Ly và Quân Tiêu Dao.

Không sai.

Có lẽ như vậy cũng tốt.

Khương Thánh Y hơi mỉm cười, lại có một chút chua xót mà cả bản thân cũng không phát hiện.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Khương Thánh Y phát hiện cảm giác của mình đối với Quân Tiêu Dao có chút không thích hợp.

Ban đầu, Khương Thánh Y chỉ gán tội cho Tiên Thiên Đạo Thai của mình có cộng minh kỳ lạ nào đó với Hoang Cổ Thánh Thể của Quân Tiêu Dao.

Nhưng theo thời gian trôi qua, Khương Thánh Y càng cảm thấy không thể lừa gạt chính mình.

Cho nên nàng tình nguyện bóp chết tình cảm mông lung này trước khi nó nảy sinh.

Coi như chưa có gì xảy ra cũng khá tốt.

Thời gian trôi đi từng chút từng chút một, thế lực đến đây cũng càng ngày càng nhiều.

Trừ những thế lực đứng ở trận doanh Quân gia.

Rốt cuộc phe Thái Cổ hoàng tộc cũng có người đến.

Sau khi vài tiếng phượng minh vang lên, một đám trưởng lão của Vạn Hoàng Linh Sơn đã đến.

Trong đó còn có một vài gương mặt quen thuộc.

Hoàng Huyền Nhất, Phượng Thanh Linh.

Bọn họ đều từng xuất hiện ở yến hội của Bàn Võ Thần Triều, đáng tiếc đều bị Quân Tiêu Dao giáo huấn một trận.

Sau đó có tử khí đông lai tràn ngập khắp nơi, một đám sinh linh xuất hiện.

“Đó là... Kỳ Lân Cổ Động, bọn họ cũng tới!” Có tu sĩ Nhân tộc phát ra tiếng hô nhỏ.

Đầu tiên là Tổ Long Sào, sau đó là Vạn Hoàng Linh Sơn, hiện tại cả Kỳ Lân Cổ Động cũng có sinh linh xuất hiện.

Thái Cổ hoàng tộc liên tục xuất thế, có lẽ cũng đại biểu cho một đại thế thật sự sắp kéo ra mở màn.

Sinh linh Kỳ Lân Cổ Động không tới nhiều lắm, bọn họ chủ yếu là tới xem náo nhiệt.

“Nghe đồn Đệ Nhất Tự Liệt của Quân gia này từng thi triển đại thần thông Kỳ Lân không hoàn chỉnh, thật sự có chút tò mò.” Có sinh linh trẻ tuổi của Kỳ Lân Cổ Động đang cười lạnh.

Tuy rằng từ trước đến nay đại thần thông Kỳ Lân của Kỳ Lân Cổ Động bọn họ không truyền ra ngoài.

Nhưng cũng khó tránh khỏi có một ít cổ địa ở ngoại giới có khả năng tồn tại truyền thừa kỳ lân thời cổ, bọn họ cũng không thể ngăn cản.

Nếu đổi lại là thiên kiêu thế lực bình thường có được đại thần thông Kỳ Lân, chỉ sợ đã sớm bị cường giả của Kỳ Lân Cổ Động diệt trừ.

Nhưng bởi vì là Đệ Nhất Tự Liệt của Quân gia có được, cho nên Kỳ Lân Cổ Động cũng không thể làm gì khác, không có khả năng xuống tay với Quân Lăng Thương.

Tiếp theo, phía chân trời nơi xa lại có sương đen tràn ngập, có cảm giác bất tường bao phủ, khiến người ta cảm nhận được một khí tức âm lãnh.

“Đó là... Đọa Thần Cung!”

Trong sương đen có một tòa núi lớn bạch cốt đang chìm nổi, trong đó có bóng dáng vài người áo đen đang ngồi xếp bằng.

Đọa Thần Cung cũng là thế lực tiếng tăm lừng lẫy một phương của Hoang Thiên Tiên Vực.

bọn họ vốn có hung uy dữ dội, kết quả chuyện xảy ra trong khoảng thời gian gần đây làm Đọa Thần Cung mất hết mặt mũi.

Thiên kiêu đỉnh cấp của Đọa Thần Cung, Đọa Thần Tử, chết vì Quân Tiêu Dao ở hạ giới.

Đọa Thần Cung muốn tức giận cũng không được, bị Quân gia trực tiếp đè ép xuống, vô cùng nghẹn khuất.

Lúc này, Đọa Thần Cung đích thân tới hiện trường, tất nhiên cũng muốn thấy Quân gia chịu nhục.

Tiếp theo các Hoang Cổ thế gia cũng đến.

Hoang Cổ Diệp gia, Hoang Cổ Cơ gia và Bắc Địa Vương gia.

Những Hoang Cổ thế gia, Thái Cổ hoàng tộc, thế lực bất hủ xuất hiện khiến tứ phương im ắng đi.

Hiển nhiên, trận đại chiến này sẽ có ảnh hưởng cực kỳ sâu xa.

Khi mọi người ở đây đang nôn nóng chờ đợi.

Rốt cuộc, chính chủ cũng đã đến.

Nơi xa có kim quang tràn ngập.

Một Long Cung kim bích huy hoàng xuất hiện, giống như Thiên cung thượng cổ, đàn áp chư thiên, uy thế hạo nhiên.

Mọi người ớn lạnh trong lòng, biết đây là tẩm cung của Long Cát công chúa.

Ngoài ra, cũng có cường giả Tổ Long Sào đi đến cùng và Long Bích Trì cũng trong đám người tùy tùng, muốn chứng kiến trận đại chiến này.

Hết chương 339.
Chương 340

Mà bên kia, mây tía mênh mông cuồn cuộn.

Một thanh niên phong thần như ngọc, thần thái anh tuấn, chân đạp kỳ lân dị thú, giá lâm đến.

Hai mắt hắn được mảnh vải đen che lại, trên đó có phù văn phong ấn, có vẻ thâm thúy mà thần bí.

Khí tức cả người hắn cực kỳ mạnh mẽ, có vẻ đã đạt tới Thông Thiên Vương Hầu cảnh.

Đó chính là Quân Lăng Thương!

“Trọng Đồng Giả đã tới, hắn cũng đạt tới Thông Thiên Cảnh rồi !”

“Trước đó vẫn là Niết Bàn Cảnh, hiện tại đã đạt tới Thông Thiên Cảnh, Trọng Đồng Giả, danh bất hư truyền!”

“Long Cát công chúa đã sớm đạt tới Thông Thiên Cảnh đại viên mãn, phỏng chừng vẫn có thể đè Trọng Đồng Giả một đầu.”

Sau khi chính chủ đến, bốn phương tám hướng đều vang lên vô số tiếng nghị luận ồn ào.

Lần này Quân gia không chỉ xuất hiện một mình Quân Lăng Thương.

Rất nhiều tộc lão Quân gia đều tới, bao gồm cả Quân Chiến Thiên.

Rất nhiều Tự Liệt trong thế hệ trẻ tuổi đều tới.

Quân Trượng Kiếm, Quân Tuyết Hoàng, Quân Vạn Kiếp đều có mặt, còn có đám người Quân Đạo Lâm, Quân Tích Ngọc đứng ở phe Quân Lăng Thương.

Quân Linh Lung cũng đi theo đến.

Nhưng, trong những người trẻ tuổi của Quân gia còn có hai bóng người rất khiến người ta chú ý.

Một trong số đó là một thanh niên đầu đội long quan, người mặc kim giáp, nhìn có vẻ anh tuấn uy vũ, khí thế bất phàm.

“Đó là... Đệ Nhị Tự Liệt của Quân gia, Quân Vô Song, nghe đồn hắn từng có được truyền thừa của vị giả thượng cổ chí cường nào đó, thực lực cũng cực kỳ nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi!”

Có một ít người nhìn thấy thanh niên kim giáp kia, nhịn không được phát ra kinh hô.

Trong Thập Đại Tự Liệt của Quân gia, người nào cũng thiên tư xuất chúng, cơ duyên bất phàm.

Mà Đệ Nhị Tự Liệt đã là xếp hạng rất cao, chỉ đứng sau Quân Tiêu Dao và Quân Lăng Thương.

Còn về một vị khác, đó lại là một nữ tử dáng người rất nóng bỏng.

Mái tóc dài tóc đỏ cột thành thành chùm đuôi ngựa đơn giản, dung nhan quyến rũ lại mang theo một chút anh khí, oai hùng hiên ngang, có khí chất của nữ hán tử.

Điều khiến người ta chú ý nhất là dáng người của nàng ta quá nóng bỏng, trên lòi dưới nhô, có thể nói là đường cong ma quỷ.

Nàng mặc trên người trang phục bó sát, lộ ra cái bụng nhỏ phẳng phiu tuyết trắng, có một loại khí chất kỳ lạ vừa anh khí rồi lại mị hoặc.

“Là Đệ Tam Tự Liệt của Quân gia, Quân Mộc Lan, nghe nói nàng mang huyết mạch chiến thần, tuy là nữ tử, nhưng tính tình cực kỳ nóng nảy, thủ đoạn cũng rất bạo lực.”

Nhìn thấy nữ tử tên là Quân Mộc Lan kia, một ít thiên kiêu rụt rụt đầu.

Ở Hoang Thiên Tiên Vực có rất nhiều thiên kiêu đều từng bị Quân Mộc Lan đánh qua.

Mà đáng giận nhất chính là, mặc kệ ngươi có trêu chọc Quân Mộc Lan hay không, chỉ cần tâm tình nàng khó chịu thì đều đi đánh người, quả thực như một nữ hán tử dã man.

“Ha hả, trận đại chiến này thật thú vị.” Quân Vô Song chấp một tay sau người, đạm nhiên cười.

Trước đó, Tự Liệt của Quân gia từng chia thành ba trận doanh.

Một là do Quân Lăng Thương cầm đầu.

Một là do Quân Tiêu Dao lãnh đạo.

Bên còn lại là đám người Quân Vô Song, Quân Mộc Lan.

Bọn họ không đứng về phe nào, thái độ không rõ, không can thiệp cả hai bên.

Nhưng hiện tại, bởi vì trận đại chiến này mà bọn họ cũng hiện thân.

“Trận chiến này, liên quan đến vinh dự của Quân gia ta, nếu Quân Lăng Thương thật sự thắng thì có lẽ Thập Đại Tự Liệt chúng ta đều sẽ quy thuận, lấy hắn cầm đầu.” Quân Mộc Lan vòng đôi tay ngó sen trước ngực, nói.

“Vậy ngươi cho rằng, lần này Quân Lăng Thương có thể thắng không?” Quân Vô Song hỏi.

Thân là lão nhị vạn năm, Quân Vô Song là người biết rõ thực lực của Quân Lăng Thương nhất.

“Khó.” Quân Mộc Lan suy tư một lát, sau đó phun ra một chữ.

Cả nữ hán tử tính tình nóng nảy như nàng mà cũng nói khó, có thể chứng tỏ nàng cũng không cho rằng Quân Lăng Thương có thể thật sự thắng được Long Cát công chúa.

“Vậy nếu... Đổi lại là Linh Hào Tự Liệt Quân Tiêu Dao, hắn có thể thắng được Long Cát công chúa không?” Quân Vô Song tiếp tục hỏi.

Quân Mộc Lan lộ ra vẻ mặt suy tư, lắc lắc đầu và nói: “Không biết, hắn còn quá non.”

Trong các Tự Liệt của Quân gia, Quân Tiêu Dao là nhỏ tuổi nhất.

Nói hắn non cũng là nói thật.

“Dù sao cho dù thế nào, ai có thể thắng được Long Cát công chúa thì người đó chính là đứng đầu Thập Đại Tự Liệt chân chính.” Quân Vô Song nói.

“Vậy rửa mắt mong chờ đi.” Quân Mộc Lan nhướng đôi mày đẹp anh khí lên.

Mà đúng lúc này, trong Long Cung kim sắc kia truyền đến giọng nói thanh lãnh đạm mạc, cao cao tại thượng: “Đệ Nhất Tự Liệt của Quân gia, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón thất bại của ngươi chưa?”

Sau khi giọng nói đó truyền ra, một đại đạo kim sắc kéo dài mở từ cánh cổng Long Cung.

Một bóng người khuynh thế tuyệt lệ, lãnh diễm bá đạo giống như nữ vương, giá lâm phàm trần!

Long Cát công chúa chính là quái thai cổ đại xuất thế sớm nhất trên Hoang Thiên Tiên Vực.

Nếu không phải bởi vì Tiêu Trần, có lẽ Long Cát công chúa còn phải bị phong ấn một khoảng thời gian mới có thể phá phong đi ra.

Mà hiện tại, Long Cát công chúa phá phong trước thời hạn, cũng có nghĩa là nàng ta đã chiếm cứ tiên cơ.

Trong Thời đại này, chiếm cứ tiên cơ, đoạt được khí vận thiên địa mới có thể từng bước giành được thắng lợi.

Đây cũng là nguyên nhân sau khi Long Cát công chúa xuất quan đã lấy khí thế cường thế tranh bá thiên hạ.

Bởi vì ở đại tranh chi thế này, một ít thiên kiêu đỉnh cấp đã được định sẵn là có thể đoạt được khí vận thiên địa.

Dạng giống như Tiêu Trần, Dương Bàn, nhiều nhất chỉ có thể xem như đoạt được quốc vận.

Tiêu Trần là quốc vận chi tử của Thanh Long Cổ Quốc.

Mà Dương Bàn là quốc vận chi tử của Bàn Võ Thần Triều.

Nhưng vận khí của một quốc gia làm sao có thể so sánh với toàn bộ Tiên Vực?

Còn về đám người Lý Đạo Huyền, lâm phong, Phương Hàn, Tần Hạo ở hạ giới, cũng chỉ là khí vận chi tử của một khối đại lục mà thôi.

Chỉ khí vận của một khối đại lục còn kém xa toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực hoàn chỉnh.

Cũng bởi vì muốn tranh đoạt khí vận được Tiên Vực phù hộ kia, Long Cát công chúa mới cường thế như vậy.

Giờ phút này, trong đại đạo kim quang, rốt cuộc Long Cát công chúa cũng hiện thế.

Nàng mặc tiên váy cung trang, tỏa ra tiên khí hết sức xuất trần.

Ba ngàn sợi tóc đen tung bay theo gió, trong lười biếng lại mang theo một chút lãnh ngạo quyến rũ.

Hai long giác như ngọc thò ra từ mái tóc đen, tỏ rõ huyết mạch và thân phận cao quý của nàng ta.

Hết chương 340.

Advertisement
';
Advertisement