Chương 356
“Là Tiên Vương Lâm Cửu Thiên, là dị tượng chí cường của Hoang Cổ Thánh Thể, Thần Tử Quân Gia lại có thể tế luyện ra được!”
“Đúng vậy, trong thời đại cận cổ, Hoang Cổ Thánh Thể biến thành phế thể, Thần Tử của Quân Gia có thể thức tỉnh một loại dị tượng đã là rất khó lường, hiện tại còn thức tỉnh loại thứ hai nữa!”
Tất cả mọi người chấn động, cảm thấy không thể tưởng tượng, da đầu đều tê dại.
Quân Tiêu Dao tung ra dị tượng thứ hai, điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là rất có khả năng Quân Tiêu Dao không chỉ đánh vỡ một lớp gông xiềng Thánh Thể!
Đây mới là điều khiến mọi người kinh sợ.
Thánh Thể đã đánh vỡ gông xiềng là cực kỳ khủng bố, nếu đại thành thì có thể trở thành tồn tại khủng bố chém giết được cả đại đế, đánh nghiêng cả cổ hoàng!
Mọi người cảm xúc mênh mông, không thể tin vào hai mắt của mình.
Mọi người trong Quân gia cũng sôi trào lên, ánh mắt mang theo cuồng nhiệt sùng bái.
Quân Tiêu Dao luôn có thể mang đến kinh hỉ và kỳ tích, ngăn cơn sóng dữ vào những lúc nguy cơ!
Giờ phút này, Quân Tiêu Dao cùng lúc tung ra hai Đại Thánh Thể dị tượng.
Phía sau Quân Tiêu Dao, hư ảnh tiên vương giá lâm cửu thiên!
Ở chung quanh hắn, vạn thánh ảnh khom người triều bái!
Giờ phút này, Quân Tiêu Dao giống như thần vương vô thượng chư thiên cùng tôn trên trời dưới đất!
Hơn nữa không chỉ như thế, Quân Tiêu Dao lại khiêu khích sức mạnh Thần chi Nguyên Điểm trong đan điền cơ thể.
Một tia sức mạnh căn nguyên vũ trụ tràn ngập ra, gia trì trên Thánh Thể dị tượng của Quân Tiêu Dao.
Ngay lập tức, hỗn độn tràn ngập, thiên địa lật úp!
Tất cả giống như trở về nguyên điểm của vũ trụ hồng hoang!
Sức mạnh căn nguyên vũ trụ cộng thêm hai Đại Thánh Thể dị tượng cùng nghiền áp về hướng Long Cát công chúa!
Giờ khắc này, sự tự tin trên ngọc nhan của Long Cát công chúa hoàn toàn bị đánh tan, chuyển thành kinh hãi!
Giờ phút này, khí tức của Quân Tiêu Dao quá cường đại.
Cứ như chúa sáng thế vũ trụ, nhất niệm sảng sinh, nhất niệm hủy diệt.
Điều khiến người ta kinh ngạc chính là, khí tức giờ phút này của Quân Tiêu Dao như có thể thoát ly mảnh thiên địa này.
Không sai!
Giờ phút này, Quân Tiêu Dao giống như độc lập tách rời khỏi cửu thiên thập địa, xa rồi thế gian, khí tức mờ mịt mà sâu không lường được.
“Chẳng... Chẳng lẽ... Tiêu Dao nó...” Đám người Quân Chiến Thiên cảm nhận được khí tức của Quân Tiêu Dao, đôi mắt đều cứng lại.
Ông ta nghĩ tới một loại khả năng.
Loại khả năng này làm cả Quân Chiến Thiên cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Sáng lập con đường thuộc về mình!
Đây là biện pháp duy nhất để siêu thoát thiên địa, từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu nhân kiệt đã ngã xuống trên con đường này.
Mà hiện tại, Quân Chiến Thiên mơ hồ cảm thấy tôn nhi của mình đã tạo ra một con đường mà tiền nhân chưa đi thông được.
Một ít đại nhân vật ở đây cũng mơ hồ nhận ra một chút, lại không cách nào khẳng định.
Còn về những thiên kiêu bình thường khác thì chỉ là cảm nhận được khí tức của Quân Tiêu Dao càng mờ ảo siêu nhiên.
Oanh!
Thế công cuối cùng của Quân Tiêu Dao và Long Cát công chúa hung hăng va chạm vào nhau.
Trong nhất thời, thiên địa lại rơi vào sự an tĩnh quỷ dị.
Duy chỉ có hư ảnh Thương Long, hư ảnh tiên vương và hư ảnh vạn thánh đang dây dưa với nhau, va chạm lẫn nhau rồi mai một.
Loại an tĩnh quỷ này dị giằng co chỉ trong mấy hô hấp ngắn ngủn.
thời gian mấy cái hô hấp qua đi, âm thanh đinh tai nhức óc mới khuếch tán ra.
Dao động pháp lực phát ra gần như san bằng cả tòa Vấn Đạo Sơn thành bình địa!
Các ngọn núi, di tích cổ mai một sụp xuống, hóa thành bụi bặm đá vụn.
Mà trong vụ nổ mạnh va chạm như đạn hạt nhân này, một bóng người hộc máu, bay ngược ra sau.
Cuối cùng hung hăng nện vào mặt đất.
Đó là Long Cát công chúa!
Mà Quân Tiêu Dao lại như thần vương đạp trên cửu tiêu.
Hắn giáng một chân xuống, hung hăng dẫm lên ngực của Long Cát công chúa, làm Long Cát công chúa lại hộc ra một ngụm máu tươi.
Yên tĩnh...
Yên tĩnh như cái chết!
Mái tóc đen của Long Cát công chúa rối tung, nằm trên mặt đất, miệng phun máu tươi.
Da thịt tuyết trắng như ngọc đều nhiễm bụi bặm và vết máu.
Mà Quân Tiêu Dao lại dùng một chân đạp lên ngực Long Cát công chúa.
Thần thái bình tĩnh mà lạnh nhạt.
Cuối cùng Long Cát công chúa vẫn thua.
Chẳng những bại, còn bại chật vật như thế, thê thảm như thế!
Không ai tưởng tượng ra, Long Cát công chúa cao cao tại thượng khiến vô số thiên kiêu đều cúi đầu xưng thần kia, giờ phút này lại chật vật, bị Quân Tiêu Dao đạp dưới chân như thế.
Đó chính là cổ Hoàng Hậu duệ, công chúa Long tộc!
Giờ khắc này, tam quan của rất nhiều thiên kiêu trẻ tuổi đều bị đổi mới.
Ai nói quái thai cổ đại không thể địch nổi?
Hiện tại, Quân Tiêu Dao đã hoàn toàn xé nát lớp khăn che thần bí mà cao quý của quái thai cổ đại.
Quái thai cổ đại cũng không phải thần, cũng sẽ thua, cũng sẽ chật vật, bị thương cũng sẽ hộc máu.
“Quân Tiêu Dao... Ngươi...” Long Cát công chúa ngã bệt xuống trên mặt đất, sắc mặt xấu hổ và giận dữ, nàng ta đang không ngừng giãy giụa.
Nàng cảm thấy như có một tượng thần Thái Cổ đang dẫm đạp lên người mình.
Nếu không phải nàng là Long tộc, cường độ nhục thân vô song thì tuyệt đối sẽ bị dẫm thành thịt băm.
Nhưng quan trọng nhất là, chân của Quân Tiêu Dao không biết tình cờ hay cố ý mà lại đạp lên bầu ngực của nàng ta.
Điều này khiến Long Cát công chúa vô cùng phẫn nộ, cảm thấy sỉ nhục cực độ.
“Nói, ngươi chỉ xứng để ta cưỡi dưới thân, hiện tại để ngươi thích ứng trước một chút.” Quân Tiêu Dao cười nhạt.
Hắn bẩm sinh vốn tuấn tú tuyệt luân, nụ cười này càng mang đến cảm giác cảnh đẹp ý vui cho người ta.
Đáng tiếc trong mắt Long Cát công chúa, đây là nụ cười ác ma.
Nhìn Quân Tiêu Dao đạp Long Cát công chúa dưới chân, không có chút thương hương tiếc ngọc nào, rất nhiều thiên kiêu đều lộ ra vẻ mặt vừa khâm phục lại hâm mộ.
Tự cổ chí kim, bao nhiêu thiên kiêu chỉ xứng quỳ gối dưới gấu quần của Long Cát công chúa.
Kết quả hiện tại vưu vật tuyệt thế này lại bị Quân Tiêu Dao hung hăng dẫm dưới chân.
Cảnh tượng nhân vật cấp nữ thần này bị lăng nhục, bị làm bẩn, đánh rơi khỏi thần đàn thật làm người thổn thức, nhưng đồng thời cũng khiến người ta dâng lên một loại khoái cảm.
Ai bảo ngươi cao cao tại thượng?
Ai bảo ngươi khinh thường mọi nam nhân?
Kết quả hiện tại, còn không phải bị Quân Tiêu Dao dẫm dưới chân, chật vật như con chó sao!
Hết chương 356.
Chương 357
Có vài thứ gọi là nữ thần đều thiếu giáo huấn, tát nàng ta hai bạt tay rồi mới biết được rốt cuộc mình là mặt hàng gì!
“Quân Tiêu Dao, ngươi tránh ra!” Long Cát công chúa cắn chặt môi đỏ đến mức sắp ứa máu, đã cảm thấy xấu hổ rồi lại phẫn nộ.
“Ngươi còn đang nằm mơ đâu?” Quân Tiêu Dao hơi nghiêng đầu, lộ ra biểu cảm không biết nói gì.
Hắn ầm ầm một tiếng, bàn chân lại phát ra thần lực, dẫm Long Cát công chúa vào hố đất.
Long Cát công chúa lại phun máu tươi, cảm thấy thẹn muốn chết!
“Làm càn!”
Tất nhiên bốn long tướng không có khả năng trơ mắt nhìn công chúa nhà mình chịu nhục.
Bọn họ phát ra khí tức, bốn khí tức cấp bậc thánh chủ khủng bố khuếch tán ra, đàn áp về hướng Quân Tiêu Dao.
Bốn uy áp thánh chủ cùng khuếch tán, có thể đoán được lực áp bách đó khủng bố đến mức nào.
Mà đúng lúc này, một tiếng đàn cao vút bỗng vang lên.
Trong hư không, rất nhiều tiếng đàn sát nhận phá không lao đến, chém vào bốn long tướng.
Bốn long tướng biến sắc, giơ tay ngăn cản, lại cùng bị đẩy lui, trong mắt bốn người đều toát ra kinh hãi.
Một bóng hình xinh đẹp phong hoa tuyệt đại hiện thân từ sâu trong hư không.
Nàng mặc một bộ áo bào tro mộc mạc to rộng, che lấp dáng người ngạo nhân, lại không cách nào che giấu dung nhan tuyệt lệ của nàng.
Nàng ngồi xếp bằng sâu trong hư không, Tiêu Vĩ cầm còn nằm trước đầu gối, ba ngàn sợi tóc đen phiêu phiêu theo gió.
Dung nhan tuyệt mỹ đều là bị tóc đen che lấp hơn phân nửa, chỉ lộ ra non nửa tiên nhan trong trẻo.
Một đôi mắt xinh đẹp thâm thúy mang theo chút tang thương nhàn nhạt, trong mắt cứ như có cảnh tượng khủng bố hỗn độn trọng khai, thiên hủy tinh trầm hiện ra.
Đó là hộ đạo nhân của Quân Tiêu Dao, A Cửu!
“Là nàng! Người theo đuổi của Bạch Y Thần Vương, một trong những Thần Vương Bát Bộ Chúng, hiện tại trở thành hộ đạo nhân của Thần Tử Quân Gia!” Một vài người hô nhỏ lên.
Hiện tại thân phận của A Cửu cũng có thể để người ta biết.
Dù sao trước đó ở thần triều hoàng đô, A Cửu đã làm thịt Tam hoàng tử ngay trước mặt Bàn Võ thần chủ.
“Dám cưỡng bức thiếu chủ, các ngươi tìm đường chết sao?”
Ngày thường A Cửu ẩn trong chỗ tối, vô cùng trầm mặc, gần như không nói lời nào, cũng hiếm khi lộ mặt.
Nhưng hiện tại, bởi vì Quân Tiêu Dao chịu một chút áp bách, nàng lập tức hiện thân và quát lớn như thế.
Quả thực bênh vực người mình tới cực điểm.
“Ngươi...”
Ánh mắt bốn long tướng biến ảo, bọn họ cảm nhận được cảm giác nguy hiểm từ trên người A Cửu.
Bọn họ lại nghĩ đến, Quân Tiêu Dao phát rồ đến mức nào cũng không đến mức giết chết Long Cát công chúa ngay đương trường.
Nghĩ đến đây, cuối cùng bốn long tướng vẫn không lên tiếng.
Nhìn thấy một mình A Cửu đã làm bốn vị long tướng cấp bậc thánh chủ không dám làm càn, mọi người ở đây đều líu lưỡi.
Không hổ là người theo đuổi ngày xưa của Bạch Y Thần Vương Quân Vô Hối, thực lực khí phách đều không bình thường.
Mà phía Quân gia, Quân Lăng Thương thấy tình cảnh này thì chỉ lộ ra một nụ cười khổ, trong miệng chua xót.
Trước đó hắn bị thánh kiếm của Long Cát công chúa làm bị thương nặng, A Cửu cũng chưa từng hiện thân, càng không nói một câu quan tâm hắn.
Kết quả hiện tại, Quân Tiêu Dao chỉ hơi chịu chút áp bách thì A Cửu đã nhịn không được đứng ra bênh vực người mình.
Loại đối lập này quá rõ ràng.
Trong lòng A Cửu, chỉ sợ chỉ có an nguy của Quân Tiêu Dao là quan trọng nhất.
Tất cả những chuyện khác, A Cửu đều không để bụng.
“Ai, thôi, Tiêu Dao đường đệ, ngươi đừng cô phụ A Cửu.” Quân Lăng Thương thầm thở dài trong lòng.
Hắn hoàn toàn buông xuống chấp niệm này.
Kết quả trận quyết đấu trước mắt đã không còn gì bất ngờ nữa.
Nếu Quân Tiêu Dao không kịp thời hiện thân thì chắc chắn sẽ là Long Cát công chúa dẫm lên Quân Lăng Thương thượng vị.
Thanh danh của Quân gia cũng sẽ bị tổn hại.
Nhưng hiện tại, có thể nói biểu hiện của Quân Tiêu Dao khiến mọi người líu lưỡi, vượt qua dự đoán của mọi người.
Bọn họ biết, tốc độ Quân Tiêu Dao trưởng thành không chậm.
Nhưng cũng không ngờ, Quân Tiêu Dao có thể mạnh đến mức này chỉ trong khoảng thời gian ngắn như thế, hắn còn đè ép được cả quái thai cổ đại.
Trải qua chuyện này, sợ là uy danh của Quân Tiêu Dao sẽ đạt tới đỉnh cao.
Phỏng chừng vô địch chi thế trong thế hệ trẻ của hắn cũng sẽ tiếp tục được kéo dài.
“Quân Tiêu Dao, rốt cuộc tiên chủng của ngươi là cái gì?”
Long Cát công chúa bị Quân Tiêu Dao đạp dưới chân, trong lòng cực kỳ không cam lòng, nhưng vẫn không nén được tò mò mà mở miệng hỏi.
Tiên chủng của nàng ta là nghịch lân của cổ hoàng, đã cực kỳ cao cấp, còn cường đại hơn cả tiên chủng vô thượng.
Kết quả hiện tại, Quân Tiêu Dao vẫn áp được nàng.
Trừ bỏ hai Đại Thánh Thể dị tượng ra, sức mạnh gia trì mơ hồ triển lộ ra của Quân Tiêu Dao cũng khiến Long Cát công chúa có chút kinh hãi.
Quân Tiêu Dao cười cười, không nói lời nào.
Tuy hắn sẽ không cố tình đi che giấu Thần chi Nguyên Điểm của mình, nhưng cũng sẽ không cố tình tuyên dương.
“Ngươi không cần biết quá nhiều, ngươi chỉ cần biết rằng, Long Cát công chúa ngươi vĩnh viễn chỉ xứng thần phục dưới thân Quân Tiêu Dao ta!”
Lời Quân Tiêu Dao nói khiến ngọc nhan tuyệt mỹ của Long Cát công chúa đỏ lên, trong lòng đã phẫn uất lại vô lực.
Quân Tiêu Dao thấy thế thì đáy mắt hiện lên một tia ám mang.
Hắn làm vậy là muốn chém ra một đao thật sâu trong lòng Long Cát công chúa.
Vị cổ Hoàng Hậu duệ Tổ Long Sào này còn có giá trị lợi dụng rất lớn.
Quân Tiêu Dao cũng không tính giết hoặc là phế bỏ Long Cát công chúa.
Cũng không phải do nhân từ, mà là muốn lợi dụng nàng ta để đối phó một người khác.
Là Long Ngạo Thiên!
Quân Tiêu Dao thân là người xuyên qua, tất nhiên cũng biết ba chữ Long Ngạo Thiên này đại diện cho cái gì.
Đại diện cho cuồng duệ khốc huyễn điếu tạc thiên (1).
(1) Là một từ lưu hành trên mạng TQ, có ý hình dung người kia rất lợi hại ở phương diện nào đó hoặc là một sự kiện nào đó khiến người ta kinh ngạc.
Chỉ sợ Cấm kỵ sơ đại đến bây giờ cũng chưa từng xuất quan của Tổ Long Sào là một vai chính thiên địa, khí vận chi tử còn mạnh hơn Tiêu Trần và Dương Bàn.
Nghe thấy cái tên là biết, Long Ngạo Thiên nhất định là một thiên kiêu Vương Bá chi khí lan tỏa, khí vận đạt đỉnh, quang hoàn lóa mắt.
Đối phó với kẻ địch như vậy thì cần phòng ngừa chu đáo.
Cũng không phải Quân Tiêu Dao kiêng kỵ Long Ngạo Thiên.
Đơn thuần so về thực lực, Quân Tiêu Dao có tự tin có thể luôn nghiền áp Long Ngạo Thiên.
Nhưng trong mắt hắn, Long Ngạo Thiên là một cây rau hẹ còn màu mỡ hơn cả bọn người Tiêu Trần và Dương Bàn.
Hết chương 357.
Chương 358
Quân Tiêu Dao phải thu hoạch cho thật tốt.
Mà Long Cát công chúa chính là một quân cờ có thể lợi dụng.
Giống như trước đó hắn lợi dụng Võ Minh Nguyệt để đối phó Tiêu Trần, mang đến hiệu quả giết người tru tâm.
Chỉ sợ cả Long Ngạo Thiên cũng không thể ngờ, hắn còn chưa xuất quan mà đã rơi vào tính kế cạm bẫy của Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao rất thâm hiểm.
“Ngươi muốn đánh tan đạo tâm của bổn cung, không đơn giản như vậy đâu!” Long Cát công chúa nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo ý quật cường.
Không thể không nói, nàng thân là quái thai cổ đại, tâm tính không phải thiên kiêu bình thường có thể so sánh.
Tỷ như trước đó tiểu Thánh Nhân Cơ Huyền của Cơ gia trực tiếp bị Quân Tiêu Dao đánh một trận mà đạo tâm hỏng mất, hiện tại hoàn toàn trở thành phế nhân.
Mà mỗi một quái thai cổ đại đều trải qua khảo nghiệm tâm tính, sẽ không đơn giản như vậy mà hỏng mất.
Quân Tiêu Dao cũng không để bụng.
Hắn có rất nhiều biện pháp dạy dỗ Long Cát công chúa.
“Xin lỗi, bản Thần Tử không có hứng thú với đạo tâm của tọa kỵ, ngươi phải nhớ kỹ, người đánh bại ngươi là Quân Tiêu Dao!” Quân Tiêu Dao nhàn nhạt nói.
Hắn tung một chân trực tiếp đá văng Long Cát công chúa, không tiếp tục nhục nhã nàng ta.
Long Cát công chúa gắt gao nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao, như muốn khắc tướng mạo của hắn vào xương cốt.
Mặc kệ là tốt hay xấu, ít nhất Quân Tiêu Dao là nam nhân duy nhất làm Long Cát công chúa để lại ấn tượng khắc sâu.
Có ấn tượng thì sẽ có lỗ hổng, vậy thì sẽ có cơ hội, thao túng lợi dụng Long Cát công chúa.
Quân Tiêu Dao không khỏi âm thầm cảm thán, sao hắn cảm thấy thủ đoạn của mình có hơi giống tra nam lừa gạt nữ nhân vậy chứ.
“Quân Tiêu Dao, mọi chuyện không két thúc như vậy đâu.” Dung nhan của Long Cát công chúa xanh trắng luân phiên.
Trước mắt trừ buông xuống một hai câu tàn nhẫn ra thì nàng ta cũng không làm được chuyện khác.
Long Cát công chúa xem như hoàn toàn mất hết mặt mũi.
Mà cả Tổ Long Sào cũng xấu mặt.
Long Cát công chúa càng nghĩ thì càng tức giận.
Nàng không khỏi quay mặt đi, nhìn Tiêu Trần sắc mặt trắng bệch như tờ.
Đều tại Tiêu Trần!
Nếu không phải cái gọi là điều kiện của hắn ta thì có lẽ Long Cát công chúa sẽ không đối đầu với Quân Tiêu Dao sớm như vậy.
Quân Tiêu Dao cũng đã sớm nhìn thấy Tiêu Trần, trước đó vẫn luôn không rảnh tay, hiện tại cũng có thể hoàn toàn giải quyết.
“Tiêu Trần, bản Thần Tử cũng coi như nhân từ với ngươi, để ngươi sống lâu như vậy, hiện tại ngươi có thể an tâm đi rồi.”
Đối với một kẻ địch không có giá trị lợi dụng, tất nhiên Quân Tiêu Dao sẽ không để lại tai hoạ ngầm.
Hắn tùy tiện đánh ra một chưởng, pháp lực mênh mông, giống như một góc vòm trời sụp đổ, đàn áp xuống rồi bao phủ Tiêu Trần.
“Không... Ta không cam lòng!” Vẻ mặt Tiêu Trần thật dữ tợn, hắn ta rống giận.
Trước đó không phải hắn ta không muốn chạy, là vì căn bản chạy không được.
Thoát được mùng một, trốn không được mười lăm.
Cho nên mong đợi duy nhất của hắn ta chính hy vọng Long Cát công chúa có thể thắng được Quân Tiêu Dao, thậm chí đánh chết hắn.
Kết quả hiện tại, hiện thế tàn khốc đã phơi bày ra trước mắt.
Cậy vào cuối cùng của hắn ta cũng hoàn toàn sụp xuống.
Cảm nhận được pháp lực vô song đánh úp đến, Tiêu Trần đột nhiên cảm nhận được tử vong đã đến trước mắt.
Khóe mắt hắn ta bỗng nhìn thấy Võ Minh Nguyệt ở nơi xa, trong lòng dâng lên một tia mong đợi cuối cùng.
“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt cứu ta, trước đó đều là ta không tốt, thương tổn nàng như vậy, cầu xin nàng cứu ta một mạng!” Tiêu Trần phát ra tiếng hò hét cuối cùng.
Tuy rằng hắn ta và Võ Minh Nguyệt đã quyết liệt.
Nhưng tóm lại vẫn có một đoạn ký ức tốt đẹp.
Nhưng Võ Minh Nguyệt nghe được lời này thì ngọc nhan lại hơi thất sắc.
Tiêu Trần này đến chết còn không quên kéo nàng ta xuống nước sao?
Chủ nhân Quân Tiêu Dao nghe được lời này sẽ nghĩ thế nào, có bởi vậy mà nảy sinh khúc mắc hay không?
Dung nhan của Võ Minh Nguyệt trở nên lạnh như băng trước nay chưa từng có, nhìn chằm chằm Tiêu Trần, đầy mặt chán ghét.
“Loại con rệp nhảy nhót như ngươi cũng nên sớm chết chút đi.” Vì không để Quân Tiêu Dao hiểu lầm, Võ Minh Nguyệt lạnh lùng mở miệng phủi sạch tất cả với Tiêu Trần.
“Ngươi...”
Nghe nữ tử đã từng yêu mở miệng tuyệt tình như vậy, cả người Tiêu Trần đều rơi vào tuyệt vọng.
Phanh một thanh vang lên.
Trước mắt Tiêu Trần tối sầm, rơi vào hắc ám vô tận.
Tiêu Trần, ngã xuống!
Nhìn Tiêu Trần bị chụp thành thịt băm kia, Quân Tiêu Dao không để bụng mà thu hồi ánh mắt.
Đối với hắn mà nói, Tiêu Trần không khác gì một con ruồi bọ tiện tay có thể chụp chết cả.
Long Cát công chúa cũng không ngăn lại.
Quân Tiêu Dao không giết Tiêu Trần thì nàng ta cũng muốn tự mình ra tay.
“Quân Tiêu Dao, chờ đấy...”
Sắc mặt Long Cát công chúa xanh mét, lắc mình trở về Long Cung.
Nàng ta không muốn nán lại nơi này, các loại ánh mắt khác thường khiến nàng ta không thể chịu được.
Đạo tâm của nàng ta kiên định, nhưng không có nghĩa là không có cảm xúc.
Nàng ta cũng sẽ cảm thấy thẹn, sẽ phẫn nộ.
Bốn long tướng đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn thoáng qua Quân Tiêu Dao, cũng đi theo sau.
Quân Tiêu Dao cười cười.
“Long Cát công chúa, cá chạch cái nhà ngươi chỉ xứng bị bản Thần Tử đùa bỡn trong lòng bàn tay thôi!”
Đến đây cuối cùng chuyện ước chiến trên Vấn Đạo Sơn cũng đã hạ màn.
Đám người Long Cát công chúa trực tiếp khống chế Long Cung mà đi, không dừng lại thêm một khắc.
Mà các thế lực Thái Cổ hoàng tộc như Tổ Long Sào cũng vẻ mặt hậm hực, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tưởng tượng Long Cát công chúa lại thua thảm như vậy.
Các sinh linh Thái Cổ hoàng tộc Tổ Long Sào cũng không nán lại mà chán chường rời đi.
Ngoài ra sắc mặt khó coi còn có Đọa Thần Cung.
Đọa Thần Tử vì Quân Tiêu Dao mà chết, bọn họ tới đây vốn là muốn nhìn Quân Tiêu Dao chịu nhục.
Kết quả lại nhìn thấy Quân Tiêu Dao đại triển thần uy.
Với thực lực khủng bố này, cũng khó trách Đọa Thần Tử sẽ ngã xuống, gã chết cũng không oan.
Ngoài ra, trong mắt một ít trưởng lão và đệ tử của Hoang Cổ Cơ gia và Hoang Cổ Diệp gia cũng lộ ra ngưng trọng.
Tuy bọn họ và Quân gia không có thù hận quá lớn, nhưng cũng là quan hệ cạnh tranh.
Có dị loại thiên địa Quân Tiêu Dao này tồn tại, ngày sau các loại cơ duyên, bao gồm đế lộ mở ra, thiên kiêu môn hạ bọn họ cũng không chiếm được lợi ích quá lớn.
Một mình Quân Tiêu Dao đủ để những thiên kiêu còn lại trong đại thế hoàn toàn ảm đạm không ánh sáng.
Hết chương 358.
Chương 359
Còn có Bắc Địa Vương gia, trong lòng họ cũng có một tia ngưng trọng.
“Hắn mạnh đến vậy sao, nhưng không sao, ca ca ta nhất định sẽ không yếu hơn hắn.” Vẻ mặt Vương Cương thật căng thẳng, lẩm bẩm trong lòng.
Ca ca gã là Vương Đằng có đại đế chi tư, được xưng là Thiếu Đế.
Tuy biểu hiện của Quân Tiêu Dao cũng khiến Vương Cương chấn động, nhưng gã vẫn tin tưởng ca ca mình.
Trong các thế lực tứ phương, trừ Thái Cổ hoàng tộc ra thì đều tạm thời không tan đi.
Bọn họ còn đắm chìm trong sự siêu tuyệt khí phách trước đó của Quân Tiêu Dao.
Phía Bàn Võ Thần Triều, có tướng quân sắc mặt biến ảo, tới gần Võ Minh Nguyệt và nói: “Trưởng công chúa điện hạ, Bàn Hoàng Kiếm kia...”
Ý của vị tướng quân kia hiển nhiên là muốn Võ Minh Nguyệt mở miệng, xem có thể đòi về Bàn Hoàng Kiếm hay không.
Dù sao đó cũng là đế binh của Bàn Võ Thần Triều.
Mà trước đó Võ Minh Nguyệt từng đi tương đối gần với Quân Tiêu Dao ở thánh linh thành của Thánh Linh Thư Viện.
Bọn họ cho rằng, có lẽ Võ Minh Nguyệt và Quân Tiêu Dao đã biến chiến tranh thành tơ lụa.
Thật ra không ai biết, quan hệ chân chính của Võ Minh Nguyệt và Quân Tiêu Dao là chủ nô.
Tuy Quân Tiêu Dao đã giải trừ nô ấn của Võ Minh Nguyệt, nhưng Võ Minh Nguyệt vẫn mang tư thái nha hoàn nữ nô.
“Không cần nhiều lời, bản công chúa sẽ không mở miệng, đổi lại là ngươi, ngươi có được đế binh thì có dễ dàng nhường cho người khác không?”
Lời Võ Minh Nguyệt nói khiến vị tướng quân kia á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy.
Tuy rằng trên danh nghĩa Bàn Hoàng Kiếm là của Bàn Võ Thần Triều.
Nhưng hiện tại, có được Bàn Hoàng Kiếm là Quân Tiêu Dao.
Chỉ dựa vào một câu là muốn Quân Tiêu Dao giao ra Bàn Hoàng Kiếm, không khỏi quá ngây thơ rồi.
Khóe mắt Quân Tiêu Dao cũng chú ý tới chuyện này.
Ánh mắt hắn hơi chợt lóe, xoay người nói với các tộc lão Quân Chiến Thiên: “Gia gia, các vị tộc lão, Tiêu Dao giao chuôi Bàn Hoàng Kiếm này cho gia tộc trước đi.”
Quân Tiêu Dao vừa dứt lời thì trực tiếp lấy ra Bàn Hoàng Kiếm, đưa cho Quân Chiến Thiên.
“Cái này...”
Rất nhiều tộc lão Quân gia đều hơi ngẩn ngơ.
Quân Tiêu Dao không nói, tất nhiên không có ai lại cưỡng chế bảo hắn giao đế binh cho gia tộc.
Nhưng Quân Tiêu Dao lại chủ động giao ra.
Đôi mắt của Quân Chiến Thiên cũng chợt lóe, ông ta hiểu ý của Quân Tiêu Dao.
Thực hiển nhiên, Quân Tiêu Dao giao ra đế binh ngay trước mặt công chúng.
Thứ nhất, tất nhiên là vì phủi sạch phiền phức.
Dù sao không có người mỗi ngày đều mang theo đế binh chạy nơi nơi.
Cảm giác này giống như một người cõng một tòa kim sơn chạy khắp nơi.
Tuy bởi vì thân phận của Quân Tiêu Dao nên không ai dám tùy ý ra tay cướp đoạt.
Nhưng không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương.
Không ai chắc chắn sẽ không có một ít cường giả phát rồ được ăn cả ngã về không, muốn cướp đoạt đế binh.
Cho dù có A Cửu hộ đạo, cũng không có khả năng bảo đảm an toàn trăm phần trăm.
Thứ hai, chính là lấp kín miệng của Bàn Võ Thần Triều.
Quân Tiêu Dao giao đế binh cho Quân gia.
Bàn Võ Thần Triều chỉ có thể đối đầu với Quân gia.
Lấy nội tình của Quân gia, hiển nhiên không có khả năng sợ Bàn Võ Thần Triều.
Quân Tiêu Dao làm như vậy xem như hoàn toàn ném ra phiền phức.
Còn có một điểm, nếu vẫn luôn vận dụng đế binh thì ngược lại không tốt đối với sự tăng tiến thực lực của bản thân Quân Tiêu Dao.
Đế binh mạnh đến mấy cũng chỉ là ngoại vật.
Chủ yếu Quân Tiêu Dao vẫn phải dựa vào thực lực bản thân.
“Được rồi, Tiêu Dao, gia tộc tạm thời giúp con bảo quản chuôi đế binh này.” Quân Chiến Thiên tiếp nhận Bàn Hoàng Kiếm.
Một chúng tộc lão cũng cười tươi rối như đóa cúc hoa.
Quân Tiêu Dao không chỉ làm Quân gia nổ mày nở mặt, còn kiếm được một đế binh hi hữu trân quý như thế.
Đương nhiên, chuôi Bàn Hoàng Kiếm này vẫn thuộc về Quân Tiêu Dao, chẳng qua Quân gia tạm thời thay hắn bảo quản mà thôi.
“Ta xem hiện tại, còn ai dám nói Tiêu Dao không có cống hiến vì gia tộc.” Quân Chiến Thiên hừ hừ một tiếng, cực kỳ tự hào về tôn nhi nhà mình.
Các Tự Liệt Quân Đạo Lâm, Quân Tích Ngọc có chút xấu hổ mà cúi đầu.
Trước đó, Quân Tiêu Dao có được các loại tài nguyên bồi dưỡng của Quân gia, bọn họ còn có chút bất mãn, cho rằng Quân Tiêu Dao cũng không làm gì cống hiến cho gia tộc.
Kết quả hiện tại thế nào?
Không chỉ trợ giúp Quân gia đoạt được danh vọng, còn mang đến một đế binh hiếm thấy trên đời cho Quân gia.
Đây là điều mà bất cứ gì Tự Liệt nào của Quân gia cũng không làm được.
Trong nhất thời, số ít thiên kiêu Tự Liệt có bất mãn với Quân Tiêu Dao trong Quân gia đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu.
Phía Bàn Võ Thần Triều, tướng quân kia nhìn thấy Quân Tiêu Dao giao đế binh cho Quân gia thì sắc mặt cũng vô cùng khó coi, cực kỳ bất đắc dĩ
Nếu là Quân Tiêu Dao khống chế đế binh, có lẽ bọn họ còn có thể thuyết phục một chút.
Hiện tại, ai dám đến Quân gia đi đòi kiếm?
“Ha ha, thực lực của Thánh Tử quả nhiên cường hãn, hôm nay để người ta mở rộng tầm mắt.” Phía Thánh Linh Thư Viện, đại trưởng lão cười và nói.
Hiện tại ông ta thật sự cảm thấy đám quyết định của người viện trưởng vô cùng sáng suốt.
Hiện tại Quân Tiêu Dao đã là Thánh Tử của Thánh Linh Thư Viện, cũng có quan hệ với Thánh Linh Thư Viện.
Có chí cường giả tương lai Quân Tiêu Dao này, có thể nói Thánh Linh Thư Viện vững như Thái sơn.
Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Tích Tình cũng tỏa ra tia sáng kỳ dị rực rỡ, cuộc chiến hôm nay càng khiến nàng ta khuynh mộ Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao cười cười, hắn cũng rõ tầm quan trọng hiện tại của mình với Thánh Linh Thư Viện.
“Được rồi, các vị, cũng xem náo nhiệt đủ rồi, tan hết đi.” Quân Tiêu Dao nhìn quanh bốn phía.
Hắn biết, trong đó có rất nhiều thế lực cố tình tới xem trò cười của Quân gia.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không để bụng, chỉ cần thực lực đủ mạnh thì đủ để kinh sợ tất cả bọn đạo chích.
“Ha hả, uy thế của Thần Tử khiến người ta kinh ngạc cảm thán!”
“Đúng vậy, phỏng chừng ngày sau thế hệ trẻ tuổi trên Tiên Vực đều lấy Thần Tử vi tôn.”
Một đám trưởng lão tu sĩ các thế lực chung quanh đều chắp tay, giọng điệu mang đầy nịnh nọt.
Hiển nhiên cuộc chiến hôm nay sẽ nhấc lên gợn sóng lớn ở Hoang Thiên Tiên Vực.
Sau đó, đám người Quân Tiêu Dao cũng cùng nhau trở lại Quân gia.
Tộc nhân Khương gia gồm Khương Thánh Y cũng đi cùng.
Dù sao Quân Tiêu Dao đại triển thần uy, Khương gia bọn họ cũng có chung vinh dự.
Rất nhiều thế lực còn lại cũng tự giải tán.
Chưa được mấy ngày thì trận ước đấu trên Vấn Đạo Sơn đã nhấc lên gợn sóng ngập trời trên toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực.
Hết chương 359.
Chương 360
Có thể nói Quân Tiêu Dao đã đổi mới nhận thức của mọi người.
Một vị thiên kiêu đương đại lại đánh bại quái thai cổ đại.
Nếu là trước kia thì gần như không có khả năng.
Nhưng hiện tại, chuyện này lại xuất hiện ngay trước mắt bọn họ.
“Quả nhiên, đại tranh chi thế mở ra, các loại dị số yêu nghiệt đều hiện thân.”
“Sợ là Thần Tử Quân Gia chính lá dị số lớn nhất, dù sao ta cảm thấy khí tức của hắn như đã nhảy ra khỏi tam giới, không nằm trong ngũ hành.”
“Các Thái Cổ hoàng tộc Tổ Long Sào xem như mất hết mặt mũi, không biết bọn họ sẽ ứng đối thế nào?”
“Các ngươi đừng quên, Tổ Long Sào còn có một vị cấm kỵ sơ đại bế quan chưa ra.”
“Ý ngươi là... Long Ngạo Thiên?”
Cấm kỵ sơ đại của Tổ Long Sào, Long Ngạo Thiên, có thanh danh rất lớn ở Hoang Thiên Tiên Vực.
Nhưng hắn ta luôn bế quan chưa ra, cho nên cũng không ai biết rốt cục Long Ngạo Thiên mạnh tới mức nào.
Mà chuyện ở Vấn Đạo Sơn cũng sớm truyền tới tai các đại nhân vật của Tổ Long Sào.
Ầm ầm ầm!
Toàn bộ Tổ Long Sào đều đang rung động, đó là lửa giận của các đại nhân vật.
Long Cát công chúa chật vật bị thua, quả thực là đả kích thật lớn đối với danh vọng của Tổ Long Sào.
“Quân gia tiểu nhi, thật quá đáng!” Có chí tôn Tổ Long Sào lạnh lẽo quát.
“Tổ Long Sào ta, liên tục thất lợi dưới tay một tiểu bối Quân gia, thậm chí Thái Cổ Thần Sơn ở hạ giới cũng bị tiểu bối kia san bằng.” Một đại nhân vật khác lạnh như băng nói.
“Chẳng lẽ không ai trị được hắn sao, trạng hình của Long Ngạo Thiên thế nào rồi?”
“Hắn rất không tồi, đã dung hợp sáu long nguyên chí cường, kế tiếp chỉ cần dung hợp cái thứ bảy thì có thể xuất quan.”
“Rất tốt, vậy xem ra hắn có thể tới kịp lúc thế giới tiên cổ mở ra.”
“Có lẽ có thể để Long Ngạo Thiên trù tính diệt sát Quân gia tiểu nhi kia trong thế giới Tiên Cổ.”
“Không sai, ngoài ra, chúng ta còn phải để lại một át chủ bài, tỷ như hợp tác với Vạn Hoàng Linh Sơn.”
“Ý ngươi là... Long Hoàng Thể không có khả năng ra đời trong truyền thuyết?”
Trong Tổ Long Sào, rất nhiều thần niệm đang giao lưu.
Long Hoàng Thể là thể chất chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chính là thể chất khủng bố tập hợp huyết mạch Tổ Long và huyết mạch chân long vào một người.
Nếu loại thể chất này ra đời thì chính là tồn tại đàn áp một thời đại.
Hiển nhiên, vì đối phó Quân Tiêu Dao, Tổ Long Sào đã hạ quyết tâm, nhất định phải bồi dưỡng ra một Long Hoàng Thể.
“Đúng rồi, còn kế hoạch kia có nên chuẩn bị khởi động không?”
“Ý ngươi là, kế hoạch thí quân?”
“Không sai.”
“Cái này cũng không vội, cần chuẩn bị vẹn toàn hết đã,” Một Tổ Long Sào chí tôn ngưng trọng nói.
Kế hoạch thí quân, nhìn tên đoán nghĩa, chính là một kế hoạch giết hại Quân gia.
Nếu hoàn toàn thực thi kế hoạch này thì sẽ bắt đầu bất hủ chiến, sẽ có vô số thế lực liên lụy tiến vào.
Cho dù là Tổ Long Sào, nếu chưa hoàn toàn chuẩn bị thì cũng không dám tùy tiện khởi động kế hoạch thí quân.
“Hừ, Quân gia đắc ý không được bao lâu!” Có đại nhân vật của Tổ Long Sào đang hừ lạnh.
...
Bên kia, nhóm người Quân Tiêu Dao cũng về tới Quân gia.
Vừa đến sơn môn Quân gia, Quân Tiêu Dao lập tức phát hiện một tảng lớn đầu người chen lấn nhốn nháo.
Những người này đều là tộc nhân Quân gia tiến đến nghênh đón Quân Tiêu Dao.
Hiển nhiên, hiện giờ danh vọng của Quân Tiêu Dao ở Quân gia đã đạt tới đỉnh cao.
Ngày sau cho dù Quân Tiêu Dao trực tiếp muốn trở thành gia chủ Quân gia, phỏng chừng cũng không có kẻ nào phản đối.
“Cung nghênh Thần Tử đại nhân!”
Hàng ngàn hàng vạn Quân gia tộc nhân ở đây cùng chắp tay trước Quân Tiêu Dao.
Thái độ tôn kính mà cuồng nhiệt này khiến các Tự Liệt như Quân Vô Song, Quân Mộc Lan cũng có chút líu lưỡi.
Thân phận địa vị của bọn họ cũng rất cao, thân là Tự Liệt xếp hạng thứ ba, đi đến nơi nào cũng được người của Quân gia tôn kính.
Nhưng so với Quân Tiêu Dao thì danh vọng của bọn họ căn bản không tính là gì.
“Ai, so cũng không cần so.” Quân Vô Song cười khổ một tiếng.
Mục tiêu ban đầu của hắn ta là vượt qua Quân Lăng Thương, kết quả biểu hiện hiện tại của Quân Tiêu Dao làm hắn cả ý khiêu chiến cũng không nhấc lên nổi.
“Tỷ cũng coi như phục, tiểu gia hỏa tươi mới ngon miệng này không khỏi quá yêu nghiệt rồi.” Quân Mộc Lan bĩu môi, cũng có chút bất đắc dĩ.
Có thể nói Quân Tiêu Dao xuất hiện đã làm Quân gia rơi vào sôi trào.
Sự tích thu phục quái thai cổ đại, chân đạp Long Cát công chúa, đoạt được Bàn Hoàng đế binh càng khiến Quân Tiêu Dao trở thành đối tượng được những người trẻ tuổi của Quân gia sùng bái cuồng nhiệt.
Bản nhân Quân Tiêu Dao lại thích yên tĩnh không thích ồn ào, hơi xã giao một chút thì quay lại Thiên Đế Cung.
Một ít tộc lão của Quân gia lại quyết định, Quân gia đại yến ba ngày, chúc mừng Quân Tiêu Dao đại thắng trở về.
Có thể nói, cả tộc Quân gia đang chúc mừng.
Sau khi trở lại Thiên Đế Cung, cuối cùng Quân Tiêu Dao cũng có thể thanh tịnh một chút.
Mẫu thân của hắn Khương Nhu hiện thân, hỏi han ân cần Quân Tiêu Dao.
“Tiêu Dao, con hạ giới lâu như vậy, làm nương lo lắng muốn chết.” Khương Nhu nói.
“Nương, tài năng của hài nhi thế nào người còn không biết sao, có gì còn lo lắng.” Quân Tiêu Dao cười cười nói.
“Đúng rồi, nương, Lạc Ly vẫn luôn bảo hộ Tiêu Dao ca ca, sao chàng ấy có thể xảy ra chuyện được?”
Tiểu nha đầu Khương Lạc Ly cũng theo tới, bàn tay ngọc vỗ ngực, vẻ mặt đắc ý ngạo kiều mà nói.
Khương Nhu phụt một tiếng bật cười, trong mắt tràn đầy từ ái.
nha đầu băng tuyết khả ái Khương Lạc Ly này thật sự biết cách chọc bà vui vẻ.
“Ngươi gọi cái gì?” Quân Tiêu Dao câm nín.
Kêu nương đã kêu thuận miệng như vậy sao?
“Ai hắc hắc...” Khương Lạc Ly ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, vẻ mặt ngây thơ.
Quân Tiêu Dao im lặng.
Là muốn ra vẻ đáng yêu cho qua chuyện sao?
Mà bên kia, Khương Thánh Y tuyết y tuyệt thế như một cây tuyết liên, nhìn Khương Lạc Ly chơi đùa đùa giỡn với Quân Tiêu Dao, nghe nàng mở miệng kêu nương.
Trong lòng đột nhiên có cảm giác buồn bã mất mát.
Rõ ràng đã quyết định buông tay, nhưng vì sao… Cứ cảm thấy thiếu cái gì?
Khóe mắt Quân Tiêu Dao chú ý tới biểu cảm có chút cô đơn của Khương Thánh Y, hắn cười nói: “Thánh Y tỷ, cũng đã lâu không gặp rồi.”
“Lâu rồi không gặp.” Khương Thánh Y lắc đầu, sau đó tìm Khương Nhu nói chuyện.
“Hả?” Ánh mắt của Quân Tiêu Dao lộ ra chút dị sắc.
Sao hắn cảm thấy thái độ của Khương Thánh Y đối với hắn có vẻ hơi lãnh đạm?
Hết chương 360.