Thần Tử Hoang Cổ - Quân Tiêu Dao (FULL)

Chương 411

Có thể suy ra, nếu lần này Thương gia có thể vượt qua kiếp nạn này, không nói đến chuyện có thể lập tức trở thành thế lực bất hủ như Đọa Vũ tộc, nhưng ít ra cũng là thế lực mạnh nhất dưới Đọa Vũ tộc.

Thế lực như vậy mới có tư cách bị Quân Tiêu Dao coi như quân cờ.

Mà mọi chuyện cũng không nằm ngoài dự đoán.

Không đến thời gian hai ngày, toàn bộ Âm Minh vực cũng vì chuyện này mà ồn ào huyên náo.

Tất cả sinh linh Âm Minh vực lần đầu nghe thấy tin tức này đều kinh ngạc đến không thể tin nổi, thậm chí cho rằng đây là lời đồn.

Nhưng sau khi tin tức càng truyền càng rộng, cũng có càng càng nhiều sinh linh đứng ra chứng thực thì tin này mới bị mọi người chấp nhận.

Tất cả sinh linh lực đều đặt sự chú ý lên Đọa Vũ tộc.

Thân là bá chủ của Âm Minh vực, kế tiếp Đọa Vũ tộc sẽ có hành động gì?

Rất nhiều sinh linh cảm thấy, sợ là Đọa Vũ tộc sẽ trực tiếp phái Chuẩn Chí Tôn ra để tiêu diệt Nhân tộc ngoại giới kia.

Mà sâu trong tộc địa gia tộc Đọa Vũ tộc.

Từng tòa ma sơn cao ngất đen nhánh tràn ngập một luồng ma khí tử minh khủng bố.

Mà giờ phút này, chính giữa dãy núi có một thái dương màu đen.

Thái dương màu đen tràn ngập một uy áp khủng bố khiến người ta hít thở không thông.

Thậm chí thân thể của cường giả Thánh Nhân cũng sẽ trực tiếp tan vỡ dưới uy áp này.

Chính giữa thái dương màu đen, mơ hồ có thể thấy được một hình dáng ngồi xếp bằng trong đó.

Bóng người ngồi trong thái dương màu đen kia chính là Táng Hoàng của Đọa Vũ tộc, một vị cường giả Chí Tôn vô thượng!

Giờ phút này, chung quanh Táng Hoàng của Đọa Vũ tộc, có vài bóng người đứng trong hư không.

Trong đó có khí tức Chí Tôn, cũng có khí tức Chuẩn Chí Tôn.

“Không nghĩ tới, nhất tộc bọn họ lại tới Táng thổ.” Một Chí Tôn lạnh lùng nói.

“Hơn nữa không biết vô tình hay cố ý, còn nổi lên xung đột với tộc chúng ta.” Một Chí Tôn khác thở dài.

Nếu là truyền nhân của thế lực bất hủ bình thường thì Đọa Vũ tộc căn bản sẽ không thương lượng gì, trực tiếp phái người đi diệt là được.

Nhưng hiện tại xung đột với bọn họ lại là nhân vật làm bọn họ đều cảm thấy cực kỳ khó giải quyết, không cẩn thận một chút cũng có khả năng mang đến đại tai nạn cho Đọa Vũ tộc.

“Kế tiếp nên xử lý như thế nào?” Một Chí Tôn Đọa Vũ tộc có chút đau đầu mà nói.

Ánh mắt những bóng người ở đây đều dừng lại trên thái dương màu đen, trên người Táng Hoàng của Đọa Vũ tộc.

Thật lâu sau, Táng Hoàng của Đọa Vũ tộc mới lạnh nhạt mở miệng nói: “Đừng đi trêu chọc.”

Nghe bốn chữ này, thân thể vài vị Chí Tôn Đọa Vũ tộc ở đây đều run lên, nhưng cũng đã liệu trước được.

“Nhưng Thánh Tử và Thánh Nhân tộc của ta phải chết oan uổng như vậy sao, uy nghiêm tộc ta còn đâu nữa?” Một vị Chuẩn Chí Tôn không cam lòng mà nói.

“Khí tức của vị Quân gia đi vào Táng Giới hơn mười năm trước còn chưa tan biến, hơn nữa ở Táng Giới, còn có một vị khác...” Táng Hoàng của Đọa Vũ tộc với nói giọng điệu nặng nề.

Nghe câu nói này, cường giả Đọa Vũ tộc ở đây đều không lên tiếng.

Chỉ có những cường giả cao tầng bọn họ mới biết được rốt cục trận đại chiến lan ra khắp Vạn Cổ Táng Thổ lúc trước khủng bố đến cỡ nào.

Vị Quân gia kia thật sự có thể gọi là cấm kỵ, liên tục trảm mấy vị Táng Hoàng.

Cuối cùng ông ta còn thâm nhập vào sâu trong Táng Giới, chiến đấu với những đại khủng bổ đã trường tồn từ xưa được nay, quả thực mạnh đến rối tinh rối mù.

“Chúng ta đã biết.” Chúng cường giả của Đọa Vũ tộc đều thở dài và trả lời.

Khó có thể tưởng tượng, Đọa Vũ tộc thân là bá chủ của Âm Minh vực mà cũng có ngày phải cúi đầu chịu thua.

“Đúng rồi, lại phái một Chuẩn Chí Tôn tiến đến, giải thích tình huống một chút, nếu khiến vị Thần Tử Quân gia kia chán ghét Đọa Vũ tộc chúng ta, đến lúc đó chỉ sợ còn có phiền toái càng lớn hơn nữa.” Táng Hoàng của Đọa Vũ tộc nói.

Nghe thấy lời này, trong lòng tất cả cường giả của Đọa Vũ tộc đều rất ức nghẹn nhưng lại không biết làm sao.

Bọn họ là bá chủ Âm Minh vực, nhưng lại bị một tiểu bối bức đến mức này.

Quả thực không cách nào tưởng tượng.

Trong mấy ngày này, Quân Tiêu Dao vẫn nán lại ở Bạch Vọng thành.

Tỷ muội Thương gia cũng thực dụng tâm mà hầu hạ Quân Tiêu Dao, bưng trà đổ nước, cẩn thận đến cực điểm.

Mà trong mấy ngày này, gia chủ Thương gia cũng phái cường giả trong tộc đi đến nơi đóng trú của ba đại thế lực, cướp đoạt tất cả địa bàn và tài nguyên.

Sau khi biết được bối cảnh của Quân Tiêu Dao, gia chủ Thương gia cảm thấy, có lẽ Đọa Vũ tộc sẽ có chút kiêng kị Quân gia.

Nhưng vài ngày sau, có tin tức truyền ra, Đọa Vũ tộc phái ra một hàng đội ngũ có Chuẩn Chí Tôn dẫn đầu, đang trên đường chạy tới Bạch Vọng thành.

Tin tức này làm cả Bạch Vọng thành lại trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Bọn người gia chủ Thương gia lo sợ bất an.

Tuy rằng bối cảnh của Quân Tiêu Dao rất khủng bố, nhưng cũng khó đảm bảo Đọa Vũ tộc không mất đi lý trí, muốn ra tay với Quân Tiêu Dao.

Nhưng bản nhân Quân Tiêu Dao vẫn vô cùng thản nhiên, lẳng lặng chờ đợi đội ngũ Đọa Vũ tộc tiến đến.

Chưa đến nửa ngày, khí tức Chuẩn Chí Tôn khủng bố đã truyền đến từ vòm trời nơi xa.

Đoàn người Đọa Vũ tộc đã đến.

Trong Bạch Vọng thành, chúng sinh linh ồ lên, uy áp kia quả thực có thể dễ dàng nghiền cả tòa Bạch Vọng thành bụi bặm như trở bàn tay.

“Thần Tử Quân gia có ở đây không?” Chuẩn Chí Tôn của Đọa Vũ tộc mở miệng, mặt không có cảm xúc, nhìn không ra cái gì.

Nghe thấy giọng điệu này, chúng sinh linh trong Bạch Vọng thành đều cảm thấy có chút kinh ngạc.

Sao họ cảm thấy không giống như tới đòi nợ?

“Rốt cuộc Đọa Vũ tộc cũng tới, thế nào, muốn ra tay với bản Thần Tử sao?” Quân Tiêu Dao đi ra từ Thương gia, biểu cảm vô cùng bình đạm.

Đối mặt với một vị Chuẩn Chí Tôn, trên mặt hắn không có một tia kính sợ và tôn kính, thậm chí đáy mắt còn mang theo một tia lạnh lùng châm chọc.

Giọng điệu này của Quân Tiêu Dao làm khóe mắt của Chuẩn Chí Tôn Đọa Vũ tộc cũng phải co giật, miễn cưỡng nặn ra một ý cười cứng đờ rồi nói: “Sao lại nói vậy, Đọa Vũ tộc ta va chạm Thần Tử, là chúng ta không đúng, sao lại dám ra tay với Thần Tử.”

Hết chương 411.
Chương 412

Nghe thấy lời này, toàn bộ Bạch Vọng thành lâm vào tĩnh mịch.

Rất nhiều sinh linh Táng thổ cho rằng mình nghe lầm, đầu óc như cứng lại, không phản ứng kịp.

Nhưng điều càng đổi mới tam quan của bọn họ còn ở phía sau.

Chỉ thấy Chuẩn Chí Tôn của Đọa Vũ tộc lấy ra một pháp khí không gian, trên mặt nặn ra một ý cười và nói: “Để biểu đạt xin lỗi, đây là chút tâm ý nhỏ của Đọa Vũ tộc ta, hy vọng Thần Tử có thể nhận lấy.”

Chuẩn Chí Tôn của Đọa Vũ tộc như sợ làm chậm trễ Quân Tiêu Dao, còn cố ý lấy pháp khí bên trong ra triển lãm một phen.

Các loại bảo đan, thánh dược chi chít, còn có rất nhiều thần binh pháp khí, đều là tồn tại cực kỳ hi hữu.

Thậm chí còn có một ít đặc sản của Táng thổ như hắc diệu tinh thạch, ngũ hành tức nhưỡng.

Chẳng những Đọa Vũ tộc không tới gây chuyện, lại còn xin lỗi Quân Tiêu Dao, thậm chí còn bồi thường trọng lễ như thế.

Điều này làm sinh linh Táng thổ ở đây sinh ra ảo giác, đây còn là Đọa Vũ tộc hoành hành ngang ngược kia không?

Cho dù là đám sinh linh của Thương gia cũng trợn mắt mà nhìn, hoàn toàn không dự đoán được mọi chuyện sẽ phát triển như thế này.

“Xem ra ta vẫn xem nhẹ lực chấn nhiếp của Hoang Cổ Quân gia.” Gia chủ Thương gia chấn động trong lòng.

Đồng thời, ông ta cũng cảm thấy may mắn, lần này Thương gia đánh cược chính xác!

Quân Tiêu Dao tiếp nhận pháp khí không gian, trừ những đặc sản Táng thổ như hắc diệu tinh thạch, ngũ hành tức nhưỡng hắn tương đối cảm thấy hứng thú ra thì những vật còn lại đều không có lực hấp dẫn gì với hắn.

Nhưng Đọa Vũ tộc cũng coi như thức thời, trong tộc cũng không phải toàn là kẻ ngu dốt, vẫn có một vài người thông minh.

“Được rồi.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

Hắn tới Táng thổ là có nhiệm vụ, cũng lười dây dưa với Đọa Vũ tộc.

“Đa tạ Thần Tử đại lượng, vậy chúng ta không quấy rầy.”

Nhận được câu trả lời của Quân Tiêu Dao, Chuẩn Chí Tôn của Đọa Vũ tộc thở phào nhẹ nhõm một hơi dưới đáy lòng.

Nếu Quân Tiêu Dao vẫn không chịu bỏ qua, vậy ông ta cũng không biết nên ứng đối thế nào.

Một hàng sinh linh Đọa Vũ tộc trực tiếp rời đi.

Mà sinh linh Táng thổ trong Bạch Vọng thành giống như thạch hóa, cứng lại tại chỗ thật lâu.

“Những thứ này các ngươi cầm đi đi, có quan hệ của ta ở đây thì Đọa Vũ tộc cũng sẽ không làm khó dễ các ngươi.”

Quân Tiêu Dao tự móc ra hắc diệu tinh thạch và ngũ hành tức nhưỡng, sau đó đưa hết những vật còn lại cho Thương gia.

“Thương gia ta nguyện trung thành với công tử, vĩnh sinh vĩnh thế!” Gia chủ Thương gia bỗng hạ bái.

Chúng sinh linh còn lại của Thương gia cũng quỳ xuống.

Tỷ muội Thương gia cũng hành lễ.

Quân Tiêu Dao cười nhạt, chưa nói cái gì, chỉ hơi gật gật đầu, ánh mắt lại như mang theo thâm ý, nhìn vào sâu trong Thương gia.

“Xem ra vị Thương gia lão tổ này cũng là một người khôn khéo.” Quân Tiêu Dao cười nhạt.

Nhưng như vậy cũng tốt, đối với Quân Tiêu Dao mà nói, hắn cũng có một quân cờ trong Táng thổ.

Chuyện ở Âm Minh vực xem như hoàn toàn chấm dứt.

Quân Tiêu Dao không kéo dài, trực tiếp lên đường, chuẩn bị rời đi Âm Minh vực.

Tất nhiên tỷ muội Thương gia thật lưu luyến, nhưng cũng chỉ có thể cố nén bi thương, rơi nước mắt đưa tiễn.

Mà đủ loại phong ba Quân Tiêu Dao gây lên ở Âm Minh vực cũng truyền ra Âm Minh vực, khuếch tán về phía chín khối địa vực khác.

...

Bàn về mức độ phồn thịnh thì Tu La vực cũng đủ để đứng hàng thứ ba trong Táng thổ thập vực, không phải nơi hẻo lánh như Âm Minh vực có thể so sánh được.

Cũng giống như Âm Minh vực của Đọa Vũ tộc, Tu La vực cũng chỉ có một thế lực thống trị, đó chính là Tu La Ma Quốc.

Tu La Ma Quốc chính là Tu La vực hoàng.

Mà Tu La Táng Hoàng của Tu La Ma Quốc cũng là vực chủ của Tu La vực.

Đương nhiên, tồn tại nổi danh và khiến người ta chú ý nhất Tu La Ma Quốc không phải là Tu La Táng Hoàng.

Mà là Cửu công chúa của Tu La Ma Quốc, Lang Huyên.

Tất nhiên không cần nói nhiều về thực lực của Cửu công chúa Lang Huyên, nàng ta được xếp thứ hai trong Thập Tiểu Vương.

Nhưng điều này cũng không phải chủ yếu, chủ yếu là dung mạo Lang Huyên cực đẹp, là một trong những nữ tử đẹp nhất Vạn Cổ Táng Thổ.

Mọi người đều biết, dưới hoàn cảnh đặc thù của Táng thổ, phần lớn sinh linh Táng thổ đều có vẻ ngoài như dưa vẹo táo nứt.

Cũng bởi vậy, Cửu công chúa Ma Quốc Lang Huyên mới có nhân khí cao như thế.

Mà giờ phút này, ở hoàng cung Tu La Ma Quốc, trong một tòa cung điện hết sức xa xỉ, một nữ tử chừng song thập niên hoa (Hai mươi tuổi) mặc váy dài màu tím, đang có chút lười biếng mà dựa vào giường.

Mái tóc nàng có màu tím, sáng đến mức có thể soi bóng, dáng người cực kỳ cao gầy, đường cong kinh người.

Tuy đang mặc váy tím, nhưng phần eo của nàng ta lại lộ ra bên ngoài, cái bụng nhỏ tuyết trắng mà trong trắng bằng phẳng.

Dung nhan nàng ta cũng cực kỳ kinh người, ngũ quan tuyệt đẹp, mắt như hắc diệu tinh thạch, mày đẹp cong cong, môi đỏ tươi đẹp cực kỳ trơn bóng, trông rất mị hoặc.

Dung mạo thiên kiều bá mị tuyệt lệ như vậy, đừng nói ở Vạn Cổ Táng Thổ, cho dù phóng mắt nhìn khắp Hoang Thiên Tiên Vực, cũng đủ để xếp vào hàng mỹ nhân đứng đầu, sẽ làm rất nhiều thiên kiêu nam tính quỳ gối dưới gấu quần của nàng.

Nữ tử này chính là Cửu công chúa của Ma Quốc, Lang Huyên.

Trước giường Lang Huyên có một vị bạch y nữ tử đang khụy một chân xuống, tóc đen như mực, khuôn mặt tiếu mỹ, cực kỳ mỹ lệ động lòng người.

Dung mạo khí chất của người này cũng không kém hơn Lang Huyên bao nhiêu.

“Tiên Nhi, lại có tin tức gì truyền đến?” Lang Huyên đưa đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn bạch y nữ tử một cái, sau đó dò hỏi.

Nữ tử bạch y này chính là thị nữ bên người nàng ta - Tần Tiên Nhi, tu vi của người này đã sắp theo kịp một vài Thập Tiểu Vương.

Nhưng nàng ta chính là Lang Huyên xếp thứ hai trong Thập Tiểu Vương, có một người theo đuổi như vậy cũng không lạ gì.

“Hồi công chúa điện hạ, là phía Âm Minh vực có tin tức truyền đến, Đọa Vũ Thánh Tử đã chết.” Tần Tiên Nhi nói.

“Hả, Đọa Vũ Thánh Tử đã chết sao?” Lang Huyên nhướng hàng lông mi dài mà cong cong lên, có vẻ khá bất ngờ.

Trong mắt nàng ta, tuy Đọa Vũ Thánh Tử không tính là gì, nhưng tốt xấu gì cũng là một trong Thập Tiểu Vương, sao lại dễ dàng ngã xuống như thế?

Hết chương 412.
Chương 413

“Không chỉ như thế, thậm chí Đọa Vũ tộc không dám truy cứu, còn làm một vị cường giả Chuẩn Chí Tôn tới cửa nhận lỗi.” Tần Tiên Nhi tiếp tục nói.

“Còn có việc này?” Lang Huyên lại cảm thấy kinh ngạc.

Nàng thân là Cửu công chúa của Ma Quốc, tuy không cần để ý đến Đọa Vũ tộc, nhưng cũng không thể không thừa nhận thực lực nội tình của Đọa Vũ tộc không yếu hơn Tu La Ma Quốc bao nhiêu.

Lại có thế lực có thể làm Đọa Vũ tộc chịu thua.

Chẳng lẽ là vị bá thể cổ đại kia của Minh Vương điện giết Đọa Vũ Thánh Tử?

Lang Huyên không khỏi cân nhắc.

Tần Tiên Nhi còn chưa nói hết nên tiếp tục nói: “Quan trọng nhất là, nghe nói kẻ giết Đọa Vũ Thánh Tử là Nhân tộc ngoại giới, hơn nữa chỉ lẻ loi một mình.”

“Cái gì!?”

Nghe đến đó, cả Lang Huyên cũng nhịn không được đứng dậy từ trên giường, biểu cảm mang theo kinh ngạc cực độ.

Ban đầu nghe thấy tin tức này, Lang Huyên còn tưởng là Đọa Vũ Thánh Tử không có mắt, trêu chọc vài vị vương thực lực còn mạnh hơn hắn ta.

Kết quả hiện tại Tần Tiên Nhi lại nói, hắn ta bị một Nhân tộc ngoại giới đánh chết.

Hơn nữa quan trọng nhất là, Nhân tộc ngoại giới kia chỉ lẻ loi một mình mà thôi.

Thế mà lại làm cả Đọa Vũ tộc cũng không dám trả thù hắn, thậm chí còn muốn ép dạ cầu toàn, đi đến nhận lỗi.

Vậy thì đằng sau hắn ta nhất định có gì đó rồi.

Lang Huyên kinh ngạc bật người dậy, dáng người cao gầy lộ ra không sót chút nào.

Bởi vì làn váy màu tím của nàng ta là dạng phân nhánh, cho nên một đôi thon dài trắng nõn trong suốt giống như ngà voi đã lộ ra bên ngoài.

Tần Tiên Nhi nhìn cặp đùi đẹp thon dài của Lang Huyên, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, cúi đầu xuống.

Lang Huyên cũng không chú ý tới, giờ phút này nàng đang suy tư về tin tức này, bởi vì cảm thấy quá không thể tưởng tượng.

“Còn có tin tức chi tiết khác không?” Lang Huyên nói.

Tuy nàng ta là thân nữ nhi, nhưng thủ đoạn và tầm mắt lại không thua gì nam nhi.

Từ trình độ nào đó mà nói, nàng ta cũng giống như Long Cát công chúa, đều là dạng nữ cường nhân.

Lang Huyên mơ hồ nhận thấy, có lẽ Nhân tộc ngoại giới kia sẽ mang đến biến số xưa nay chưa từng có với Vạn Cổ Táng Thổ.

“Nghe nói thân phận của Nhân tộc ngoại giới kia là họ Quân, ngoài ra dung mạo có vẻ không tồi.” Tần Tiên Nhi nói.

“Họ Quân... Chẳng lẽ trùng hợp như vậy sao?” Ánh mắt Lang Huyên hơi lập loè.

Tất nhiên nàng ta cũng biết được sự kiện hơn mười năm trước.

Nếu họ Quân là trùng hợp, vậy vì sao Đọa Vũ tộc lại kiêng kị như vậy.

“Chẳng lẽ là thật, người của nhất tộc kia lại tới Táng thổ?” Đôi môi đỏ của Lang Huyên khẽ lẩm bẩm.

Kết hợp với thái độ của Đọa Vũ tộc, nói không chừng Nhân tộc ngoại giới họ Quân kia chính là Quân gia đại náo Táng thổ năm đó.

“Khó trách Đọa Vũ tộc lại e dè.” Lang Huyên than nhẹ một tiếng.

Đổi lại là Tu La Ma Quốc gặp phải chuyện này thì cũng xử lý không tốt, sẽ cực kỳ khó giải quyết.

“Ngươi nói, thiên kiêu Quân gia kia rất tuấn tú sao?” Ánh mắt Lang Huyên lộ ra một tia hứng thú.

Tần Tiên Nhi khẽ gật đầu.

“Hừ, nam nhi trong Vạn Cổ Táng Thổ này đều là những tên xấu xí làm từ bùn bẩn, nhìn thấy thôi đã khiến người ta buồn nôn, không dậy nổi chút hứng thú nào, không biết thiên kiêu Quân gia kia soái đến mức nào?” Lang Huyên nỉ non nói.

Thân là một trong những nữ tử đẹp nhất Vạn Cổ Táng Thổ, tầm mắt của Lang Huyên rất cao.

Nhưng ngặt nổi nàng ta chướng mắt hết những nam nhi cùng thế hệ với mình.

Cho dù là vị bá thể cổ đại đứng đầu Thập Tiểu Vương mạnh hơn cả nàng cũng thuộc về loại hình hùng tráng to lớn kia.

Hoàn toàn không chọc trúng đam mê của Lang Huyên.

Loại hình nàng ta thích chính là chó con tuấn tú.

Làn da trắng trẻo, dung mạo soái khí.

Là dạng sẽ bị nàng ta ch*ch khóc ấy.

Như vậy mới có thể thỏa mãn dục vọng chinh phục của nàng ta.

“Ai, đáng tiếc, Thập Vương thịnh yến sắp bắt đầu, không có thời gian rồi.”

“Nếu không thì bản công chúa thật muốn đi đến Âm Minh vực nhìn xem rốt cục vị thiên kiêu Quân gia kia phù hợp khẩu vị của bản công chúa không.” Lang Huyên rất đáng tiếc mà nói.

Tần Tiên Nhi nửa quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu, không rên một tiếng.

Lúc này Lang Huyên mới chú ý tới.

Nàng ta nheo mắt lại, hiện lên một tia mị hoặc yêu dị, khóe môi nhếch lên một nụ cười quyến rũ và nói: “Tiên Nhi, ngươi ghen tị sao?”

“A... Không có.” Tần Tiên Nhi cúi đầu càng thấp.

Bắt đầu từ khi ý thức ra đời, nàng ta vẫn luôn đi theo bên cạnh Lang Huyên.

Có vô số thiên kiêu nam tính đều muốn theo đuổi Lang Huyên, nhưng lại bị Lang Huyên bỏ như giày rách.

Trong mắt nàng, thiên kiêu nam tính trên Táng thổ đều xấu xí như làm từ bùn, vừa ngu lại xấu, nhìn thôi cũng đã thấy ghê tởm.

Ngược lại Lang Huyên rất yêu thương chiếu cố Tần Tiên Nhi.

Thậm chí Tần Tiên Nhi cảm thấy, có lẽ Lang Huyên không thích nam nhân.

Nhưng hiện tại, Tần Tiên Nhi đã hiểu, Lang Huyên không phải không thích, chỉ là ánh mắt quá cao, không gặp được ai vừa ý mà thôi.

“Yên tâm, sao bản công chúa có thể vứt bỏ người đáng yêu như Tiên Nhi kia chứ?”

Lang Huyên vươn một chiếc đùi xinh đẹp thon dài lên nâng cằm Tần Tiên Nhi, ánh mắt mê hoặc, mang theo ái muội.

“Công chúa điện hạ...” Đôi mắt xinh đẹp của Tần Tiên Nhi lộ ra chút si mê ái mộ.

“Tiên Nhi, thay bản công chúa đi chọn lựa vài vị thánh vệ, để cùng ta tham gia Thập Vương thịnh yến.” Lang Huyên nói.

“Tiên Nhi tuân mệnh.” Tần Tiên Nhi nói.

Sau khi Tần Tiên Nhi rời đi, Lang Huyên nằm trên giường, tay ngọc nâng cằm, mắt lộ suy tư.

“Vì sao thiên kiêu Quân gia phải tới Táng thổ chứ, chẳng lẽ cũng là vì Táng Giới sắp sửa mở ra?”

Lang Huyên trầm tư, nhất thời cũng không tìm thấy đáp án.

Nhưng nàng ta mơ hồ cảm thấy, có lẽ Thập Vương thịnh yến sẽ không bình thản mấy.

...

Thiên Minh vực là một vực phồn hoa cường thịnh nhất trong thập vực của Vạn Cổ Táng Thổ.

Mà vực này cũng có một thế lực bá chủ, chính là Minh Vương điện.

Nói đến Minh Vương điện, trừ vị Thiên Minh Táng Hoàng danh chấn Táng thổ thực lực cực mạnh kia ra thì còn có thiên kiêu mạnh nhất Minh Vương điện, vị bá thể cổ đại trong truyền thuyết kia.

Nghe đồn vị bá thể này là tự mình bò ra từ vực sâu.

Khi bò ra tới, khí tức của hắn ta làm lay động toàn bộ Thiên Minh vực.

Hết chương 413.
Chương 414

Giờ phút này, sâu trong Minh Vương điện, một bóng người đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi trơ trọi.

Đó là một nam tử dáng người cường tráng, tóc đen xỏa tung, có da thịt màu đồng cổ.

Khuôn mặt hắn ta thô cuồng, trong mắt có cảnh tượng thiên hủy tinh trầm hiện hóa ra, cả người mang theo một khí thế cuồng bá không cách nào thu liễm.

Cứ như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, bộc lộ mũi nhọn.

Nam tử tuổi trẻ dáng người to lớn này có khí tức mạnh đến đáng sợ, có đại khí phách đẩy ngang vô địch Bát Hoang.

Nhưng làm người ta chú ý chính là, dáng người to lớn màu đồng cổ của hắn ta phủ kín vết rách, nhìn giống như đồ sứ nứt nẻ.

Nhưng dù vậy, trong thân thể kia ẩn chứa sức mạnh sinh mãnh, vẫn khiến hư không chung quanh giống như mơ hồ vặn vẹo.

Nam tử tuổi trẻ khí tức cuồng mãnh này chính là bá thể cổ đại của Minh Vương điện, một vị Chí Tôn tuổi trẻ thân thể tàn khuyết.

Hắn ta rất mạnh.

Thân là Thương Thiên Bá Thể hi hữu hiếm thấy, mặc dù chỉ là tàn khuyết, nhưng vẫn ngồi vững vàng ở vị trí đứng đầu của Thập Tiểu Vương.

Giờ phút này, trong mắt của vị bá thể cổ đại Sở Thiên Bá này phụt ra ba thước hàn quang.

“Ta cảm nhận được khí tức túc địch...” Tiếng nói của Sở Thiên Bá thật trầm ổn, giống như một con sư tử.

Hắn ta bò ra từ vực sâu, quên mất tất cả, vứt lại quá khứ, chỉ để lại tên của mình và một khối bá thể tàn khuyết.

Nhưng dù vậy, hắn ta vẫn không thể thoát khỏi loại vận mệnh khắc vào trong xương tủy này.

Thương Thiên Bá Thể và Hoang Cổ Thánh Thể đã định sẵn là tử địch số mệnh!

“Chẳng lẽ vị thiên kiêu Quân gia kia là Hoang Cổ Thánh Thể...” Trong mắt Sở Thiên Bá kích động một tia sáng lạnh lẽo.

Mặc dù hắn ta cũng không quen biết Quân Tiêu Dao, thậm chí không có một chút ân oán.

Nhưng cũng không ảnh hưởng hắn ta sinh ra địch ý với Quân Tiêu Dao.

Hai đại thể chất vốn chính là thù địch sinh tử, căn bản không cần phải có ân ân oán oán hoa hòe loè loẹt gì.

Gặp thì đánh là được!

“Ta chờ ngươi...” Sở Thiên Bá đứng lên, tóc đen múa may, đứng bễ nghễ trên vạn dặm sơn hà.

Hắn ta bỗng dậm chân một cái, ầm ầm ầm, đỉnh núi dưới chân nứt nẻ.

Vách đá bong ra từng màng, thể hiện ra bốn chữ to.

Duy ngã độc tôn!

Tin tức về chuyện Đọa Vũ Thánh Tử ngã xuống và Đọa Vũ tộc chịu thua cũng truyền khắp Táng thổ trong khoảng thời gian ngắn ngủn.

Trong Thập Tiểu Vương, không chỉ có Sở Thiên Bá và Lang Huyên nhận được tin tức này mà những vị vương còn lại đều đã biết.

Trong các thiên kiêu kia có người xem diễn, có kẻ kinh ngạc, cũng có người không phục.

Dù thế nào thì Đọa Vũ Thánh Tử vẫn là sinh linh Táng thổ, hơn nữa còn là một trong Thập Tiểu Vương.

Mà kẻ giết hắn ta lại là một thiên kiêu ngoại giới.

Từ trình độ nào đó điều này có nghĩa là thiên kiêu cấp bậc Thập Tiểu Vương cũng đánh không lại một thiên kiêu ngoại giới hay không?

Vậy thì mặt mũi Thập Tiểu Vương còn biết để ở chỗ nào nữa?

Bởi vậy, một ít người trong Thập Tiểu Vương đều nóng lòng muốn thử, muốn đánh một trận với Quân Tiêu Dao.

Nếu không phải Thập Vương thịnh yến sắp diễn ra thì chỉ sợ bọn họ đã sớm xuất phát đến Âm Minh vực.

Nhưng tất cả sinh linh này cũng không biết thật ra Quân Tiêu Dao đã rời đi Âm Minh vực.

...

Biên cảnh Tu La vực, trên không một bình nguyên huyết sắc.

Một con thuyền bay đang lao qua hư không.

Trên thuyền bay có một đám sinh linh đang đứng.

Bọn họ đều vây quanh một thiếu niên tuấn mỹ y quan trắng hơn cả tuyết, đó chính là Quân Tiêu Dao.

“Công tử thật lợi hại, Ma Lang Đạo kia bị một chưởng của công tử chụp ngã.”

Đàn sinh linh này đều thật tuổi trẻ, đang kết bạn với nhau để tiến đến Tu La vực.

Không ngờ trên đường lại gặp phải Ma Lang Đạo xú danh rõ ràng trên một bình nguyên huyết sắc.

Mà ngay vào lúc bọn họ bị bao vây tiễu trừ, một vị thiếu niên bạch y từ trên trời giáng xuống, giơ tay nhấc chân đã chụp ngã Ma Lang Đạo.

Điều này làm đàn sinh linh tuổi trẻ đều vô cùng kính nể.

“Đâu nào, chút tài mọn mà thôi.” Quân Tiêu Dao hơi xua tay.

Tất nhiên hắn không phải rảnh quá mà đi làm người lương thiện, nguyên nhân là vì muốn nhóm người này dẫn đường cho hắn.

Dù sao hắn thật sự không quen thuộc với Táng thổ.

“Công tử, ngươi nói mình đến từ Âm Minh vực, có từng nghe nói qua, Đọa Vũ Thánh Tử của Âm Minh vực bị một thiên kiêu ngoại giới đánh chết không.” Một nam tử tuổi trẻ đầu mọc sừng nói.

“Là ta giết.” Quân Tiêu Dao nói.

Toàn bộ tàu bay đều yên tĩnh lại, chúng sinh linh quay mặt nhìn nhau, sau đó đều nở nụ cười.

“Công tử thật biết nói giỡn, vị kia là thiên kiêu ngoại giới, mà ngươi là sinh linh Táng thổ mà.” Nam tử đầu mọc sừng cười cười.

Giờ phút này trên người Quân Tiêu Dao thật sự có một luồng tử khí nồng đậm đang quay cuồng.

Quân Tiêu Dao tùy ý cười, cũng không để bụng.

Hắn đã luyện hóa Âm Dương Thần Quả, tất nhiên cũng có được năng lực chuyển hóa toàn bộ khí huyết sinh cơ thành tử khí.

Nếu không như vậy thì đi đến đâu cũng sẽ bị người ta vây xem, sẽ bất lợi cho hành động của hắn.

“Công tử, lấy thực lực của ngươi thì không lẽ đi đến Tu La vực cũng là vì chuyện Cửu công chúa tuyển chọn thánh vệ?” Một vị nữ tử khác do dự thật lâu rồi mới mở miệng nói.

Nàng nhìn Quân Tiêu Dao, biểu cảm xấu hổ, nhưng vẫn lấy hết can đảm để đáp lời.

“Tuyển chọn thánh vệ?” Quân Tiêu Dao cảm thấy hơi mờ mịt.

“Chẳng lẽ công tử không biết việc này?” Điều này lại khiến mọi người thật bất ngờ.

Những người tới Tu La vực trong khoảng thời gian này không phải đều vì tuyển chọn thánh vệ sao?

Sau đó Quân Tiêu Dao tìm hiểu một hồi mới biết, cái gọi là tuyển chọn thánh vệ, chính là Cửu công chúa của Tu La Ma Quốc phát ra tin tức.

Mỗi lần Thập Vương thịnh yến mở ra, Thập Tiểu Vương đều sẽ tuyển chọn một đám thánh vệ, để bọn họ chiến đấu với nhau vì Vương của từng người.

Mà lần này Thập Vương thịnh yến có vẻ còn có nguyên nhân càng sâu trong đó.

Theo những sinh linh này thì thực lực của Quân Tiêu Dao mạnh như thế thì tám phần cũng là đi cạnh tranh làm thánh vệ của Cửu công chúa mới đúng.

Nhưng họ không ngờ, Quân Tiêu Dao nghe còn chưa nghe nói qua.

“Tuyển chọn thánh vệ, Thập Vương thịnh yến?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe.

Hình như hắn tìm được một điểm đột phá rồi.

Hết chương 414.
Chương 415

Còn về vị Cửu công chúa Lang Huyên kia, Quân Tiêu Dao cũng biết được, nàng ta xếp thứ hai trong Thập Tiểu Vương, thực lực rất không tầm thường.

Phóng mắt nhìn ra ngoại giới, phỏng chừng nàng ta cũng là kiêu nữ tuyệt đại thuộc dạng mạnh nhất.

Quân Tiêu Dao cũng không để ý đến Lang Huyên, nhưng hắn lại có thể biết được tin tức về Thập Vương thịnh yến và Táng Giới từ chỗ của Lang Huyên.

Dù sao thân phận của Lang Huyên cao hơn tỷ muội Thương gia rất nhiều, tất nhiên cũng biết được càng nhiều.

Nhìn thấy Quân Tiêu Dao đang suy tư, sinh linh đầu mọc sừng mở miệng nói: “Công tử muốn cùng chúng ta đi tham dự tuyển chọn không, có lẽ còn có thể may mắn nhìn thấy vị đại mỹ nhân trong truyền thuyết kia.”

Vừa nói đến đây, sinh linh nam tính ở đây đều lộ ra biểu cảm của Trư ca.

Dù sao Táng thổ có hoàn cảnh đặc thù, mỹ nữ thưa thớt, lộ ra loại vẻ mặt này cũng có thể thông cảm được.

Quân Tiêu Dao thì cảm thấy không sao cả.

Hắn từng thấy được quá nhiều mỹ nữ, cho nên hoàn toàn vô cảm.

“Để ta đi làm thánh vệ của người khác? A... Bảo Lang Huyên kia làm nha hoàn của ta còn được.” Quân Tiêu Dao tùy ý cười nói.

Nhưng câu nói này lại làm các sinh linh ở đây đều giật mình một cái.

Nam tử đầu mọc sừng còn lộ ra vẻ mặt giật mình mà nói: “Công tử, ngươi tuyệt đối đừng nói như vậy ở Tu La vực, sẽ bị đánh đấy.”

Cửu công chúa Lang Huyên có nhân khí cực kỳ cao ở Tu La vực.

Nếu lời này của Quân Tiêu Dao bị người khác nghe thấy thì tuyệt đối sẽ bị đánh.

Quân Tiêu Dao lắc lắc đầu, cũng không biết nên nói cái gì.

Đối với Quân Tiêu Dao thì thu công chúa của một quốc gia làm nha hoàn cũng không tính là chuyện hiếm lạ gì.

Trưởng công chúa Võ Minh Nguyệt của Bàn Võ Thần Triều không phải bị hắn dạy dỗ cho dễ bảo sao.

Dạy dỗ Cửu công chúa của Ma Quốc Lang Huyên hẳn cũng không tốn bao nhiêu công phu của Quân Tiêu Dao.

“Ngươi cho rằng công tử tham mộ sắc đẹp giống các ngươi sao?” Vài sinh linh nữ tính nói, trong mắt tràn đầy tia sáng kỳ dị.

Dạng nam tử trông soái khí, lại không tham luyến sắc đẹp như Quân Tiêu Dao quá hi hữu ở Táng thổ.

“Dù sao ta cũng không có việc gì, cứ đi xem đi.” Quân Tiêu Dao nói.

Sau đó, đoàn người bọn họ đã thâm nhập vào Tu La vực.

Tu La Ma Quốc nằm ở trung ương Tu La vực, là một quốc gia cực kỳ cường thịnh.

Chuyện tuyển chọn Thánh vệ diễn ra ngay ở hoàng cung Tu La Ma Quốc.

Nhưng trong thời gian mấy ngày ngắn ngủn, đã có trên ngàn vạn thiên kiêu Táng thổ đi đến hoàng đô Tu La Ma Quốc.

Không có cách nào, thanh danh của Cửu công chúa Ma Quốc Lang Huyên quá lớn ở Tu La vực.

Đối với rất nhiều thiên kiêu mà nói, cho dù cuối cùng không được chọn làm thánh vệ, nhưng có thể nhìn thấy Lang Huyên một lần cũng đã kiếm lời rồi.

Mấy ngày sau, rốt cuộc Quân Tiêu Dao cũng thấy được hoàng đô của Tu La Ma Quốc.

Phóng mắt nhìn lại, tường thành khắp hoàng đô có một màu đỏ sậm, cũng tô điểm cho khí chất thiết huyết của Tu La Ma Quốc.

Tường thành cao ngất lan tràn đến cuối hai bên trái phải.

“Rốt cuộc cũng tới rồi, lấy thực lực của công tử, có lẽ có thể thành công được chọn làm thánh vệ.” Thanh niên đầu mọc sừng cười nói.

Quân Tiêu Dao cười cười không nói lời nào.

Bảo hắn làm hộ vệ của người khác là không có khả năng, đời này cũng không thể.

Dù sao thì thu nô lệ mới là sở thích của Quân Tiêu Dao.

Sau khi đám người Quân Tiêu Dao vào thành thì trực tiếp đi đến hoàng cung.

Giờ phút này hoàng cung Tu La Ma Quốc sớm đã là biển người tấp nập, rất nhiều sinh linh tề tụ trong đó.

Trong đó có không ít sinh linh đều có thực lực cực kỳ cường đại.

Thậm chí còn có khí tức không yếu hơn Đọa Vũ Thánh Tử bao nhiêu.

Nhưng hiện tại, họ lại cam tâm tới đây để được tuyển chọn trở thành thánh vệ bên cạnh Lang Huyên.

Có thể thấy được dù ở đâu hay khi nào thì loại sinh vật như liếm cẩu luôn không hiếm thấy.

Quân Tiêu Dao cũng nhịn không được lắc đầu.

Một nữ nhân mà thôi, có cần phải mê liếm như vậy không chứ?

Lúc này, một nữ tử bạch y dung mạo tiếu mỹ lao vút đến.

“Là thị nữ bên người Cửu công chúa, Tần Tiên Nhi!”

Bốn phương tám hướng vang lên tiếng hô.

Ánh mắt Quân Tiêu Dao cũng nhìn qua.

Nữ tử tên là Tần Tiên Nhi này mặc một bộ bạch y, dung mạo kiều tiếu tú lệ.

Hiếm có nhất chính là, khí tức tu vi của nàng ta cũng đạt tới Thần Hỏa Cảnh tiểu viên mãn, cũng tương đương với Đọa Vũ Thánh Tử.

“Một thị nữ của Lang Huyên mà cũng có tu vi sánh ngang với Thập Tiểu Vương sao?” Quân Tiêu Dao có chút nghi hoặc.

Có thực lực như vậy thì vì sao còn làm thị nữ cho người khác?

Thanh niên đầu mọc sừng bên cạnh giải thích: “Tần Tiên Nhi này vẫn luôn đi theo bên cạnh Lang Huyên công chúa, tình cảm sâu đậm, tuy rằng tu vi của bản thân không tầm thường, lại bằng lòng làm một thị nữ.”

Quân Tiêu Dao nghe vậy thì gật gật đầu.

“Khụ khụ, có thể là Cửu công chúa kia có tầm mắt quá cao, chướng mắt nam nhân, nhưng lấy tướng mạo thực lực của công tử thì nói không chừng nàng ấy sẽ bị hấp dẫn.” Thanh niên đầu mọc sừng nói.

Cả nam nhân như hắn ta mà ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Quân Tiêu Dao cũng bị dung mạo của hắn làm chấn động, nhịn không được phát ra tiếng kinh hô má nó.

Nói không chừng thật sự có thể bị Lang Huyên coi trọng.

Lúc này, Tần Tiên Nhi mở miệng nói: “Các vị, công chúa điện hạ yêu cầu tuyển chọn năm vị thánh vệ, đi cùng nàng tham gia Thập Vương thịnh yến, kế tiếp sẽ bắt đầu tuyển chọn.”

“Tu vi ít nhất phải là Thông Thiên Cảnh đại viên mãn, không phù hợp yêu cầu thì đừng lãng phí thời gian.”

“Những người còn lại ai phù hợp yêu cầu thì quyết đấu hai hai, cuối cùng tuyển chọn ra năm vị đứng đầu.”

Tần Tiên Nhi vừa mở miệng đã lập tức đào thải một số lượng lớn sinh linh Táng thổ.

Tuy bình thường tu vi cảnh giới của sinh linh Táng thổ cao hơn ngoại giới một hai tầng.

Nhưng ở thế hệ trẻ, thiên kiêu đạt tới Thông Thiên Cảnh đại viên mãn trở lên vẫn thuộc về số ít.

Còn Thần Hỏa Cảnh trở lên thì càng ít ỏi.

Có chừng mấy ngàn sinh linh đi vào hoàng cung, hiện tại số lượng phù hợp yêu cầu cũng chỉ hơn trăm người mà thôi.

Trong hơn trăm người này, Quân Tiêu Dao quả thực như hạc trong bầy gà, cực kỳ nổi bật.

Bởi vì loại khí chất này căn bản không che giấu được.

Hết chương 415.

Advertisement
';
Advertisement