Thần Tử Hoang Cổ - Quân Tiêu Dao (FULL)

Chương 556

Cổ Thiền Tử nói, sau đó lấy một mai rùa dùng để gieo quẻ ra. Mai rùa này cực kỳ cổ xưa, chính là cổ vật tổ truyền của Thiên Thiền Vương tộc, nghe đồn chính là mai rùa của Huyền Vũ thuần huyết để lại.

Cổ Thiền Tử dùng một tay đánh vào ngực mình, hộc ra một ngụm máu rồi vẩy nó lên trên mai rùa.

Muốn suy tính ra vị trí của quái thai cổ đại cuối cùng của Quân gia đang ngủ say ở đâu sẽ phải trả giá khá nhiều. Khí tức của Cổ Thiền Tử suy yếu đi ngay, cả người trông như già đi mười mấy tuổi.

“Yên tâm, nếu kế hoạch này có thể thành công, các Thái Cổ Hoàng tộc sẽ không bạc đãi Thiên Thiền Vương tộc các ngươi đâu.” Nhóm Long Ngạo Thiên cam kết.

Cổ Thiền Tử khẽ gật đầu, bắt đầu tập trung bói toán.

Ở một bên khác, sau khi giết chết nữ quái thai cổ đại Quân gia kia, mọi người cũng đang chờ đợi tin tức của Cổ Thiền Tử. Nhưng trong khoảng thời gian chờ đợi, ai nấy đều đưa mắt đánh giá Minh Thần thái tử, trong mắt là vẻ ngạc nhiên.

“Thực lực của Minh Thần thái tử này quá mạnh…” Một sinh linh Tiên Cổ nắm lấy pháp trượng đầu lâu, đeo mặt nạ xương trắng lên tiếng.

Hắn ta chính là Tiểu Vu Thần - vương giả trẻ tuổi của Cổ Vu tộc, một trong tứ đại chủng tộc Tiên Cổ.

Trước khi quái thai cổ đại đang ngủ say thức tỉnh, tứ đại vương giả trẻ tuổi chính là người mạnh nhất trong thế giới Tiên Cổ. Thế nhưng bây giờ, sau khi cảm nhận được thực lực của Minh Thần thái tử, ngay cả Tiểu Vu Thần cũng cảm thấy kinh hãi.

Trước đó, Minh Thần thái tử đã một tay giết chết vị nữ quái thai cổ đại Quân gia kia, không cần thêm bất cứ người nào nhúng tay vào, ngay cả Tứ Linh Tru Tiên Trận cũng không cần bố trí.

Mặc dù nữ quái thai cổ đại kia chết đi một phần là vì nàng mới vừa thức tỉnh, thực lực vẫn chưa quay lại trạng thái đỉnh cao, nhưng cũng có thể nhận ra Minh Thần thái tử cực kỳ mạnh mẽ.

“Không sai, chắc có lẽ thực lực của hắn đã đạt đến một cực hạn nào đó trong Thiên Thần Cảnh rồi nhỉ?” Một chàng trai tráng kiện lên tiếng.

Giữa mi thâm của hắn ta có một đôi mắt thứ ba nằm thẳng đứng, trong đôi mắt đó như ẩn chứa một tiểu vũ trụ. Hắn ta chính là Thiên Nhãn Thánh Tử của Tam Nhãn Thánh tộc, cũng là một trong tứ đại vương giả trẻ tuổi của Tiên Cổ.

Nhưng bây giờ, hào quang của hai vương giả trẻ tuổi như bọn họ đã bị Minh Thần thái tử cướp đi không ít.

Thánh Giáo Tử cũng nằm trong đội ngũ này, tu vi của gã cũng đạt đến Thiên Thần Cảnh tiền kỳ. Nhưng sau khi nhìn thấy thực lực của Minh Thần thái tử, ngay cả Thánh Giáo Tử cũng thấy hơi bất lực.

Nhưng vừa nghĩ đến việc Minh Thần thái tử sẽ đối phó với Quân gia, Thánh Giáo Tử liền trở nên hứng thú. Gã rất tò mò, không biết người có thể đánh gã đến nổi không thể phản kháng như Quân Tiêu Dao có thể đỡ được mấy chiêu trước Minh Thần thái tử đây?

Minh Thần thái tử cảm nhận được những ánh mắt kính sợ và sợ hãi thán phục từ những người xung quanh, nhưng hắn ta chẳng thèm để ý chút nào. Trong mắt hắn ta chỉ có vị đối thủ một mất một còn kia mà thôi.

“Quân Mạc Tiếu, chờ khi nơi ngươi ngủ say được tính ra sẽ là lúc kết thúc truyền kỳ của ngươi.” Minh Thần thái tử lẩm bẩm trong bụng.

Trong thời đại của hắn ta, người duy nhất có thể tranh tài với hắn ta chính là linh hào tự liệt của Quân gia, Túy Ngọa Sa Trường Quân Mạc Tiếu!



Bởi vì toàn bộ kế hoạch Thí Quân Giả được tiến hành vô cùng bí mật nên các tự liệt như Quân Lăng Thương, Quân Vô Song đều không phát hiện ra.

Ở ngoại giới, bên cạnh Tiên Cổ Kính, tất cả mọi người nhìn thấy màn này nhưng vì Tiên Cổ bị ngăn cách với ngoại giới, bất cứ tin tức gì cũng không truyền vào được nên Quân gia chẳng còn cách nào khác.

Nhưng điều khiến người ta bất ngờ chính là các tộc lão Quân gia cũng không nổi giận thất thố mà chỉ mang gương mặt lạnh lùng. Bọn họ tin tưởng Quân Tiêu Dao sẽ không để cho họ thất vọng. Dòng máu của Quân gia sẽ để cho đám Thái Cổ Hoàng tộc cùng thế lực Đọa Thần Cung phải trả giá gấp trăm ngàn lần!

Bọn họ đang chờ đợi!

So với sự yên lặng của Quân gia thì thế lực Tổ Long Sào trước đây vô cùng phẫn nộ, giờ lại cười lạnh liên tục. Chờ đến khi quái thai cổ đại cuối cùng của Quân gia chết đi, tiếp theo sẽ đến lượt tự liệt đương thời của Quân gia, cuối cùng sẽ đến Quân Tiêu Dao.

Dù Quân Tiêu Dao có mạnh hơn thì cũng có thể địch nổi tất cả thiên kiêu và quái thai cổ đại hay sao?

Tất nhiên là không thể.

Toàn bộ thế cục Tiên cổ sẽ thay đổi khôn lường.

Lúc này, tại một vùng đất cơ duyên nào đó trong Thượng Cổ Linh Thổ, một chàng trai tuấn tú cao ráo đang luyện hóa cơ duyên. Hai mắt hắn ta được che lại bằng một lớp vải màu đen, khí tức toàn thân vô cùng mạnh mẽ, đã đạt đến Thiên Thần Cảnh trung kỳ. Đó chính là Đệ Nhất Tự Liệt – Trùng Đồng Giả Quân Lăng Thương!

Trong một khoảnh khắc, Quân Lăng Thương đang bịt mắt lại xoay mặt nhìn sang một hướng, lạnh nhạt lên tiếng: “Là ai, ra đi.”

Một mỹ nhân mặc trang phục màu hồng, gương mặt tinh xảo yêu mị, sau lưng có sáu cái đuôi cáo xuất hiện, chính là Bạch Mị Nhi.

“Ồ? Ngươi là… Thái Cổ Vương tộc, Thiên Nữ của Thiên Hồ tộc.”

Mặc dù Quân Lăng Thương bịt mắt bằng vải đen nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn ta nhận ra người nọ.

Mặc dù thực lực của Thiên Nữ Thiên Hồ tộc không yếu nhưng cũng chẳng có sức uy hiếp gì với Quân Lăng Thương, vì thế hắn ta không thèm để ý, chỉ lên tiếng bằng giọng lạnh nhạt: “Nếu muốn ám sát ta thì chỉ có thể nói ngươi quá ngây thơ, cứ nên để những thiên kiêu Thái Cổ Hoàng tộc kia tới đi.”

“Ta không có địch ý với ngươi.” Bạch Mị Nhi nói.

Sau khi nhóm Long Ngạo Thiên giết chết quái thai cổ đại Quân Ngạo Dương, Bạch Mị Nhi mượn cớ rời đi, đến đây mật báo cho Quân gia tự liệt.

“Ôi, đúng là mặt trời mọc hướng tây mà.” Quân Lăng Thương cũng thấy hơi bất ngờ.

Thái Cổ Vương tộc và Thái Cổ Hoàng tộc nhất mạch tương thừa, phần lớn đều căm thù Quân gia, hơn nữa trước kia Quân Lăng Thương từng nghe nói Thiên Nữ Thiên Hồ tộc này có một ít quan hệ với Long Ngạo Thiên. Quân Lăng Thương hoàn toàn không thèm để ý Bạch Mị Nhi, nhưng lại âm thầm cảnh giác, nói không chừng Long Ngạo Thiên đang mai phục ở nơi nào đó.

Hết chương 556.
Chương 557

Nhìn thấy Quân Lăng Thương hơi đề phòng, Bạch Mị Nhi nói bằng giọng thành khẩn: “Ta đến đây một mình, cũng không có người nào lén mai phục cả.”

“Còn lý do tìm ngươi là vì muốn nói cho ngươi biết một chuyện rất nghiêm trọng.” Giọng điệu Bạch Mị Nhi trở nên nghiêm túc.

“Chuyện gì?” Quân Lăng Thương nhíu mày.

Tiếp đó, Bạch Mị Nhi bèn kể lại kế hoạch Thí Quân Giả cùng với việc hai quái thai cổ đại đã chết cho Quân Lăng Thương nghe.

“Cái gì?”

Khí tức quanh người Quân Lăng Thương chấn động, mặt đất xuất hiện vô số vết rạn. Tâm trạng của hắn ta khó mà bình tĩnh cho được.

Quân Lăng Thương biết Quân gia có ba vị quái thai cổ đại đang ngủ say trong thế giới Tiên Cổ, nhưng hắn ta cũng không cố ý đi tìm. Nếu quái thai cổ đại của Quân gia muốn thức tỉnh thì sẽ tự chủ động thức tỉnh, không cần bọn họ phải đánh thức.

Thế nhưng Quân Lăng Thương không ngờ Thái Cổ Hoàng tộc lại tìm được một hậu nhân của Thiên Thiền Vương tộc, tính ra vị trí quái thai cổ đại của Quân gia đang ngủ say.

Thế nhưng tính cách của Quân Lăng Thương cũng không đơn giản. Hắn ta bình ổn tâm trạng, hỏi lại: “Sao ta biết chuyện này là thật hay giả?”

“Không bao lâu nữa, chờ đến khi bọn họ tìm được vị quái thai cổ đại cuối cùng, chỉ e lúc đó cả Thượng Cổ Linh Thổ sẽ có động tĩnh lớn. Đến lúc đó các ngươi có hối hận cũng không kịp.” Giọng điệu của Bạch Mị Nhi vô cùng thành khẩn.

Quân Lăng Thương im lặng.

Một lúc lâu sau, hắn ta mới lên tiếng: “Tại sao ngươi lại muốn nói chuyện này cho ta biết, nếu ta nhớ không lầm thì hẳn là ngươi cùng một bọn với Long Ngạo Thiên mà?”

Nghe thấy lời chất vấn của Quân Lăng Thương, Bạch Mị Nhi sững sờ đôi chút, sau đó gương mặt xinh đẹp chợt đỏ ửng, khóe môi cũng nở nụ cười ngọt ngào.

“Đó là bởi vì Mị Nhi gặp được chân mệnh thiên tử thật sự, Quân công tử…” Bạch Mị Nhi say mê nói.

“Là… Tiêu Dao đường đệ?” Quân Lăng Thương sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại được, chợt cảm thấy thán phục vô cùng.

Hắn ta không rõ Quân Tiêu Dao đã sử dụng thủ đoạn gì mà kéo được Thiên Nữ Thiên Hồ tộc này sang phía Quân gia. Chẳng qua nếu đã bị Quân Tiêu Dao thu phục, vậy Bạch Mị Nhi có thể tin tưởng được.

Đối với người có thể tiện tay tạo nên kỳ tích như Quân Tiêu Dao, thu phục một Thiên Nữ Thiên Hồ tộc cũng là chuyện quá bình thường.

“Đa tạ ngươi đã thông báo, Quân gia bọn ta sẽ không ngồi yên chờ chết.” Giọng nói của Quân Lăng Thương lạnh lùng, ẩn chứa sát ý.

Thế lực Thái Cổ Hoàng tộc dám tính kế Quân gia như vậy, tất nhiên sẽ phải trả một cái giá thê thảm.

“Phải đi tìm Quân công tử ư?” Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Bạch Mị Nhi lấp lánh.

Nàng nằm vùng đã lâu nên không được gặp Quân Tiêu Dao, trong lòng cảm thấy nhung nhớ.

“Tạm thời không cần quấy rầy hắn, cứ để hắn tự tu luyện. Dù cho toàn bộ thế hệ trẻ Quân gia bọn ta chết hết, chỉ cần Quân Tiêu Dao vẫn còn thì sẽ không có chuyện gì.” Quân Lăng Thương nói.

Hắn ta sẽ không quấy rầy việc Quân Tiêu Dao tu luyện.

Có thể nói một mình Quân Tiêu Dao còn quan trọng hơn thập đại tự liệt Quân gia cộng lại.

“Chuyện này cứ để đệ nhất tự liệt là ta gánh vác đi.” Quân Lăng Thương đứng dậy chắp tay, khí thế không giận tự uy.

Nếu như Quân Tiêu Dao là cái mâu sắc bén nhất của thế hệ trẻ Quân gia một thời thì Quân Lăng Thương chính là tấm khiên kiên cố nhất. Quân Tiêu Dao chỉ cần an tâm tu luyện, trưởng thành là được, những chuyện khác cứ để một mình Quân Lăng Thương gánh vác!

“Vậy thì tốt, ta cũng phải đi đây.” Bạch Mị Nhi khẽ gật đầu rồi rời đi, chỉ còn lại một mình Quân Lăng Thương đứng tại chỗ.

“Trận chiến cuối cùng của Tiên Cổ bắt đầu rồi…” Quân Lăng Thương nỉ non.

Chẳng qua trận chiến cuối cùng này không phải là chiến tranh giữa các thiên kiêu, mà là rất nhiều Thái Cổ Hoàng tộc và thế lực bất hủ hợp sức nhắm vào Quân gia.

Trận chiến này Quân gia không thể bại được!



Sau khi biết được tin tức, Quân Lăng Thương bắt đầu lên kế hoạch. Hắn ta cũng không ngốc đến nỗi một mình đấu lại tất cả thiên kiêu đối địch, mà là đi thông báo cho những tự liệt còn lại trước.

Bây giờ, trong thập đại tự liệt Quân gia, trừ ba người đã chết đi thì tu vi của những tự liệt còn lại thấp nhất cũng đạt đến Chân Thần Cảnh tiểu viên mãn.

Sau khi biết tin hai quái thai cổ đại của Quân gia đã bỏ mạng, các Quân gia tự liệt còn lại cũng vô cùng tức giận.

Tộc nhân Quân gia vô cùng đoàn kết, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Bọn họ không cho phép những thế lực đối địch kia tính kế quái thai cổ đại của Quân gia như vậy được.

“Vẫn chưa đủ…”

Sau khi tập hợp các tự liệt lại, Quân Lăng Thương vẫn nhíu mày. Một cây làm chẳng nên non, chỉ dựa vào bảy tự liệt của Quân gia, muốn cứu được vị quái thai cổ đại cuối cùng khỏi tay một đám thế lực bất hủ vẫn hơi quá sức.

“Đúng rồi, vẫn còn Khương gia, ngoài ra còn có thể liên hệ với mấy tùy tùng và những người bên cạnh Tiêu Dao.” Quân Lăng Thương nghĩ ra.

Bây giờ việc hắn ta muốn làm là tập hợp tất cả những thế lực có thể tập hợp được, muốn đặt một dấu chấm hết với thế lực của Thái Cổ Hoàng tộc. Có thể tưởng tượng được trận đại chiến này sẽ chấn động đến mức nào.

Việc này không thể chậm trễ, Quân Lăng Thương lập tức hành động. Hắn ta đi tìm thiên kiêu của Khương gia. Đệ nhị tự liệt Quân Vô Song thì đi tìm những người bên cạnh Quân Tiêu Dao.

Chỉ mấy ngày sau, Quân Lăng Thương đã đi đến tổ địa của Lệ Nhân tộc, bởi vì hắn ta nghe nói Khương Thánh Y rất thân với Lệ Nhân tộc.

“Tại hạ là Quân Lăng Thương của Quân gia, muốn gặp mặt Khương Thánh Y.” Quân Lăng Thương nói.

Chẳng mấy chốc đã có thiên kiêu Lệ Nhân tộc dẫn Khương Thánh Y tới.

Khi nghe nói có người Quân gia đến tìm mình, Khương Thánh Y rất chấn động. Nàng vừa đi ra vừa thấp thỏm mong đợi, khi nhìn thấy Quân Lăng Thương thì hơi sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng nhưng nhanh chóng bị nàng giấu đi.

“Quân Lăng Thương, là ngươi à, có chuyện gì?” Khương Thánh Y cười khẽ.

Quân gia và Khương gia có quan hệ thông gia, quan hệ của các đệ tử hậu bối cũng không tệ, gần như là kiểu quan hệ mặc chung một cái quần cộc.

Hết chương 557.
Chương 558

Quân Lăng Thương kể hết mọi chuyện cho Khương Thánh Y nghe. Hắn ta hoàn toàn tin tưởng Khương gia.

“Cái gì, có chuyện này à?” Khương Thánh Y nhăn mày, nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

Thế lực của các Thái Cổ Hoàng tộc muốn chặt đứt thế hệ trẻ tuổi của Quân gia đây mà.

“Vậy Tiêu Dao huynh ấy…” Khương Thánh Y không khỏi lo lắng.

Quân Tiêu Dao quá tài năng, cũng rất dễ trở thành mục tiêu.

Quân Lăng Thương không biết nói gì cho phải, hình như Khương Thánh Y quan tâm đến Quân Tiêu Dao hơi quá mức.

Thế nhưng hắn ta vẫn trả lời: “Yên tâm, Tiêu Dao đường đệ sẽ không sao đâu, hiện nay mục tiêu của bọn họ là quái thai cổ đại của Quân gia ta. Chờ khi quái thai cổ đại bị giết chết, các Quân gia tự liệt mới trở thành mục tiêu của chúng.”

Khương Thánh Y giãn mi ra, nỗi lo lắng kia tạm thời vơi bớt đi.

Nàng nói: “Yên tâm, hai nhà chúng ta vinh nhục cùng hưởng. Quân gia gặp nguy, Khương gia bọn ta sẽ không ngồi yên mặc kệ. Ta sẽ liên hệ với các thiên kiêu Khương gia, cùng các ngươi nghĩ cách cứu viện.”

“Được, đa tạ.” Quân Lăng Thương trịnh trọng chắp tay.

Đây chính là hoạn nạn thấy được chân tình. Nếu đổi lại là thiên kiêu của thế lực khác gặp phải tình huống này, có lẽ sẽ không tùy tiện đáp ứng, bởi vì số lượng đối thủ quá nhiều, quá mạnh, cũng quá kinh khủng. Cũng chỉ có Khương gia mới chịu giúp đỡ Quân gia vô điều kiện.

Sau đó Quân Lăng Thương rời đi, tiếp tục tìm kiếm những trợ thủ khác. Khương Thánh Y thì đi tìm nhóm Khương Lạc Ly.

Trong một vùng đất có cơ duyên nào đó của Thượng Cổ Linh Thổ có hai bóng người xinh đẹp đang tu luyện. Trong đó có một cô gái với cơ thể xinh xắn nhanh nhẹn, thanh khiết đáng yêu, mái tóc đen dài cột thành hai chùm đuôi ngựa, trông vô cùng lanh lợi hoạt bát. Bên dưới hàng mi dài cong vút là đôi mắt lúng liếng trong veo, cái mũi trắng trẻo thẳng băng, cánh môi hồng phấn như hoa anh đào. Thỉnh thoảng nàng lại nói chuyện với thiếu nữ bên cạnh, khi cười thì lộ ra cặp răng khểnh, trên má còn có hai lúm đồng tiền đáng yêu. Nàng chính là hòn ngọc quý trên tay Khương gia – Khương Lạc Ly.

Mặc dù thời gian cứ trôi qua nhưng chiều cao của Khương Lạc Ly vẫn không thay đổi, chẳng hề thay đổi quá nhiều, vẫn là một cô nàng chân ngắn cao cỡ mét rưỡi.

Thiếu nữ nói chuyện với nàng có làn da trắng nõn nà, gương mặt tươi tắn xinh đẹp, mái tóc dài màu xanh biển xõa xuống, đó chính là Khương Sở Hàm.

“Cơ duyên nơi đây đã được luyện hóa gần đủ rồi, chúng ta đi tìm Thánh Y tỷ đi.” Khương Sở Hàm nói.

“Ừm.” Khương Lạc Ly khẽ gật đầu, nhưng lại trông có vẻ không hứng thú lắm.

“Sao thế, ta nhớ hồi trước muội cứ bám theo Thánh Y tỷ, tại sao sau khi tiến vào Tiên Cổ lại không đi tìm tỷ ấy nữa?” Khương Sở Hàm hỏi.

“Không có gì, ai rồi cũng phải trưởng thành, không thể ỷ lại vào người khác được. Lạc Ly mình cũng phải tiếp tục cố gắng để mạnh hơn!” Khương Lạc Ly nắm lấy đôi tay trắng nõn, tự động viên bản thân.

Sau đó, nàng cười nói tiếp: “Đừng nói tới ta nữa, sao không thấy Hoa Nguyên Tu tìm tỷ?”

Nghe thấy ba chữ Hoa Nguyên Tu, Khương Sở Hàm khẽ lắc đầu. Càng ngày nàng càng không có cảm giác gì với Hoa Nguyên Tu. Vừa nghĩ đến cảnh sau khi thế giới Tiên Cổ kết thúc là phải thành thân với Hoa Nguyên Tu, Khương Sở Hàm sẽ cảm thấy khó chịu.

“Từ sau khi tiến vào Tiên Cổ, chẳng biết hắn ta đã đi đâu nữa, có thể là đi rèn luyện, tìm kiếm cơ duyên một mình rồi. Mà vậy cũng tốt, mắt không thấy tâm không phiền.”

Khương Sở Hàm chẳng còn gì để nói. Nàng đã chẳng thèm để ý đến Hoa Nguyên Tu chút nào nữa.

Mà lúc này, trên bầu trời phía xa có một bóng người xinh đẹp lướt đến. Tà áo nàng tung bay, thanh lệ tuyệt thế, chính là Khương Thánh Y.

“Là Thánh Y tỷ.” Khương Sở Hàm hơi bất ngờ, không ngờ Khương Thánh Y lại chủ động tới tìm bọn họ.

“Thánh Y tỷ.” Khương Lạc Ly cũng chào một tiếng.

“Ừm, hai người tu luyện cũng không tệ.” Khương Thánh Y đáp lời. Thế nhưng khi nhìn về phía Khương Lạc Ly, sâu trong đôi mắt xinh đẹp lại hiện lên vẻ lúng túng.

Chẳng biết tại sao khi đối mặt với Khương Lạc Ly, nàng luôn có cảm giác chột dạ, giống như đã làm chuyện sai lầm.

Khương Thánh Y biết rõ Khương Lạc Ly trông như một cô nàng ngây thơ nhưng đôi khi tâm tư lại cực kỳ tinh tế tỉ mỉ. Chắc chắn nàng không thể không biết mối quan hệ giữa Quân Tiêu Dao và Khương Thánh Y, thế nhưng xưa nay nàng chưa từng chủ động nhắc tới.

Có điều trong lúc vô hình, mối quan hệ giữa Khương Lạc Ly và Khương Thánh đã thay đổi một cách vi diệu. Khương Lạc Ly không còn quấn lấy nàng như trước nữa, giống như có một bức tường ngăn cách giữa họ.

Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này.

Khương Thánh Y gạt hết những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, lên tiếng: “Lần này tìm đến hai người là có chuyện quan trọng, liên quan đến Quân gia…”

Khương Thánh Y nói sơ lại mọi chuyện một lần nữa.

“Cái gì, có chuyện này à?” Khương Sở Hàm cũng giật mình.

Đây tuyệt đối chính là một chuyện lớn, sẽ làm rung chuyển toàn bộ Tiên Cổ, thậm chí còn ảnh hưởng đến kết cục sau này.

“Tiêu Dao ca ca không sao chứ?” Khương Lạc Ly căng thẳng hỏi.

Nàng có nghe nói việc Quân Tiêu Dao vào Tiên Cổ. Nhưng vì không muốn thấy quầy việc tu luyện của hắn nên Khương Lạc Ly mới cố nén nhung nhớ, không chủ động đi tìm hắn.

“Tiêu Dao không sao. Bây giờ mục tiêu chính của chúng là quái thai cổ đại của Quân gia, cho nên Khương gia ta cũng phải tập hợp lực lượng, giúp đỡ Quân gia.” Khương Thánh Y nói.

“Được, chúng ta phải đi tìm nhóm Khương Hư Linh.” Khương Lạc Ly gật đầu, nàng cũng đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Ầy, tiếc là không biết Hoa Nguyên Tu đi đâu nữa.” Khương Sở Hàm lắc đầu nói.

Nàng chẳng trông chờ gì vào sức mạnh của Hoa Nguyên Tu, nhưng ít nhiều gì cũng là một phần sức mạnh.

Chẳng mấy chốc, ba cô gái của Khương gia đã hành động, tập hợp thiên kiêu Khương gia.

Ở một bên khác, Quân Vô Song thì đi tìm người bên cạnh Quân Tiêu Dao.

Tại một nơi nào đó trong Thượng Cổ Linh Thổ, một bóng người đang chiến đấu với một linh thú nào đó. Khí tức của linh thú kia đã đạt đến Thiên Thần Cảnh. Chàng trai trẻ đang chiến đấu với linh thú này vô cùng oai hùng rạng rỡ. Hắn cởi trần, trên ngực có hình xăm mặt trời, tỏa ra hào quang vô tận. Tay hắn cầm Tru Tinh Phá Diệt Cung, đôi Phá Vọng Kim Mâu sáng lấp lánh như mặt trời. Chàng trai này chính là truyền nhân của Nghệ tộc thuộc Cổ Chi Đế Tộc – Nghệ Vũ.

Hắn giương cung kéo dây, chín mũi tên đồng loạt bắn ra, đâm vào cùng một điểm, trực tiếp xuyên qua đầu của linh thú Thiên Thần Cảnh kia.

Hết chương 558.
Chương 559

Sau khi giết chết linh thú, Nghệ Vũ tiến lên, lấy được một Thái Dương Kim Quả trong chỗ linh thú bảo vệ.

Ngay lúc này, bên trong Phá Vọng Kim Mâu của Nghệ Vũ hiện lên một luồng thần mang.

“Ai?”

Một bóng người hiện lên giữa không trung, là một chàng trai anh tuấn uy vũ, khí thế bất phàm mặc giáp màu hoàng kim, trên đầu đội cửu long quan. Chàng trai ấy chính là đệ nhị tự liệt của Quân gia – Quân Vô Song.

“Hóa ra là đệ nhị tự liệt.” Nghệ Vũ thả lỏng cảnh giác, hơi chắp tay lại.

Mặc dù Nghệ Vũ chỉ nhận một mình Quân Tiêu Dao là chủ nhân, nhưng hắn vẫn sẽ nể mặt những Quân gia tự liệt khác.

“Nghệ Vũ, không ngờ thực lực của ngươi lại đạt đến Thiên Thần Cảnh.” Quân Vô Song kinh ngạc.

Ai có thể ngờ tới ngay cả tùy tùng của Quân Tiêu Dao cũng có thể đạt đến Thiên Thần Cảnh.

Nhưng vừa nghĩ tới bối cảnh truyền nhân đế tộc của Nghệ Vũ, thật ra cũng có thể xem như hắn là truyền nhân của thế lực bất hủ, không thể yếu hơn các truyền nhân khác.

“Không biết đệ nhị tự liệt tìm ta có việc gì không?” Nghệ Vũ hỏi.

“Là thế này…” Quân Vô Song cau mày, kể lại chuyện này cho Nghệ Vũ nghe.

“Có chuyện này nữa à, vậy chắc chắn Nghệ Vũ ta việc nghĩa chẳng từ.” Nghệ Vũ trực tiếp đồng ý mà không hề do dự.

Chuyện của Quân gia chính là chuyện của Quân Tiêu Dao, mà chuyện của Quân Tiêu Dao lại là chuyện của Nghệ Vũ.

“Tốt, quả nhiên thần tử không nhìn lầm ngươi.” Quân Vô Song gật đầu.

Hắn ta lập tức cùng Nghệ Vũ bắt đầu tìm kiếm những người khác. Chẳng mấy chốc, họ đã tìm được Yến Thanh Ảnh.

Yến Thanh Ảnh có Thôn Thần Ma Công nên trưởng thành rất nhanh trong thế giới Tiên Cổ. Trước đó, nhờ có Quân Tiêu Dao giúp đỡ nên nàng ta đã cắn nuốt được Thánh Nữ Himiko và Tiểu Tây Thiên Phật Nữ, tu vi đột phá đến Chân Thần Cảnh, bây giờ lại đạt đến Chân Thần Cảnh tiểu viên mãn.

Đừng thấy so sánh với Nghệ Vũ Thiên Thần Cảnh thì nàng ta chẳng là gì cả, phải biết Yến Thanh Ảnh là người hạ giới, bây giờ tu luyện tới cảnh giới này đã là mạnh mẽ vô cùng.

Sau khi nghe Quân Vô Song giải thích một lượt, Yến Thanh Ảnh cũng tham gia mà không hề do dự.

Ở một khu vực khác, có một chàng trai mặc trường bào màu đen ánh vàng, tóc đen như mực, làn da trắng bệch, dung mạo tuấn tú. Hắn ta gầy gầy cao cao, trắng trẻo thư sinh nhưng toàn thân lại tràn ngập khí tức của Thiên Thần Cảnh, còn có luân hồi chi ý ngập tràn.

Ở phía đối diện hắn ta, mấy sinh linh Tiên Cổ đều tỏ vẻ sợ hãi.

“Tha… Tha cho bọn ta đi… Là bọn ta có mắt không tròng…”

“Dám cướp cơ duyên với ta, phải chết!”

Chàng trai áo đen tuấn tú vươn tay ra, trong không trung có ảo ảnh bàn quay xuất hiện, giống như muốn kéo chúng sinh vào vòng luân hồi.

Mấy sinh linh Tiên Cổ kia còn chưa kịp thét lên thảm thiết thì đã biến thành tro tàn.

“Cảm giác này không tệ chút nào.” Chàng trai áo đen tuấn tú mỉm cười.

Trong khoảng thời gian không có Quân Tiêu Dao bên cạnh, cuối cùng hắn ta cũng cảm nhận lại được cảm giác tự do và cao cao tại thượng.

Chàng trai áo đen tuấn tú này chính là quái thai cổ đại của Luân Hồi Ma Tông – Luân Hồi Thánh Thể Vong Xuyên. Thân là quái thai cổ đại, tu vi của hắn ta cũng đã đạt đến Thiên Thần Cảnh.

Hắn ta vốn cao cao tại thượng nhưng lại bị Quân Tiêu Dao gieo nô ấn, trở thành nô lệ. Ban đầu Vong Xuyên không quen cho lắm, nhưng thời gian trôi qua cũng chẳng cảm thấy gì. Quân gia không bạc đãi một quái thai cổ đại như hắn ta, còn cho hắn ta rất nhiều cơ duyên. Có thể nói đãi ngộ của Vong Xuyên chẳng hề tệ, căn bản chẳng giống nô lệ chút nào.

Thế nhưng thỉnh thoảng Vong Xuyên vẫn nhung nhớ thời điểm mình còn tự do.

Lúc này, ở phía xa chợt có tiếng động truyền tới.

“Không hổ là quái thai cổ đại của Luân Hồi Ma Tông, thân có Luân Hồi Thánh Thể, tu vi cũng đạt đến Thiên Thần Cảnh.”

Vong Xuyên đưa mắt nhìn sang thì thấy ba người là Quân Vô Song, Nghệ Vũ và Yến Thanh Ảnh.

“Là các người à.” Vong Xuyên nhìn lướt qua xung quanh một vòng thì phát hiện Quân Tiêu Dao không tới.

Quân Vô Song nói thẳng ý định cho Vong Xuyên nghe.

Vong Xuyên hơi suy tư.

Nói thật, người sáng suốt đều biết hành động lần này chắc chắn rất nguy hiểm, dù sao kẻ địch cũng có quá nhiều người mà còn quá mạnh. Thế nhưng Quân gia đối xử với hắn ta không tệ, mặc dù Quân Tiêu Dao gieo nô ấn lên người hắn ta nhưng cũng chưa từng làm nhục hắn ta lần nào, tính ra là khá tốt. Hơn nữa nếu như không đồng ý, Quân Tiêu Dao mà biết thì hậu quả sẽ thật thê thảm. Thế nên Vong Xuyên cũng trực tiếp đồng ý mà không hề do dự.

Quân Vô Song khẽ gật đầu, sau đó bọn họ lại đi tìm Cửu Đầu Sư Tử. Thân là Thái Cổ Vương tộc đứng hàng đầu, thực lực của Cửu Đầu Sư Tử không có gì để bàn cãi, đạt đến Chân Thần Cảnh đại viên mãn, là một trợ lực rất mạnh.

Ngoài ra, bọn họ còn tìm một vài người có quan hệ với Quân Tiêu Dao, chẳng hạn như trưởng công chúa Võ Minh Nguyệt của Bàn Vũ thần triều, Thánh Nữ Hoa Tích Tình của Thánh Linh thư viện, cùng với nhóm Tô Tử Quỳnh của Tử Phủ thánh địa. Vì có quan hệ với Quân Tiêu Dao nên bọn họ thoải mái đồng ý.

Nói tóm lại, Quân gia tự liệt hợp sức với tất cả các thế lực có thể hợp tác được, chuẩn bị nghênh đón một trận tử chiến với thế lực Thái Cổ Hoàng tộc.

Trong lúc nhất thời, Thượng Cổ Linh Thổ mưa gió đì đùng.

Khoảng một tháng trôi qua, trên một đỉnh núi trong Thượng Cổ Linh Thổ, Cổ Thiền Tử thuộc Thiên Thiền Vương tộc mở mắt ra, hai mắt tỏa sáng nhìn về phía mai rùa trong tay.

“Cuối cùng cũng tìm được rồi.” Cổ Thiền Tử mỉm cười.

Để tính ra vị trí ngủ say của quái thai cổ đại cuối cùng của Quân gia, hắn ta đã phải trả một cái giá cực lớn.

“Cuối cùng cũng tính được rồi à?” Long Ngạo Thiên và các thiên kiêu Thái Cổ Hoàng tộc cũng mừng rỡ. Bọn họ đều đang chờ đợi khoảnh khắc này.

“Hẳn là trong khu vực Huyền Thiên sơn mạch kia.” Cổ Thiền Tử nói.

“Vậy thì tốt, chúng ta trực tiếp xuất phát. Bên cạnh đó cũng phải truyền tin cho đội ngũ còn lại, để bọn họ cùng tiến về Huyền Thiên sơn mạch.” Long Ngạo Thiên nói.

Bọn họ bắt đầu di chuyển.

“Chờ đến khi quái thai cổ đại cuối cùng của Quân gia chết đi, tiếp theo sau đó sẽ là Quân gia tự liệt đương thời.”

Hết chương 559.
Chương 560

“Quân Tiêu Dao, chờ đến khi ngươi ra ngoài, nếu như phát hiện cả Quân gia chỉ còn lại một mình mình thì không biết khi đó ngươi sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?” Long Ngạo Thiên bỗng cảm thấy vô cùng mong đợi.

Hơn nữa, hắn ta không chỉ muốn những Quân gia tự liệt kia chết đi mà còn muốn giết chết tùy tùng và những người có liên quan đến Quân Tiêu Dao. Còn các cô gái có liên quan đến hắn thì đều bị đày làm nữ nô lệ. Đây chính là sự trả thù mà Long Ngạo Thiên dành cho Quân Tiêu Dao.

Đội ngũ của Long Ngạo Thiên bên này và đội của Minh Thần thái tử ở bên kia cùng nhau lên đường, chạy đến Huyền Thiên sơn mạch. Bọn họ gây ra động tĩnh hơi lớn, rất nhiều thiên kiêu xung quanh đều cảm nhận được. Có điều bọn họ chẳng cần che giấu gì nữa, bởi vì sau khi tiêu diệt quái thai cổ đại cuối cùng của Quân gia, bọn họ sẽ ra tay với những Quân gia tự liệt còn lại.

“Trời ơi, sao những thiên kiêu của Thái Cổ Hoàng tộc lại hợp tác với nhau?”

“Nhìn hướng đi của bọn họ, chắc là tiến về phía Huyền Thiên sơn mạch.”

“Chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ ở Huyền Thiên sơn mạch có cơ duyên nghịch thiên xuất hiện đấy à, không thì tại sao những thiên kiêu này lại kết nhóm tới đó?”

“Không rõ lắm, nhưng chắc chắn có chuyện lớn sắp xảy ra!”

Động tĩnh này đã hấp dẫn những thiên kiêu khác trong Thượng Cổ Linh Thổ, thậm chí một vài quái thai cổ đại ở ngoài cũng bị hấp dẫn.

Các thiên kiêu của Hoang Cổ Cơ gia, Hoang Cổ Diệp gia và Ma Tiên Giáo cũng giật mình, âm thầm đuổi theo sau lưng. Bọn họ cũng đoán được sắp có chuyện lớn xảy ra.

Ở một bên khác, Quân Lăng Thương vừa nhận được tin tức thì cũng tập hợp hết tất cả mọi người, tiến đến Huyền Thiên sơn mạch.

Trong lúc nhất thời, Thượng Cổ Linh Thổ gió thổi mây gào. Một trận đại chiến chấn động cuối cùng sắp sửa diễn ra!

So với gợn sóng quái dị trong Thượng Cổ Linh Thổ, những nơi khác trong thế giới Tiên Cổ lại yên tĩnh hơn rất hiều. Tiên Cổ đạo hồ cũng hoàn toàn yên ắng.

Nhưng sự yên tĩnh này lại bị đánh vỡ.

Tại một khu vực nào đó trong Tiên Cổ đạo hồ bỗng dưng có sấm sét đì đùng, trên trời đầy những đám mây hạ sát xuống đất, từng tia chớp giáng xuống không trung. Trong ánh chớp lập lòe, một bóng người nhảy lên trên không, há miệng thét dài, thu thập toàn bộ sấm chớp.

Người đó chính là Lôi Minh Viễn. Cặp mắt hắn ta giống như Uông Lôi, tạo ra ba đường sét sáng ngời. Toàn thân hắn ta sấm chớp quấn quanh, phía ngoài làn da thỉnh thoảng cũng có tia chớp xẹt qua.

Khí tức của Lôi Minh Viễn đã đạt đến Chân Thần Cảnh tiểu viên mãn, đây là một tiến bộ vô cùng to lớn đối với hắn ta. Đương nhiên điều này là nhờ di hài và trái tim của Lôi Thú.

“Thiên Lôi Chi Thể của ta đã được mở ra rồi.” Lôi Minh Viễn vô cùng hưng phấn.

Thì ra Thiên Lôi Chi Thể của hắn ta có thể tu luyện được, nhưng vẫn chưa ở trạng thái thức tỉnh hoàn toàn. Nhờ có trái tim Lôi Thú, Thiên Lôi Chi Thể của hắn ta đã hoàn toàn thức tỉnh. Nến không, chỉ dựa vào thực lực của hắn ta thì sẽ không thể nhảy vọt đến Chân Thần Cảnh tiểu viên mãn được.

Hiện tại, mặc dù hắn ta không thể nào tranh đấu với những quái thai cổ đại và thiên kiêu đỉnh phong kia, nhưng ít nhiều gì cũng đạt đến trình độ thiên kiêu đứng hàng đầu. Mà những chuyện này đều là do Quân Tiêu Dao ban cho hắn.

“Thần tử đại nhân bế quan còn chưa ra, sự tiến bộ của hắn chắc chắn sẽ mạnh hơn, nói không chừng có thể đột phá đến Thiên Thần Cảnh.” Lôi Minh Viễn nói.

Tính kỹ thì Quân Tiêu Dao cũng mới chỉ có mười sáu tuổi mà thôi. Cường giả Thiên Thần Cảnh mười sáu tuổi hoàn toàn không cách nào tưởng tượng nổi.

Khi Lôi Minh Viễn còn đang suy nghĩ, ở bên cạnh Tiên Cổ đạo hồ bỗng có một thiên kiêu đi tới.

“Hử? Ngươi là…” Lôi Minh Viễn cảnh giác.

“Ta đến truyền lời thay cho mấy vị Quân gia tự liệt. Trước khi Quân Mộc Lan và các tự liệt rời đi có nhờ vả, sau khi thần tử xuất quan, chúng ta sẽ nói chuyện này cho hắn biết.” Thiên kiêu kia nói. Sau đó, thiên kiêu kia kể lại mọi chuyện cho Lôi Minh Viễn.

“Cái gì, Quân gia gặp phải nguy cơ như thế à?” Lôi Minh Viễn cực kỳ bất ngờ.

Ai có thể ngờ được chuyện như vậy sẽ xảy ra chứ.

“Ta hiểu rồi, chờ đến khi thần tử đại nhân xuất quan, ta sẽ nói cho hắn biết ngay.” Lôi Minh Viễn gật đầu nói.

Vị thiên kiêu kia rời đi.

“Còn bao lâu nữa thần tử đại nhân mới xuất quan nhỉ?” Trong lòng Lôi Minh Viễn hơi lo lắng.

Mặc dù thân phận bây giờ của hắn ta chỉ là người hầu của Quân Tiêu Dao, nhưng trong lòng đã xem Quân Tiêu Dao là chủ thượng đáng để đi theo.

Đúng lúc này, một luồng uy thế kinh khủng khuếch tán ra giống như giếng phun. Luồng uy thế kia đã đạt đến Thiên Thần Cảnh!

“Đó là…” Trong lòng Lôi Minh Viễn cảm thấy bất ngờ.

Lôi Minh Viễn còn tưởng Quân Tiêu Dao muốn xuất quan, kết quả lại cảm nhận được bên trong luồng khí tức kia mang theo một luồng long khí kinh khủng. Đó chắc chắn không phải là Quân Tiêu Dao, vậy thì chỉ còn lại một người duy nhất – Long Cát công chúa!

Ầm!

Dưới chấn động mãnh liệt, bên kia đạo hồ hoàn toàn nổ tung. Long khí màu vàng kim ngập tràn, mơ hồ có tiếng rồng gầm truyền ra.

Một dáng người xinh đẹp cao quý lạnh lùng chậm rãi xuất hiện, chính là Long Cát công chúa!

Ả mặc tiên phục trong cung, bàn chân trần trắng hơn tuyết chạm vào không trung, không nhiễm chút bụi trần. Đôi chân thon thả trắng muốt thấp thoáng dưới làn váy, cơ thể yểu điệu thướt tha như dương chi bạch ngọc hiện lên ánh sáng. Dung nhan khuynh thành lượn lờ trong sương mù, mang theo nét lạnh lùng bá đạo như một nữ hoàng vạn cổ.

Sau khi luyệt hóa xác rồng có huyết mạch Ứng Long kia, tu vi của Long Cát công chúa cũng đột phá đến Thiên Thần Cảnh như trong dự đoán. Cộng thêm thân phận quái thai cổ đại, ả không chỉ đột phá đến Thiên Thần Cảnh sơ kỳ mà còn đạt tới Thiên Thần Cảnh trung kỳ.

Trong thế hệ trẻ tuổi, thực lực này chắc chắn là đứng hàng đầu.

Thực lực mạnh mẽ khiến Long Cát công chúa khôi phục phong thái tự tin kiêu ngạo trước đây, đâu còn vẻ ấm ức vì bị Quân Tiêu Dao xem là tọa kỵ nữa.

“Thực lực của ngươi…” Lôi Minh Viễn chấn động.

Tuy ở trước mặt Quân Tiêu Dao, Long Cát công chúa chẳng chịu nổi một đòn, nhưng tốt xấu gì ả cũng là một quái thai cổ đại, tiềm lực vẫn còn ở đó.

Long Cát công chúa liếc Lôi Minh Viễn một cái rồi dời mắt. Lúc này, ả đang thầm suy nghĩ trong lòng.

Hết chương 560.

Advertisement
';
Advertisement