Thần Tử Hoang Cổ - Quân Tiêu Dao (FULL)

Chương 606

v

Sự tồn tại của nhục thân thành Đế, thậm chí ngay cả đại Đế thực sự cũng rất khó để tiêu diệt được điều này.

Dưới đại Đế, nhục thân thành Đế dường như là sự tồn tại vô địch, không ai có thể hủy diệt thân thể được.

Đương nhiên, để trở thành nhục thân thành Đế cũng cực kì khó khăn, từ xưa đến nay mới chỉ có mấy người mà thôi.

Nếu dựa vào tư chất trước kia của Quân Tiêu Dao, muốn nhục thân thành Đế cũng sẽ vô cùng khó khăn.

Nhưng bây giờ, sau khi trải qua cuộc tái tạo của Vạn Vật Mẫu Khí, Quân Tiêu Dao đã có hi vọng nhục thân thành Đế.

Lợi ích mà Vạn Vật Mẫu Khí mang cho Quân Tiêu Dao không chỉ có vậy.

Quân Tiêu Dao vô thức thôi động nhục thân, tiên khí nhục thân như rồng quấn quanh thân hắn.

Sợi tiên khí thứ hai lập tức xuất hiện.

Sợi tiên khí này, hiện ra màu huyền hoàng, nặng nề như đại địa, mang theo khí tức thâm thúy nguyên khởi vạn vật.

Từng sợi tiên khí buông xuống, mang theo chi khí huyền diệu của vạn vật, tựa như có thể hiển hiện ra núi sông hồ biển, thảo mộc trùng ngư.

Đồng thời, trọng lượng của nó khiến hư không vặn vẹo, dường như có thể ép hủy vạn dặm non sông.

Trải qua hai năm tái tạo trong Vạn Vật Mẫu Khí, trong lúc bất tri bất giác Quân Tiêu Dao đã luyện ra sợi tiên khí thứ hai.

Dựa vào tiên khí do Vạn Vật Mẫu Khí cô đọng mà thành.

Quân Tiêu Dao vẫn chưa tiến vào Đế lộ mà đã ngưng luyện ra hai đạo tiên khí.

Đây tuyệt đối là chuyện xưa nay chưa từng có.

Cho dù là thiên kiêu luyện tập rất lâu ở Đế lộ, muốn tu luyện ra một tạo tiên khí cũng là một việc khóa càng thêm khó, và cần có các loại cơ duyên lớn.

Hai đạo tiên khí, là việc mà phần lớn thiên kiêu Đế lộ có tu luyện cả đời cũng không thể đạt được.

"Thu hoạch rất tốt." Quân Tiêu Dao cười nhạt.

Ngưng luyện ra đạo tiên khí thứ hai, cũng xem như niềm vui ngoài ý muốn, Quân Tiêu Dao tiếp tục dò xét nhục thân của mình.

Hắn cũng phát hiện ra, mười vạn nguyên tượng vi lạp trong cơ thể mình, trong lúc vô tình, đã lột xác thành mười vạn thần tượng vi lạp.

Thần Tượng Trấn Ngục Kình đã được hình thành.

Bây giờ Quân Tiêu Dao chỉ cần giơ tay nhấc chân, sức mạnh của mười vạn thần tượng vượt xa thần lực hàng chục tỷ cân trước đó.

Đồng thời, Quân Tiêu Dao còn có thể hiển hóa ra chân thân thần tượng, đó là thần tượng thực thụ của Thái Cổ, trấn áp Cửu Thiên Thập Địa, chỉ với một chiêu có thể khiến vạn dặm sơn hà sụp đổ!

Có thể nói, nhục thân của Quân Tiêu Dao, trải qua sự rèn luyện của Vạn Vật Mẫu Khí đã hoàn toàn đạt đến cực hạn.

Tiếp đó Quân Tiêu Dao đã nhận ra tam thế nguyên thần và nguyên thần trước khi của mình, đều đã ngưng tụ thành hình.

Quân Tiêu Dao cũng kinh ngạc phát hiện ranguyên thần của mình đã mạnh hơn so với trước kia rất nhiều.

Hiện tại sức mạnh nguyên thần của Quân Tiêu Dao, dường như có thể nghiền ép Quân Tiêu Dao trước kia mà không hề có chút áp lực nào.

"Sao lại có thể như vậy, cho dù nguyên thần trước kia ngưng tụ thành hình thì sức mạnh nguyên thần của mình cũng không thể tăng vọt lên nhiều như vậy được?" Bản thân Quân Tiêu Dao cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Trước đó ngay cả ý thức của hắn cũng đều ngủ say, vì thế cũng không phát giác được Tiên Cổ chi Linh bị hắn hấp thu.

Sau đó, Quân Tiêu Dao mới chú ý tới cảnh giới của bản thân mình.

Thánh nhân cảnh!

Tuy nhiên Quân Tiêu Dao cũng không hề cảm thấy bất ngờ với chuyện này.

Hắn bị ngâm trong Vạn Vật Mẫu Khí lâu như vậy, nhục thân trải qua tái tạo chuy đoán, cảnh giới không thể nào không tăng lên được.

Chỉ có điều từ Đạo Thần cảnh trực tiếp tăng vọt lên Thánh nhân cảnh thì quả thật có chút khoa trương.

Nhưng đối với Quân Tiêu Dao vốn có thiên phú yêu nghiệt thì việc này được xem là chuyện rất bình thường.

Chỉ là có một việc khiến Quân Tiêu Dao cảm thấy kì lạ.

Hắn không cần phải vượt qua Thánh Nhân kiếp.

Theo lý thuyết, tại thời điểm đột phá thành Thánh nhân, đều sẽ có Thánh Nhân kiếp, nếu vượt qua thì có thể đạt tới Thánh nhân cảnh một cách hoàn mỹ, còn nếu thất bại thì thân tử đạo tiêu.

Đây coi như là đại kiếp sinh tử.

Quân Tiêu Dao không thể lý giải được chuyện này nên dứt khoát tạm thời không nghĩ nữa.

Cuối cùng, ánh mắt của hắn rơi vào đỉnh đồng thau và cổ phù khuyết tàn.

"Nếu không có cổ phù này bảo vệ nguyên thần, e rằng mình đã gặp nguy hiểm rồi." Quân Tiêu Dao thu hồi cổ phù.

Trong lòng hắn đã tính toán xong, sau này nếu có khả năng, nhất định phải tìm được một nửa còn lại của cổ phù, đây chính là thủ hộ Đế binh.

"Chí tôn khí, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh..." Quân Tiêu Dao đánh giá phần thưởng mà mình mới thu hoạch được.

Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh này, vô cùng nặng nề trầm ngưng, có ba chân hai tai, mặt ngoài có khắc chúng sinh vạn vật phù đồ, núi sông hồ biển, nhật nguyệt tinh thần, thảo mộc trùng ngư.

Từng sợi Vạn Vật Mẫu Khí, không ngừng cuộn tròn trong đỉnh.

Theo lý thuyết, Vạn Vật Mẫu Khí vô cùng nặng nề, chỉ một sợi thôi cũng có thể áp sập vạn dặm sơn hà, chí tôn khí bình thường, đều không thể tiếp nhận nổi sức mạnh này.

Nhưng Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, chính là chí tôn khí cấp cao nhất.

Điều quan trọng nhất chính là, nó có khả năng phát triển hơn nữa.

"Nếu chỉ là chí tôn khí đơn thuần thì rõ ràng không thể đạt tới trình độ bát tinh hiếm hoi, dựa vào tiềm lực của Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, nếu như sưu tập đủ nguyên căn Vạn Vật Mẫu Khí, cùng với các tiên kim khác, đừng nói đạt tới Chuẩn Đế binh, đạt tới Đế binh, thậm chí Tiên Khí cũng đều là việc có thể..." Quân Tiêu Dao nghĩ thầm.

Sở dĩ Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh là phần thưởng của bát tinh không phải là vì giá trị hiện tại mà là vì tiềm lực sau này của nó.

Chuẩn Đế binh, Đế binh, sau đó là Tiên Khí.

Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, có khả năng trở thành sự tồn tại của vô thượng Tiên Khí!

Trải qua hai năm hấp thu, Vạn Vật Mẫu Khí bên trong tiên điện Thanh Đồng đã bị nhục thân Quân Tiêu Dao hấp thu một phần.

Một phần khác, thì đã bị hút vào bên trong Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh.

Quân Tiêu Dao đưa tay, gọi Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh đến.

Áp lực nặng nề đó, thậm chí khiến tay của Quân Tiêu Dao cũng có chút trầm xuống.

"Không cần bất kỳ lời hoa mỹ nào để miêu tả, một đỉnh này đè xuống cũng đủ khiến nhục thân Thánh nhân bị nghiền vụn." Quân Tiêu Dao không ngừng cảm thán.

Dùng đỉnh nện người so với dùng găng tay đánh người còn sảng khoái hơn nhiều.

Hết chương 606.
Chương 607

Đúng lúc này, trong đầu Quân Tiêu Dao lại vang lên âm thanh của hệ thống.

"Ting, đã cập nhật địa điểm đánh dấu mới, mời đánh dấu ở Đế lộ."

"Ồ? Đã qua bao lâu rồi, ngay cả Đế lộ cũng mở ra rồi sao?" Quân Tiêu Dao hơi kinh ngạc.

Hắn cũng không rõ rột cục mình đã ngủ bao lâu.

Giờ phút này, bên trong Tiên Điện Thanh Đồng, tất cả Vạn Vật Mẫu Khí đều đã bị nhục thân Quân Tiêu Dao và Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh hấp thu.

Vị trí sát trận đó đã mất đi Vạn Vật Mẫu Khí nên cũng không chuyển động nữa mà yên lặng từ lâu rồi.

Trong mắt Quân Tiêu Dao hiện lên một tia nghi hoặc không thể giải thích được, sau đó hắn đột nhiên chắp tay thành quyền hướng về phía hư không.

"Xin đa tạ chư vị tiền bối đã chiếu cố trong thời gian vừa qua."

Giọng nói của Quân Tiêu Dao rơi xuống, nhưng cả Tiên Điện Thanh Đồng vẫn im ắng vắng vẻ như cũ.

Khóe miệng Quân Tiêu Dao hơi cong lên.

Trước khi ý thức chìm vào hắc ám hắn từng mơ hồ cảm nhận được một vài khí tức ở nơi đây.

Mặc dù họ đã ẩn nấp rất kỹ nhưng cũng không thoát khỏi cảm giác nhạy bén của Quân Tiêu Dao.

Rõ ràng là bên trong Tiên Điện Thanh Đồng này ngoài hắn ra vẫn còn có người khác nữa.

Và tất nhiên những người đó có liên quan cực lớn với Tiên Điện Thanh Đồng.

Mãi một lúc lâu sau mới có giọng nói già nua vang lên.

"Ha ha, hóa ra ngươi đã phát hiện ra từ lâu rồi sao?"

Giọng nói già nua này vừa thốt ra, bốn bóng người đột nhiên xuất hiện bên trong hư không Tiên Điện Thanh Đồng.

Quân Tiêu Dao nhìn một chút.

Bốn người này lần lượt là hai vị lão giả, một người phụ nữ đẹp, ngoài ra còn có một con vẹt.

Hai vị lão giả đều khoác áo choàng đã rách tả tơi, trong đó một vị lão giả nhắm mắt lại dường như là bị mù vậy.

Một vị lão giả khác thì chống một cây quải trượng, một cái chân lại cong với tư thế khá quái dị, hiển nhiên là bị tàn tật.

Ngược lại người phụ nữ duyên dáng kia dung nhan đẹp như hoa như ngọc, da trắng tựa như tuyết.

Mặc sườn xám cung trang màu đỏ chót, bọc lấy cơ thể đầy đặn lung linh, hai ngọn núi kiêu ngạo, eo thon tinh tế, bờ mông căng tròn.

Nhìn qua giống như là một quả đào căng tròn mọng nước, lộ ra khí chất mê hoặc và trưởng thành.

Còn con vẹt còn lại, toàn thân đều là lông, trên đỉnh đầu còn có ba cọng lông, nhìn qua chỉ là một con vẹt bình thường.

Cảm nhận của Quân Tiêu Dao về ba người và một con chim này là, nhìn qua thì đều không có khí tức uy áp, họ chỉ giống như chúng sinh bình thường có thể bắt gặp ở bất cứ nơi đâu trong thế tục.

Nhưng Quân Tiêu Dao lại không ngốc, hắn biết rằng những người có thể ở bên trong Tiên Điện Thanh Đồng lâu như vậy, hơn nữa còn có mối quan hệ mật thiết với Tiên Điện Thanh Đồng như vậy, dùng mông để nghĩ cũng có thể đoán được sự thật về họ không hề đơn giản như vậy.

"Vãn bối Quân gia, Quân Tiêu Dao, bái kiến bốn vị tiền bối." Quân Tiêu Dao chắp tay, lạnh nhạt đối mặt.

Việc tiết lộ danh tính và thân phận bối cảnh Quân gia của mình.

Quân Tiêu Dao tin rằng sau khi biết thân phận của mình, mấy người kia sẽ càng không gây bất lợi cho hắn.

"Hóa ra là thiên kiêu Quân gia, khó trách..." Tên què dùng ánh mắt kinh dị để đánh giá Quân Tiêu Dao.

Hiển nhiên, cho dù là sự tồn tại như bọn họ cũng từng nghe qua đại danh Quân gia vì thế trong mắt xuất hiện vẻ trịnh trọng.

Trước đó bọn họ từng suy đoán, với thiên phú của Quân Tiêu Dao thì hắn chắc chắn là truyền nhân của thế lực bất hủ.

Nhưng cũng không nghĩ tới địa vị của Quân Tiêu Dao lại lớn như vậy.

Với thực lực Quân gia thì cho dù là sự tồn tại siêu nhiên như bọn họ, cũng phải đối đãi một cách thận trọng chứ không thể khinh thường được.

Lão Hạt Tử nói: "Đứa bé Quân gia này, ngươi đối diện với đám người bọn ta mà không sợ hãi sao?"

Đổi lại nếu là những người khác khi nhìn thấy bọn họ xuất hiện ở nơi quỷ dị thần bí như Tiên Điện Thanh Đồng này, chắc chắn đều sẽ lo lắng, kiêng kị, thậm chí là sợ hãi.

Còn Quân Tiêu Dao lại vô cùng điềm nhiên không chút lo lắng gì.

"Nếu chư vị tiền bối muốn gây bất lợi cho vãn bối thì bây giờ vãn bối cũng không thể bình yên mà đứng ở đây nói chuyện với các tiền bối được." Quân Tiêu Dao khẽ cười nói.

"Chậc chậc, không hổ là người hữu duyên của chủ nhân, tâm tính này..." Tên què chậc chậc cảm thán nói.

Quân Tiêu Dao nghe vậy, đáy mắt lại hiện lên một tia nghi hoặc.

Người hữu duyên của chủ nhân?

Trong đầu Quân Tiêu Dao thầm suy tư, nhưng hắn rất sáng suốt, không hề chủ động hỏi thăm bọn họ.

"Ai da, Thánh nhân mười tám tuổi là việc từ xưa đến nay chưa từng xảy ra, tiểu đệ đệ thật đúng là quá xuất chúng." Người phụ nữ đẹp kia bắt đầu tán thưởng, hai mắt lóe lục quang.

Dùng loại ánh mắt vô cùng thèm khát và trần trụi để đánh giá Quân Tiêu Dao.

Ngay cả Quân Tiêu Dao cũng khẽ run lên, cảm giác có chút đau thận.

Người phụ nữ này luôn khiến hắn có loại cảm giác rất nguy hiểm.

"Tiểu đệ đệ, thân thể ngươi sau khi tái tạo có cảm giác như thế nào?" Người phụ nữ đẹp bước rất nhanh về phía trước.

Sau một khắc, đã xuất hiện ở trước mặt Quân Tiêu Dao.

Chiêu này khiến ánh mắt Quân Tiêu Dao lóe lên dị mang.

Người phụ nữ đẹp kia chắc chắn là cường giả khủng bố trên cả chí tôn.

Còn có lão già mù kia, tên què, và con vẹt, đoán chừng cũng ở cấp bậc tương tự.

Những cường giả đỉnh cấp như vậy mà vẫn còn kẻ mà họ gọi là chủ nhân.

Rốt cục vị chủ nhân kia mạnh đến dường nào?

Ngay khi Quân Tiêu Dao còn đang suy tư, người phụ nữ đẹp kia lại đột nhiên duỗi bàn tay mềm mại ra, lục lọi và giở trờ với thân thể của Quân Tiêu Dao.

"Tiền bối?"

Cho dù là Quân Tiêu Dao cũng phải sững sờ, hoàn toàn không rõ tình huống gì đang xảy ra.

"Tiểu đệ đệ, nói không chừng thân thể ngươi sau khi tái tạo sẽ lưu lại tai họa ngầm nào đó, hãy để tỷ tỷ giúp ngươi kiểm tra."

Mặc dù nói như vậy, nhưng khóe miệng người phụ nữ lại như có nước bọt chảy xuống.

Nhục thân Quân Tiêu Dao đã trải qua sự nghiền ép của Vạn Vật Mẫu Khí, hắn đã có tư chất nhục thân thành Đế rồi, sao lại có thể có tai hoạ ngầm hoặc thiếu hụt được chứ?

Mượn cớ, tất cả chỉ là mượn cớ!

Khi sờ đến một nơi nào đó trên cơ thể Quân Tiêu Dao, người phụ nữ mở to hai mắt, hít sâu một hơi, kinh ngạc và sợ hãi nói: "To thật đấy!"

"Tiền bối xin tự trọng." Quân Tiêu Dao lui ra phía sau một bước, một mặt nghĩa chính ngôn từ.

Hết chương 607.
Chương 608

Mặc dù hắn không phải là tu sĩ cấm dục, nhưng cũng không thể tùy tiện như vậy.

Mỹ phụ nhân mắt bốc quang mang nói: "Không có gì, tỷ tỷ chỉ giúp đệ xoa xoa, để nhục thân của đệ càng thêm hoàn mỹ."

"Đa tạ tiền bối, nhưng thực sự không cần làm vậy đâu." Quân Tiêu Dao lại lần nữa lui bước.

Người ta đều nói nữ nhân ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, năm mươi có thể hút đất ngay tại chỗ.

Giống như người phụ nữ trước mặt này, không biết đã ở trong Tiện Điện Thanh Đồng này bao lâu rồi, nên không còn ở cấp độ có thể hút đất nữa ma chính rõ rang chính là một cái lỗ đen!

Quân Tiêu Dao vẫn muốn sống mà ra khỏi Tiên Điện Thanh Đồng này, chứ hắn ta không muốn biến thành một bộ xác khô đâu.

"Thôi dừng lại được rồi đấy Phương Tú nương, hắn là người hữu duyên của chủ nhân, ngươi mà còn dám làm loạn nữa, nếu sau này chủ nhân mà biết được..." Lão Hạt Tử hừ lạnh nói.

Người phụ nữ đẹp tên Phương Tú nương sau khi nghe thấy nhắc đến chủ nhân từ trong miệng Lão Hạt Tử mới lưu luyến không rời buông lỏng tay ra.

"Ai da, không hổ là Thái Cổ Thánh Thể..." Phương Tú nương ngứa ngáy trong lòng.

Nếu như Quân Tiêu Dao không có quan hệ với chủ nhân của ả ta, nói không chừng Phương Tú nương thật sự sẽ không nhịn nổi.

Lúc này Quân Tiêu Dao mới thở phào một hơi.

Nếu như Phương Tú nương thật sự làm tới, hắn thật sự cũng không phản kháng được.

"Đứa trẻ này, lẽ nào ngươi không hiếu kỳ, tại sao ngươi lại có thể sống sót sao?" Lão Hạt Tử nói.

"Là bởi vì... Vị chủ nhân kia sao?" Quân Tiêu Dao nói.

"Ha ha, đã bao nhiêu năm, chúng ta theo mệnh lệnh của chủ nhân, phiêu lưu vạn cổ trong Tiên Điện Thanh Đồng chờ đợi người hữu duyên, không ngờ cuối cùng cũng chờ được rồi ..." Lão Hạt Tử cảm thán nói.

"Đúng vậy đúng vậy, rốt cục thì lão tử có thể rời khỏi Tiên điện được rồi!" Giọng con vẹt như vịt đực kêu lên.

"Tiền bối có thể nói rõ hơn được không..." Quân Tiêu Dao nói.

Sau đó, hắn cũng biết được một chút chân tướng.

Quả nhiên, chủ nhân trong miệng bọn họ chính là vị nữ tử mặt quỷ kia.

Một người thực lực, thủ đoạn, một tồn tại nghịch thiên không thể tưởng tượng nổi.

Còn về nguyên nhân sâu xa hơn thì đám người Lão Hạt Tử giữ kín như bưng, hoàn toàn không nói ra.

Chỉ nói là, sau này nếu Quân Tiêu Dao có duyên thì sẽ tự gặp được chủ nhân và biết được tất cả mọi chuyện.

"Lại là nàng..." Quân Tiêu Dao nỉ non.

Hắn đi đến đài cao thanh đồng, đi đến bên cạnh mộc án.

Hắn đưa tay cầm lấy tấm mặt nạ quỷ che kín tro bụi.

Mặt nạ như khóc mà không phải khóc, giống như cười mà không phải cười, có vẻ hơi vụng về.

Một tuyệt đại nữ tử thực lực kinh thiên đến mức không cách nào tưởng tượng được, vậy mà lại đeo tấm mặt nạ vụng về và có chút buồn cười này thật khiến người khác cảm thán.

Đồng thời, Quân Tiêu Dao cũng dường như mơ hồ nghe được, từ bên trong mặt nạ quỷ, truyền đến một tiếng cười xán lạn của một tiểu nữ.

Trước đó chính là tiếng cười mơ hồ này đã dẫn dắt hắn đến nơi đây.

Quân Tiêu Dao cũng nhìn thấy một bức tranh ố vàng, trên đó có một bóng hình nam tử cao ráo khá mơ hồ, tuấn tú tuyệt luân, cực kỳ giống Quân Tiêu Dao.

Mà một khắc sau đó, Quân Tiêu Dao thần sắc đạm mạc, bỗng nhiên vung tay lên, lửa Đà Xá Cổ Đế bạo dũng bốc ra, đốt bức tranh đó thành tro tàn!

Thấy cảnh tượng này, đám người Lão Hạt Tử đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì cả.

Bọn họ đã nhận định, Quân Tiêu Dao chính là người hữu duyên.

Vì thế cho dù Quân Tiêu Dao làm gì, bọn họ cũng sẽ không ngăn cản.

Nhìn bức tranh đó biến thành một đám tro tàn, sắc mặt Quân Tiêu Dao bình thản, trong mắt mang theo chút đạm mạc.

"Quân Tiêu Dao ta chỉ là Quân Tiêu Dao chứ không phải là thế thân của bất kỳ người nào, nếu muốn tìm kiếm sự an ủi từ trên người ta thì sợ rằng chỉ nhận lại được sự thất vọng mà thôi." Quân Tiêu Dao nỉ non nói.

Tuy rằng những tùy tùng của nữ tử mặt quỷ quả thật đã giúp đỡ hắn rất nhiều lần.

Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Quân Tiêu Dao muốn trở thành thế thân của ai đó.

Hắn chỉ là Quân Tiêu Dao chứ không phải là bất cứ một người nào khác.

Nếu vị nữ tử mặt quỷ kia muốn tìm hình bóng quen thuộc từ trên người hắn, thì chỉ sợ rằng phải khiến nàng ấy thất vọng rồi.

Về phần cái gọi là luân hồi, Quân Tiêu Dao từ chối cho ý kiến, hắn cũng không cho rằng bản thân mình sẽ là luân hồi chuyển thế của ai đó.

Đương nhiên, dù sao thì nữ tử mặt quỷ cũng có ân với hắn, nghiêm túc mà nói thì tạo hóa bên trong Tiên Điện Thanh Đồng này cũng là cơ duyên mà nữ tử mặt quỷ cho hắn.

Về điểm này thì sau này Quân Tiêu Dao cũng sẽ nghĩ cách tìm nữ tử mặt quỷ để trả mối ân tình này.

"Vị huynh đệ Tiêu Dao này, có vẻ như cũng có chút cá tính..."

Nhìn Quân Tiêu Dao đốt cháy bức tranh đó, tên què cảm thán nói.

"Ta không quan tâm hắn cá tính hay không, chúng ta cuối cùng cũng có thể rời khỏi Tiên điện rồi." Con vẹt vô cùng hưng phấn, lông vũ toàn thân đều dựng đứng lên.

Những cường giả đẳng cấp giống như bọn họ đều giống như sự tồn tại của lão tổ tong trong thế lực bất hủ.

Vốn dĩ nên cao cao tại thượng, phóng khoáng tự do giống như chúa tể Tiên Vực vô tận.

Nhưng bốn người bọn họ, lại cam tâm tình nguyện trấn thủ trong Tiên Điện Thanh Đồng vạn cổ, chỉ vì chờ đợi một người hữu duyên.

Đương nhiên, đây cũng là do đám người Lão Hạt Tử cam tâm tình nguyện, chứ không phải là do nữ tử mặt quỷ ép buộc bọn họ.

"Chẳng lẽ ngươi đã quên lời căn dặn của chủ nhân rồi sao, chúng ta cần phải nghe mệnh lệnh của người hữu duyên." Phương Tú nương nói.

Ba người và một chim bọn họ, vốn không có người thân thích, sau khi trấn thủ ở Tiên điện vô tận tuế nguyệt, càng không có bất kỳ mối quan hệ nào với người ngoại giới.

Vì thế cho dù bọn họ có ra ngoài thì cũng không có chuyện gì để làm.

Ngược lại Phương Tú nương lại nguyện ý đi theo Quân Tiêu Dao để xem náo nhiệt.

Đương nhiên, ả ta cũng có tâm tư khác của riêng mình nữa.

"Nói thì đường hoàng như thế, nhưng thật ra là vì thèm khát thân thể của tên tiểu tử kia, hừ, thấp kém!" Con vẹt hừ lạnh nói.

"Lão nương ta thấp kém thì có sao chứ, con vẹt chết tiệt này!" Phương Tú nương chống nạnh chửi rủa.

Hết chương 608.
Chương 609

Nhìn qua rõ ràng không giống như cường giả chí tôn cao cao tại thượng mà giống như là bát phụ chửi đổng vậy.

Thật khó tưởng tượng, bốn người này lại là cường giả đỉnh cấp trấn thủ Tiên điện.

Quân Tiêu Dao cũng cảm thán, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.

"Cho dù như thế nào, chúng ta cũng phải nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, nếu như không phải là nàng ấy..." Lão Hạt Tử khe khẽ thở dài.

Từng có lúc, vô số năm trước, ông ta chỉ là một tên ăn mày mắt mù đứng bên đường không ai thương hại.

Là vị nữ tử đeo mặt nạ quỷ, dáng người cao gầy đó nhìn thấy ông ta, vì thương hại nên mới để ông ta làm một lão nô đi theo bên người.

Tên què cũng cảm thán, hắn vốn là một người bình thường, bị kẻ thù trả thù đánh cho gãy chân, nghèo túng lang thang.

Nếu không gặp được chủ nhân, có lẽ gã đã chết ở một nơi hẻo lánh không một ai biết tới rồi

Phương Tú nương cũng chìm trong hồi ức.

Ả ta xuất thân cùng khổ, vốn là một nghệ kỹ ở Hồng lâu, nhận hết mọi gièm pha và khinh bỉ của người khác.

Vào lúc suýt chút nữa thì ả ta bị một tu sĩ Thần Hỏa cảnh làm nhục, chính là nữ tử mặt quỷ đó đã xuất hiện, cứu vớt ả.

Lúc đó Phương Tú nương cũng một mực khăng khăng đi theo nàng.

Còn cả con vẹt nữa, nó nhớ tới hồi ức kinh khủng khi nó bị đặt lên trên cái thớt gỗ, suýt chút nữa thì trở thành món gà kho rồi.

Là nữ tử mặt quỷ xuất hiện, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng quật cường của nó nên mới cứu nó và coi như sủng vật nuôi bên người.

Mà bây giờ, lão nô mù lòa, tên què, nghệ kỹ Hồng lâu, còn có con vẹt sủng vật, bây giờ đều trở thành cường giả chí tôn.

Bọn họ cũng tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa của mình, trấn thủ Tiên điện tìm kiếm người hữu duyên.

Lão Hạt Tử nói với Quân Tiêu Dao: "Đứa trẻ này, cho dù ngươi và chủ nhân có quan hệ như thế nào, nhưng bây giờ, ngươi chính là người hữu duyên, bốn người chúng ta đều sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi, chỉ cần không phải là chuyện quá đáng thì chúng ta đều sẽ nghe theo."

Quân Tiêu Dao nghe vậy, sửng sốt một hồi.

Vậy là giờ hắn có bốn tùy tùng cấp bậc chí tôn sao?

Đây rõ ràng là việc có nghĩ hắn cũng không dám nghĩ tới.

Cho dù là Quân Tiêu Dao thần tử cao quý của Quân gia, hay là Thiếu chủ của Khương gia, cũng không thể để một vị chí tôn làm tùy tùng được.

Nhưng bây giờ, bốn vị trước mặt này đều sẽ nghe theo mệnh lệnh của hắn!

Đây rõ ràng là hời lớn rồi!

Không có bất kỳ một vị chí tôn nào, sẽ hạ mình làm tôi tớ cho kẻ khác, chớ nói chi hiện tại Quân Tiêu Dao mới chỉ là Thánh nhân.

Trong mắt bọn họ, Thánh nhân cũng chỉ là loại sâu bọ tương đối lớn mà thôi.

Đương nhiên, đây là vì nể mặt mũi nữ tử mặt quỷ, nếu không thì bốn người bọn họ chắc chắn sẽ không để tâm đến Quân Tiêu Dao.

Cùng lắm chỉ có Phương Tú nương đồng ý đi theo Quân Tiêu Dao để chơi đùa thôi.

Quân Tiêu Dao cũng hiểu được điều đó nên không vì thế mà vênh vang đắc ý, không coi ai ra gì, hắn chắp tay nói.

"Đa tạ bốn vị tiền bối nâng đỡ, vãn bối đương nhiên sẽ không tùy ý chỉ huy bốn vị tiền bối, nếu các tiền bối không ngại, chờ sau khi ra khỏi Tiên điện, có thể ghé thăm Quân gia ta."

Lời này của Quân Tiêu Dao hiêm tốn vừa vặn, khiến biểu tình của đám người Lão Hạt Tử đều trở nên nhu hòa.

Nếu như Quân Tiêu Dao là dạng người không thức thời, thì trong lòng bọn họ cũng sẽ khó chịu.

"Tiêu Dao tiểu đệ đệ thật đúng là có lễ phép, đã như vậy về sau tỷ tỷ ban đêm sẽ ghé thăm phòng ngươi." Phương Tú nương cười khanh khách nói.

Quân Tiêu Dao xấu hổ.

Sau đó, Quân Tiêu Dao cũng hỏi thăm một chút liên quan tới vấn đề Thánh Nhân kiếp.

Hắn cũng có được câu trả lời của đám người Lão Hạt Tử.

Thì ra là Thanh Đồng Tiên điện, có thể ngăn cách và che đậy quy tắc của trời đất.

Bên trong Tiên Điện Thanh Đồng, Quân Tiêu Dao đã nhiễm khí tức của Tiên Điện Thanh Đồng, Thánh Nhân kiếp không cách nào cảm ứng được vì thế tự nhiên sẽ không giáng lâm.

Đương nhiên, nếu Quân Tiêu Dao cần, bọn họ cũng có thể tiêu trừ khí tức Tiên Điện Thanh Đồng trên người Quân Tiêu Dao, để Thánh Nhân kiếp giáng lâm.

"So với Thánh Nhân kiếp, lão phu cảm thấy, hẳn là người càng hứng thú với một chuyện khác hơn." Lão Hạt Tử bĩu môi nói.

"Chuyện gì?" Quân Tiêu Dao hiếu kì.

"Thế giới Tiên Cổ." Lão Hạt Tử nói.

"Thế giới Tiên Cổ sao?" Ánh mắt Quân Tiêu Dao lộ vẻ nghi hoặc.

Lão Hạt Tử lắc đầu nói: "Thật đúng là tên tiểu quỷ sống trong phúc mà không biết hưởng phúc, Tiên Cổ chi linh vốn do lão phu luyện hóa, cuối cùng tặng lại cho ngươi."

"Trong hai năm này ngươi đã hoàn toàn luyện hóa được Tiên Cổ chi linh, nếu không thì nguyên thần sao có thể đột phá như vậy được?"

"Thì ra là thế." Quân Tiêu Dao bừng tỉnh đại ngộ.

Cuối cùng hắn cũng đã hiểu ra lý do tại sao sức mạnh nguyên thần của mình lại tăng vọt nhiều như vậy, hóa ra là vì luyện hóa Tiên Cổ chi linh.

Sau khi nghiền ngẫm lời của Lão Hạt Tử, Quân Tiêu Dao dường như nghĩ tới điều gì, đôi mắt bừng sáng nói.

"Ý của tiền bối là, ta hoàn toàn luyện hóa được Tiên Cổ chi linh, hay nói từ một góc độ khác, ta chính là ý chí của thế giới Tiên Cổ?"

"Đúng vậy." Lão Hạt Tử nhẹ gật đầu.

Quân Tiêu Dao hít sâu một hơi.

Hắn trở thành ý chí của thế giới Tiên Cổ, điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là Quân Tiêu Dao chính là chúa tể vô thượng của thế giới Tiên Cổ!

Vốn dĩ thế giới Tiên Cổ cũng không phải là nơi tập luyện của thiên kiêu, mà là một nhà giam chuyên giam giữ tội tộc.

Mà ý chí thế giới Tiên Cổ chính là thứ trông giữ nhà giam, hay nói cách khác, đó chính là Tiên Cổ chi Linh.

Hiện tại, Quân Tiêu Dao hoàn toàn luyện hóa được Tiên Cổ chi Linh, cũng đồng nghĩa với ý chí của hắn đã trở thành ý chí của Thế giới Tiên Cổ.

Nói cách khác, hiện giờ Quân Tiêu Dao chính là chúa tể của thế giới Tiên Cổ.

Mọi sinh linh của thế giới Tiên Cổ, đều chịu sự khống chế của Quân Tiêu Dao.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Quân Tiêu Dao mạnh hơn mọi sinh linh trong thế giới Tiên Cổ.

Mà là hắn có thể dựa vào quy tắc của Thế giới Tiên Cổ để trói buộc thậm chí đánh giết bất cứ sinh linh nào của thế giới Tiên Cổ.

Nói cách khác.

Quân Tiêu Dao chính là Thần của thế giới Tiên Cổ!

Điều này có nghĩa là gì, trong lòng Quân Tiêu Dao rất rõ ràng.

Chủng tộc trong thế giới Tiên Cổ, là một lực lượng cực kỳ kinh khủng.

Tạm thời chưa nói đển các chủng tộc khác, chỉ riêng tứ đại chủng tộc Tiên Cổ cũng đã có thể so sánh với lực lượng của thế lực bất hủ rồi.

Hết chương 609.
Chương 610

Long Nhân tộc, Cổ Vu tộc, Lệ Nhân tộc, Tam Nhãn Thánh tộc.

Tứ đại chủng tộc này đều có cường giả cấp bậc chí tôn, chỉ vì chịu hạn chế của các quy tắc thế giới Tiên Cổ quy tắc nên không thể rời khỏi tổ địa mà thôi.

Không chỉ có cường giả chí tôn, cường giả cấp Thánh nhân trở lên cũng có không ít.

Có thể nói, tứ đại chủng tộc này, ngoại trừ không có Đế binh và không có tài nguyên ra, nếu chỉ luận về số lượng cường giả thì thật ra cũng sắp bằng với thế lực bất hủ rồi.

Chưa nói đến việc ngoài tứ đại chủng tộc này ra còn có rất nhiều chủng tộc Tiên Cổ khác, có thể họ không có cường giả đỉnh cấp đặc biệt nào, nhưng khi liên hợp cùng với nhau cũng sẽ là một lực lượng đủ để rung chuyển Hoang Thiên Tiên vực .

Quân Tiêu Dao rất thông minh, hắn không thể không biết được rằng hiện tại mình đang nắm giữ lực lượng khủng bố như thế nào.

"Tiêu Dao tiểu đệ đệ, tiếp sau đây ngươi dự định sẽ làm gì?" Phương Tú nương hăng hái hỏi.

"Đến Thế giới Tiên Cổ một chuyến." Quân Tiêu Dao cười cười.

Có lợi mà không chiếm là kẻ ngốc.

Hiện giờ Quân Tiêu Dao chính là Thần của thế giới Tiên Cổ.

Tất cả các chủng tộc của thế giới Tiên Cổ đều là tù nhân của hắn, dù là chí tôn cũng không ngoại lệ!

Nguồn lực lượng này, Quân Tiêu Dao không thể coi như không thấy được.

Theo lý thuyết, sau khi thế giới Tiên Cổ biến mất, trừ phi nó tự hiện thân, bằng không, không ai có thể tiến vào thế giới Tiên Cổ được.

Nhưng Quân Tiêu Dao thì lại khác, hắn của hiện tại đã thay thế ý chí của thế giới Tiên Cổ.

Nguyên thần Quân Tiêu Dao hơi động đậy, liền khóa chặt tọa độ không gian của thế giới Tiên Cổ.

"Tiền bối có thể thôi động Tiên điện Thanh Đồng không?" Quân Tiêu Dao dò hỏi.

Mặc dù bây giờ Quân Tiêu Dao là cường giả Thánh nhân, chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng có thể phá vỡ được hư không.

Nhưng muốn xuyên qua qua không gian vô tận, thì cảnh giới tu vi phải cao hơn chút nữa mới được.

Còn nửa cuốn không sách kia, Quân Tiêu Dao cũng chưa kịp tu luyện.

"Đương nhiên có thể." Lão Hạt Tử khẽ gật đầu.

Trước đó Tiên điện Thanh Đồng chỉ là một vật trôi dạt không mục đích.

Hiện giờ đã tìm được người hữu duyên, Tiên điện Thanh Đồng tự nhiên cũng chính là vật sở hữu của Quân Tiêu Dao.

Sau đó, Lão Hạt Tử, tên què, con vẹt, Phương Tú nương ba người một chim, khống chế Tiên điện Thanh Đồng, xuyên thẳng qua hư không vô tận.

Khóe miệng Quân Tiêu Dao hiện lên nụ cười.

Những người quen thuộc với Quân Tiêu Dao đều biết, nụ cười của hắn rất nguy hiểm.

Hoặc là hắn đang tính kế, hoặc là hắn đang nghĩ làm thế nào để giết người.

Nói ra thì, Quân Tiêu Dao không có một chút hảo cảm nào đối với chủng tộc Tiên Cổ.

Ngoại trừ có quan hệ khá tốt với Lê Thu Thủy của Lệ Nhân Tộc ra, thì tam đại chủng tộc Tiên Cổ còn lại hắn đều có khúc mắc với họ.

"Hi vọng các ngươi phải biết thức thời, bằng không bị giết toàn bộ cũng rất đáng tiếc." Quân Tiêu Dao thở dài nói.

Đương nhiên, đây là tình huống cực đoan nhất, chỉ cần những chủng tộc Tiên Cổ đó thức thời, Quân Tiêu Dao cũng sẽ bố thí cho họ chút lòng thương hại.

Dù sao thì người chết cũng không có giá trị.

Sở dĩ Quân Tiêu Dao muốn khống chế thế lực nhất mạch chủng tộc Tiên Cổ.

Là bởi vì trong đầu hắn có một ý nghĩ.

Hắn muốn lập ra một thế lực của riêng mình để chơi đùa.

Không sai, chỉ là chơi đùa mà thôi.

Quân Tiêu Dao thân là Thần Tử, Thiếu chủ của hai đại Thái Cổ Thế Gia là Quân gia và Khương gia, nên thực ra không cần tự gây dựng thế lực nữa.

Dựa vào thân phận của hắn cũng đủ để điều động các lực lượng của hai đại thế gia.

Nhưng Quân Tiêu Dao vẫn hi vọng có thể gây dựng một thế lực hoàn toàn chỉ do một mình hắn nắm giữ và khống chế thôi.

Mà những chủng tộc Tiên Cổ kia lại chính là tài nguyên có sẵn.

Trong khi Quân Tiêu Dao còn đang tính toán trong lòng.

Bên trong thế giới Tiên Cổ tràn ngập một bầu không khí tuyệt vọng.

Sau khi Tiên Cổ chi linh bị Tiên điện Thanh Đồng trấn nhập, quy tắc của thế giới Tiên Cổ cũng sẽ không biến mất mà sẽ hoàn toàn bị khóa chặt, không cách nào sửa đổi được.

Trừ phi ý chí của thế giới Tiên Cổ lại xuất hiện thì mới có thể thay đổi được quy tắc.

Nhưng điều này sao có thể xảy ra chứ?

Là một trong bảy thứ mà không ai có thể dự liệu được, Tiên điện Thanh Đồng phiêu lưu vạn cổ, không ai biết được lần sau nó sẽ xuất hiện ở nơi nào.

Cho dù xuất hiện thì cũng không có khả năng xuất hiện trong thế giới Tiên Cổ.

Vì thế những sinh linh chủng tộc Tiên Cổ này hoàn toàn chìm trong tuyệt vọng.

Cả một đời này bọn họ đều không thể thoát khỏi cái lồng chim này được.

"Tại sao…lại có kết cục như này, tội của tổ tiên nhưng rốt cuộc muốn chúng ta phải đền tội trong bao lâu chứ?"

Bên trong tổ địa Lệ Nhân Tộc, một mỹ phụ mặc cung trang mái tóc như sương mù, chiếc cổ thon dài đang thở dài.

Bà ấy là là Chân Tổ lãnh tụ của Lệ Nhân tên là Lê Tiên, thực lực đạt đến cấp bậc Đại Thiên Tôn.

Có thể nói, cho dù là trong thế giới Tiên Cổ hay là trong Cửu Thiên Tiên vực, Đại Thiên Tôn chính là cường giả đứng đầu.

Nhìn khắp các thế lực bất hủ, đều là sự tồn tại cấp bậc lão tổ.

Nhưng, chỉ có thông thiên thực lực thì sao chứ?

Chịu sự hạn chế của quy tắc thế giới Tiên Cổ, Chân Tổ Lệ Nhân Tộc Lê Tiên mặc dù có tu vi Đại Thiên Tôn cũng chỉ có thể hoạt động trong phạm vi tổ địa mà thôi.

Ở trong tình cảnh này thì thực lực càng mạnh, ngược lại càng có cảm giác bi ai hơn.

Giống như là thú bị nhốt trong lồng vậy.

Trước đó, Lê Tiên từng hy vọng, có thể mãi về sau này tội của bọn họ có thể được giải trừ.

Ý chí Thế giới Tiên Cổ, có thể giúp bọn họ phóng thích.

Nhưng bây giờ, ngay cả hy vọng duy nhất này cũng không còn nữa

Bọn họ chỉ có thể mãi mãi, đời đời kiếp kiếp, trở thành tội nhân đáng thương mà thôi!

"Chân Tổ đại nhân đừng đau lòng nữa, vẫn còn Thu Nguyệt ở bên cạnh người mà!"

Bên cạnh Lê Tiên, có một thiếu nữ xinh đẹp như hoa sen mới hé nở, vẻ đẹp động lòng người.

Nếu Quân Tiêu Dao ở đây sẽ phát hiện ra dáng vẻ của nàng và Lê Thu Thủy vương giả trẻ tuổi của Lệ Nhân Tộc giống nhau đến bảy tám phần.

"Đứa nhỏ ngốc nghếch này, trước đó Thần Tử Quân gia tìm được mấy Tiên Cổ lệnh, ngươi vốn có thể cùng tỷ tỷ ngươi rời khỏi Thế giới Tiên Cổ, tại sao ngươi lại không đi?" Lê Tiên thở dài nói.

Hết chương 610.

Advertisement
';
Advertisement