Thần Tử Hoang Cổ - Quân Tiêu Dao (FULL)

Chương 766

Bị đại lão vuốt, ban đầu Thái Âm Ngọc Thố còn có chút run bần bật. Nhưng sau đó lại cảm thấy...

Còn rất thoải mái ~

Thái Âm Ngọc Thố hưởng thụ mà nheo đôi mắt đỏ lại.

Cảm giác được soái ca ca vuốt thật quá đã.

Quân Tiêu Dao cười khẽ, vừa vuốt Thái Âm Ngọc Thố vừa dẫn theo Lục Nhân Giáp đi đến Thương Khâu cổ tinh.

Chỉ còn lại một đám quần chúng ăn dưa chấn động.

“Chậc chậc, giết bốn người trong Bát Tiểu Thánh, hẳn bọn Cửu Đầu Trùng sẽ không chịu để yên đâu.”

“Còn có Thái Âm Ngọc Thố kia nữa, hình như là người mà Kim Ô Thập Thái Tử muốn bao vây tiễu trừ đúng không, người trẻ tuổi kia ứng phó được sao?”

Bốn phương tám hướng vang lên tiếng nghị luận ồn ào, bọn họ có dự cảm, có lẽ sẽ có một trận đại chiến xuất sắc bùng nổ.

Bên này, Quân Tiêu Dao cũng buông xuống Thương Khâu cổ tinh.

Là một nơi dừng chân nghỉ ngơi trên đoạn đầu của cổ lộ, Thương Khâu cổ tinh cực kỳ phồn hoa, không tĩnh mịch mà không có sinh cơ giống như mấy cửa ải trước.

Mục tiêu của Quân Tiêu Dao là Thương Khâu thánh thành.

Thánh thành này rất lớn, mênh mông vô biên, như một đại lục to lớn, đứng nhìn từ vũ trụ cũng có thể thấy rõ.

Vô số dòng người hội tụ ở Thương Khâu thánh thành. Đây là một nơi để thiên kiêu đặt chân nghỉ ngơi, cho nên rất nhiều thiên kiêu nán lại ở đó.

Đám người Quân Tiêu Dao dừng lại phía trước Thương Khâu thánh thành.

Cả tòa thánh thành cực kỳ rộng lớn, chỉ tường thành thôi đã cao tận trăm trượng.

Các thiên kiêu cưỡi cổ thú, khống chế liễn xe mà không ngừng lui tới.

Quân Tiêu Dao đi đến cũng khiến cho rất nhiều người chú ý. Dù sao vừa rồi Quân Tiêu Dao đánh chết bốn tiểu thánh trong trời sao thật sự là quá chấn động lòng người.

Nhưng bên ngoài thân thể Quân Tiêu Dao có sương mù tiên quang bao phủ, người bình thường không có khả năng nhìn thấu lai lịch của hắn.

Cũng không phải Quân Tiêu Dao cố tình khiêm nhường kín tiếng, chỉ là không muốn mình đi đến đâu cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ giống như khỉ.

“Người nọ chính là thiên kiêu thần bí đánh chết bốn tiểu thánh sao, rốt cục hắn là thần thánh phương nào?”

“Không biết, nhìn không ra lai lịch của sinh tử chi thuật mà hắn thi triển ra.”

Trừ tu sĩ nam tính đang nghị luận ra thì còn có nữ tu liên tục bắn ra ánh mắt mang theo tia sáng kỳ dị.

Tuy không thể nhìn thấy toàn bộ diện mạo của Quân Tiêu Dao, nhưng chỉ dựa vào khí chất cũng có thể biết được đây nhất định là một vị mỹ nam tử tuyệt thế.

Có sắc, có thực lực, tất nhiên có thể hấp dẫn ánh mắt nữ tu.

“Công tử, cách thời gian hội nghị thiên kiêu bắt đầu còn hơn một tháng, không bằng thả lỏng một chút trong thời gian này được không?” Lục Nhân Giáp chà xát tay mà nói.

“Được.” Quân Tiêu Dao gật đầu.

“Công tử, không bằng đi đến Thần Nữ Phường ngồi chơi.” Lục Nhân Giáp lộ ra nụ cười thật đáng khinh.

“Đó là nơi nào...” Thái Âm Ngọc Thố trong tay Quân Tiêu Dao ngây thơ hỏi.

Lục Nhân Giáp làm mặt quỷ, lộ ra nụ cười mà nam nhân đều hiểu.

“Còn có nơi như vậy à.” Quân Tiêu Dao cũng kinh ngạc.

Rèn luyện trên cổ lộ chung cực mà còn có thời gian đi tìm hoa hỏi liễu?

“Đó là tất nhiên, đây là nhu cầu bình thường, hơn nữa, phóng thích vừa đủ còn có thể giảm bớt lo âu và áp lực, lên đường với trạng thái càng tốt.”

Lục Nhân Giáp nói đạo lý rõ ràng.

Quân Tiêu Dao câm nín.

Háo sắc thì cứ nói là háo sắc, nói chuyện thoát tục cao thượng như vậy làm gì?

“Đúng rồi, nghe nói mấy ngày nữa tiên tử og Thần Nữ Phường, Thiên Nữ Diên sẽ giá lâm, đó là một vị giai nhân tuyệt đại mỹ danh truyền khắp cổ lộ.” Lục Nhân Giáp sinh lòng hướng tới mà nói.

“Hơn nữa nghe nói lần này nàng sẽ lựa chọn một vị khách để nói chuyện trắng đêm, đàm pháp luận đạo...”

Quân Tiêu Dao lạnh nhạt gật đầu, không có hứng thú quá lớn.

Hắn chỉ nghĩ chờ hội nghị thiên kiêu bắt đầu thì trao đổi một ít bảo bối, sau đó tiếp tục lên đường.

Mấy ngày sau, toàn bộ Thương Khâu thánh thành giăng đèn kết hoa, như có đại sự nào đó sắp diễn ra.

Ở một nơi phồn hoa trong thánh thành, có một tòa lầu cao trăm tầng, đèn đuốc sáng trưng, vô cùng xa xỉ.

Đây là kiến trúc Thần Nữ Phường. Làm thế lực phong nguyệt tiếng tăm lừng lẫy trên tiên vực, cho dù là trên cổ lộ chung cực cũng có phân bộ của Thần Nữ Phường.

Quân Tiêu Dao đang vuốt ve Thái Âm Ngọc Thố, đi đến nơi này dưới sự dẫn dắt của Lục Nhân Giáp.

“Công tử, cũng không nên coi thường Thần Nữ Phường này, nó không chỉ đơn giản là nơi phong nguyệt, mà cũng là tổ chức tình báo nổi danh trên tiên vực, còn mạnh hơn Thiên Cơ Lâu nhiều.”

“Còn nữa, hiện giờ Thần Nữ Phường có Thần Nữ Thất Mỹ, Thiên Nữ Diên chính là hoa khôi trong Thất Mỹ đó.” Lục Nhân Giáp nói.

“Nói cao thượng như vậy, không phải cũng ra tiếp khách sao.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

“Lời này của công tử sai rồi, Thần Nữ Thất Mỹ chỉ triển lãm tài nghệ, địa vị còn cao quý hơn rất nhiều Tiên Tử Thánh Nữ đại giáo.”

“Nếu các nàng không muốn thì người khác đừng nói đến chuyện chạm vào một ngón tay của các nàng, dù tới gần thôi cũng khó.” Lục Nhân Giáp nói.

Quân Tiêu Dao không tỏ ý kiến, dù sao hắn cũng không có hứng thú, chỉ đơn thuần đến giết thời gian thôi.

Ngay khi Quân Tiêu Dao tiến vào lầu các thì phía sau bỗng có tiếng kinh hô truyền đến.

“Là vô thượng đại tộc, thiên kiêu của Tử tộc, Tử Thiên Tiêu đã tới!”

“Nghe đồn trong mắt hắn chứa Tử Cực Thần Quang, là một loại thần thông thiên phú khủng bố.”

“Thái Hư Thánh Tử của Thái Hư thánh địa cũng tới rồi, đó chính là thiên kiêu đứng hàng đầu bảng đầu sỏ, tiếp cận bảng cấm kỵ đấy.”

“Còn có Kiếm Vô của Vô Cực Kiếm Tông cũng tới.”

“Vị kia là... thiên kiêu của Hoang Cổ thế gia Tần gia, Tần Tử Mặc, hắn cũng tới!”

Bốn vị thiên kiêu thanh danh không tầm thường giá lâm, làm cả Thần Nữ Phường đều sôi trào. Bọn họ đều là kẻ ái mộ theo đuổi Thiên Nữ Diên, có quan hệ cạnh tranh với nhau.

Đặc biệt là Tần Tử Mặc cuối cùng, hắn ta có xuất thân càng cao quý hơn ba vị thiên kiêu khác, là người của Hoang Cổ thế gia Tần gia.

“Hình như vị Tiểu Thái Tuế kia của Tần gia không có tới.”

“Tiểu Thái Tuế là tồn tại nằm trong bảng cấm kỵ, sớm đã bước lên con đường phía trước.” Một ít thiên kiêu đang nghị luận.

“Ha ha, tối nay người có rúc đầu nói chuyện thâu đêm với Thiên Nữ Diên chỉ có thể là ta.” Tử Thiên Tiêu Tử tộc cười sang sảng mà nói.

Hết chương 766.
Chương 767

Mái tóc tím xõa tung của hắn ta cực kỳ tuấn lãng, trong mắt có thần quang màu tím lóe qua, đó là thần thông thiên phú của hắn ta.

“Tử Thiên Tiêu, ngươi vẫn thích mộng tưởng hão huyền trước sau như một.” Thái Hư Thánh Tử lạnh nhạt nói.

“Vậy tối nay chúng ta tới so một lần, xem ai có thể lọt vào mắt xanh của Thiên Nữ Diên.” Kiếm Vô của Vô Cực Kiếm Tông nói.

“A...” Tần Tử Mặc Tần gia chỉ cười, chưa nói cái gì.

Nhưng vẻ mặt của ba vị thiên kiêu còn lại lại trở nên trịnh trọng, như gặp phải đại địch.

Bàn về thân phận bối cảnh thì Tần Tử Mặc mạnh nhất nơi đây, xem như người cạnh tranh mạnh nhất. Cho dù là Thần Nữ Phường cũng phải nể mặt Tần gia vài phần, không thể khinh thường lơ là.

Đương nhiên, tiền đề là không tính Quân Tiêu Dao vào.

Dù sao đừng nói là ở Hoang Thiên Tiên Vực, cho dù phóng mắt nhìn toàn bộ Cửu Thiên Tiên Vực thì bối cảnh của Quân Tiêu Dao cũng là tôn quý nhất.

Đèn rực rỡ mới lên, cả đám thiên kiêu hội tụ trên tầng cao nhất của cao lầu, chờ đợi chính chủ giá lâm.

Troong lúc đó, có rất nhiều thị nữ mỹ lệ mặc quần áo hơi mỏng tiến đến hầu hạ các thiên kiêu kia. Có thị nữ nhìn thấy Quân Tiêu Dao khí chất bất phàm thì, muốn tiến lên hầu hạ, lại bị Quân Tiêu Dao từ chối.

Ngược lại Lục Nhân Giáp rất hưởng thụ thị nữ mỹ lệ bóp vai cho hắn ta.

“Xem ra công tử chướng mắt những dung chi tục phấn đó.” Lục Nhân Giáp cười nói.

Quân Tiêu Dao không tỏ ý kiến.

Ánh mắt hắn đã bị những nữ tử Khương Thánh Y kia làm trở nên rất kén chọn.

Dù sao lấy thân phận địa vị của hắn thì nữ tử có thể xứng đôi với hắn là rất ít rất ít. Cho dù muốn hầu hạ hắn cũng phải nhìn có tư cách kia hay không.

Tần Tử Mặc của Tần gia, Tử Thiên Tiêu của Tử tộc, Thái Hư Thánh Tử của Thái Hư thánh địa, còn có Kiếm Vô của Vô Cực Kiếm Tông đều ngồi ở hàng trước nhất, trên vị trí tốt nhất.

Quân Tiêu Dao xem nhẹ ba người còn lại, ánh mắt dừng lại trên người Tần Tử Mặc.

“Tần gia à, Thủy Hoàng đại đế - tổ tiên của Tần gia cũng rất nổi tiếng.” Quân Tiêu Dao nỉ non nói.

Tuy Tần gia không phải thế lực trên Hoang Thiên Tiên Vực, nhưng cũng rất có danh tiếng trong các Hoang Cổ thế gia.

Một vị tổ tiên của họ là Thủy Hoàng đại đế từng trấn áp một thời đại, hào quang lộng lẫy, trực tiếp tăng cao địa vị của toàn bộ Tần gia lên một mảng lớn.

Địa vị của Thủy Hoàng đại đế ở Tần gia tương đương với Khí Thiên đại đế ở Quân gia.

Đương nhiên, nếu thật sự so sánh với Quân gia thì Tần gia vẫn theo không kịp, có vẻ non nớt hơn. Dù sao Quân gia chính là tồn tại có thể tranh đoạt khí vận với Tiên Đình vô thượng.

Hình như đã nhận ra cái nhìn chăm chú đó, Tần Tử Mặc quay đầu lại, liếc nhìn Quân Tiêu Dao ngồi ở phía sau một cái.

“Người nọ là kẻ thần bí đánh chết bốn tiểu thánh ở bên ngoài Thương Khâu cổ tinh.” Tần Tử Mặc thầm nghĩ.

Nhưng Tần Tử Mặc cũng không để ý, giống như đảo qua người qua đường một cái rồi thu ánh mắt lại.

Mục tiêu hôm nay của hắn ta là gối đầu trò chuyện thâu đêm với Thiên Nữ Diên.

Tần Tử Mặc cho rằng mình đã ổn, dù sao ở đây chỉ có ba người bọn Tử Thiên Tiêu có thể tranh phong với hắn mà thôi. Nhưng bối cảnh thực lực của bọn họ đều không bằng mình.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Tần Tử Mặc nhếch lên một nụ cười như định liệu trước.

Theo dòng thời gian chuyển dời, rất nhiều thiên kiêu ở đây đã có chút không kiên nhẫn.

Rất nhiều người trong bọn họ đều cố ý nán lại Thương Khâu cổ tinh để được liếc nhìn Thiên Nữ Diên một cái.

Mà trong lúc mọi người ở đây nóng lòng chờ đợi, một giọng nữ giống như tiếng trời đột nhiên vang lên: “Nô gia đã để chư vị đợi lâu.”

Thanh âm này như tiên linh lay động, chỉ thoáng chốc đã vuốt phẳng nôn nóng trong lòng mọi người.

“Tới rồi tới rồi!”

Các thiên kiêu ở đây đều ngồi nghiêm chỉnh, sợ xấu mặt trước mặt tiên tử.

Trên đỉnh của cao tầng đột nhiên mở ra, ánh sao từ từ chiếu xuống.

Trong những điểm ánh sao trong suốt lộng lẫy kia, một vị tiên tử tuyệt đại như tiên giáng trần. Đó là một thiếu nữ đẹp như tinh linh, trên người mặc chiếc váy lụa màu xanh lơ, nàng ta được ánh sao làm nổi bật lên, đẹp tựa ảo mộng.

Mái tóc đen theo gió đêm mà phất phới, ngũ quan tinh xảo tuyệt đẹp, mi như thúy vũ (Lông chim trả), da thịt như tuyết trắng, vòng eo mảnh khảnh, răng đều như bắp.

Dung nhan của nàng ta gần như hoàn mỹ, không tìm ra chút tỳ vết nào. Đôi chân thon dài mà thẳng tắp trong trẻo kia có mang đôi tất chân màu trắng được đan thành từ tơ tằm Tuyết Ngọc.

Tơ trắng kéo đến đùi, để lại một phần da đùi trắng trẻo mịm màng đến cực điểm.

Phần tuyệt đối thần bí kia như dụ dỗ người ta nhìn trộm.

“Thì ra là tơ trắng...” Quân Tiêu Dao nhướng mày.

Hắn thật sự hiểu ra.

Hiện tại hắn đã rõ vì sao thanh danh của Thiên Nữ Diên lại lớn như vậy. Có nam nhân nào có thể ngăn cản sức quyến rũ của tơ tằm trắng kia chứ?

Lục Nhân Giáp ngồi bên cạnh đã nhìn lom lom, miệng khô lưỡi đắng, nhìn như Trư ca nhập vào người.

Cho dù là các thiên kiêu như Tần Tử Mặc, Tử Thiên Tiêu, tuy không đến mức mất kiểm soát, nhưng hô hấp cũng gần như tạm dừng.

Vẻ đẹp của Thiên Nữ Diên đủ để khiến người ta hít thở không thông.

“Cảm tạ chư vị tiến đến tham gia, nô gia dâng lên một khúc trước.” Tiếng nói của Thiên Nữ Diên như hạt châu rơi trên mâm ngọc.

Nàng khẽ nâng cổ tay trắng nõn, lấy ra một cây sáo ngọc, bắt đầu thổi lên khe khẽ.

Dưới trời sao, người ngọc thổi sáo, hình ảnh tuyệt đẹp này khiến tất cả thiên kiêu ở đây như say mê trong đó.

Chỉ co Quân Tiêu Dao vươn ngón tay gõ lên tay vịn, vẻ mặt thật bình thản.

“Khí tức của nàng ta...” ánh mắt Quân Tiêu Dao trở nên thâm thúy.

Hắn nhận thấy Thiên Nữ Diên có chút không bình thường.

Một khúc kết thúc, dư âm còn văng vẳng bên tai không dứt.

“Tuyệt, tuyệt, khúc này chỉ có ở trên trời!”

“Một khúc của Thiên Nữ Diên khiến ta ngô quên cơm ba ngày.”

Các thiên kiêu ở đây đều tán thưởng, trong mắt lập loè kinh diễm.

Lúc này Thiên Nữ Diên như có ánh sao khoác trên người, trông vô cùng thánh khiết, cứ như tiên tử trong lúc vô ý rơi xuống phàm trần, đâu còn chút khí tức hồng trần nào nữa.

Hết chương 767.
Chương 768

Nếu nàng không tiết lộ thân phận, không ai cho rằng nàng là hoa khôi của Thần Nữ Phường. Cho dù là những tiên tử cổ giáo, Thánh Nữ thánh địa cũng không sánh bằng sự nhã khiết xuất trần của nàng ta .

Sóng mắt của Thiên Nữ Diên lưu chuyển, lần lượt đảo qua mọi người ở đây.

Mỗi một nam tử bị ánh mắt nàng đảo qua đều cảm thấy ngực tê dại, như bị thứ gì đánh trúng, dù là đám người Tần Tử Mặc cũng không ngoại lệ.

Sau đó, ánh mắt Thiên Nữ Diên đã nhìn vào bóng dáng được tiên quang bao phủ ngồi ở hàng sau cùng. Tuy rằng cách sương mù tiên quang, nhưng Thiên Nữ Diên vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy cặp mắt thâm thúy như trời sao kia.

Khi các nam tử khác đối diện với nàng, không phải lộ ra rung động thì chính là tham lam, khát vọng, hoặc là dục vọng. Mà ánh mắt kia lại bình thản không có chút gợn sóng nào, không ra nhìn bất cứ cảm xúc gì trong đó cả.

Thiên Nữ Diên thu ánh mắt lại.

“A ta đã chết...” Lục Nhân Giáp đỏ mặt bừng bừng, hô hấp dồn dập, đang sói tru quỷ kêu.

“Thật đẹp, tiểu thư nhà ta đã đủ đẹp, không ngờ còn có thể nhìn thấy mỹ nhân như vậy.” Thái Âm Ngọc Thố trong lòng Quân Tiêu Dao cũng mở miệng nói.

“Cũng tàm tạm.” Quân Tiêu Dao nói.

So với dung mạo của Thiên Nữ Diên, hắn càng cảm thấy hứng thú về lai lịch của nàng ta hơn.

“Chư vị, kế tiếp nô gia sẽ dâng lên một điệu múa.” Thiên Nữ Diên nói.

Không khí chung quanh càng thêm nhiệt liệt, mọi người đều biết, so với âm luật thì Thiên Nữ Diên càng am hiểu vũ đạo hơn.

Kế tiếp, Thiên Nữ Diên bắt đầu nhẹ nhàng bay múa như tinh linh dưới ánh trăng.

Cánh tay ngó sen trong trẻo dang ra, đôi chân đẫy đà quyến rũ được tất trắng ôm lấy, đường cong thật mềm mại xinh đẹp.

Cả vòng eo tinh tế của nàng cũng mềm dẻo đến cực điểm, cứ như một con rắn, không biết có thể thực hiện được bao nhiêu tư thế.

Thiên Nữ Diên bắt đầu múa, bay bổng kinh hồng, uyển chuyển như du long, như Lạc Thần xuất thủy, tuyệt thế vô song.

Đây là điệu múa thành danh của Thiên Nữ Diên, Lạc Thần kinh hồng vũ.

“Hả... Không chỉ là múa, còn là một thức thần thông.” Quân Tiêu Dao kinh ngạc nói.

Hiển nhiên Lạc Thần kinh hồng vũ này không chỉ dùng để ngắm nhìn, trong lúc Thiên Nữ Diên múa may, có đạo văn lưu chuyển, pháp lực như thất luyện quấn quanh.

Hiển nhiên, điệu múa này là dùng để công kích, lực sát thương cũng cực kỳ cường đại.

“Xem ra hoa khôi Thần Nữ Phường này không phải là bình hoa.” Quân Tiêu Dao trầm tư nói.

Dáng múa của Thiên Nữ Diên uyển chuyển nhẹ nhàng, phiêu dật mềm mại xinh đẹp, có hoa vũ trong suốt rơi xuống từ hư không, đó là đạo tắc chi văn. Còn có các loại linh điểu, hoa điệp xoay tròn chung quanh, cảnh tượng đẹp không sao tả xiết.

Một điệu múa kết thúc, các thiên kiêu ở đây còn đắm chìm trong ý cảnh vừa rồi, không thể tự kềm chế.

Chỉ có thần thức của Quân Tiêu Dao vẫn tỉnh táo từ đầu đến cuối, không lún sâu vào đó.

Sóng mắt long lanh của Thiên Nữ Diên dừng lại trên người Quân Tiêu Dao, sau đó chợt thu lại. Nàng ta hơi mỉm cười, môi anh đào hồng nhuận, hàm răng trắng trong.

“Chư vị, tối nay nô gia sẽ lựa chọn một nam tử để cùng đàm pháp luận đạo, thảo luận tu hành chi lộ.”

Lời Thiên Nữ Diên nói lập tức làm đây hô hấp của những nam tử trở nên dồn dập lên. Không phải bọn họ đang chờ giờ khắc này sao.

Phải biết rằng, trước đó Thiên Nữ Diên chưa bao giờ đơn độc ở chung với bất cứ nam tử nào, thậm chí cả tới gần nàng cũng không được.

Mà hiện giờ lại có cơ hội ở chung một phòng, thâu đêm trò chuyện, đây quả thực là thời cơ tốt nhất để bắt được trái tim của giai nhân.

Nhưng rất nhiều tu sĩ cũng tự mình hiểu lấy, lấy thực lực bối cảnh của bọn họ, cũng chỉ có thể tới góp vui xem náo nhiệt mà thôi.

Người thật sự có tư cách ở chung một phòng với Thiên Nữ Diên cũng chỉ có bốn người Tần Tử Mặc mà thôi.

Thiên kiêu Tử tộc, Tử Thiên Tiêu trực tiếp mở miệng nói: “Tại hạ bất tài, nguyện cùng tiên tử thảo luận tu hành chi đạo.”

“Tử Thiên Tiêu, bản lĩnh của ngươi còn chẳng ra gì, đừng làm người ta đi lầm đường, hãy để ta tới.” Thái Hư Thánh Tử nói.

“Các ngươi đều không được, phải là ta mới đúng.” Kiếm Vô của Vô Cực Kiếm Tông nói.

Trong lời nói của ba người tràn ngập mùi thuốc súng.

Vèo một tiếng, thân thể Kiếm Vô chấn động, một kiếm quang bay về phía Tử Thiên Tiêu.

Tử Thiên Tiêu hừ lạnh một tiếng, trừng lớn đôi mắt, có thần quang màu tím bắn ra.

Thái Hư Thánh Tử cũng tham gia chiến đấu.

Ba người đang ra chiêu, âm thầm đánh giá.

Lúc này, một giọng nói vang lên.

“Không biết Tần mỗ có vinh hạnh luận đạo với tiên tử hay không?”

Người mở miệng chính là Tần Tử Mặc.

Nghe thấy lời này, đám người Tử Thiên Tiêu đều ngừng tay. Không thể không nói, Tần Tử Mặc thật sự là người có thực lực bối cảnh nhất.

Nhìn thấy những tuấn kiệt trẻ tuổi này tranh giành tình cảm vì nàng, dung nhan tinh xảo tuyệt đẹp của Thiên Nữ Diên vẫn rất bình thản.

Ánh mắt nàng không dấu vết mà nhìn về phía Quân Tiêu Dao ngồi ở hàng cuối cùng, nhưng nàng ta lại phát hiện Quân Tiêu Dao không có ý mở miệng.

Thiên Nữ Diên di chuyển đôi chân đeo tất trắng, đi về hướng Tần Tử Mặc.

Lúc này, cho dù là tâm tính của Tần Tử Mặc mạnh đến mấy thì hô hấp cũng tạm dừng một khắc.

Ba thiên kiêu bọn Tử Thiên Tiêu thấy thế thì lập tức thở dài, bảo bọn họ đối phó Tần Tử Mặc thì họ thật sự không có dũng khí kia.

“Tiên tử, ta...”

Nhìn thấy Thiên Nữ Diên đi đến trước người hắn, Tần Tử Mặc vừa muốn nói gì thì lại ngạc nhiên phát hiện Thiên Nữ Diên đã trực tiếp đi lướt qua hắn mất rồi.

Cuối cùng, Thiên Nữ Diên đi tới trước người Quân Tiêu Dao, cười khẽ mà nói: “Không biết nô gia có may mắn được đàm pháp luận đạo thâu đêm với công tử không?”

Hai chữ thâu đêm được nhấn rất mạnh.

Trong cao lầu, tất cả thiên kiêu đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Bọn họ đều cảm thấy Thiên Nữ Diên sẽ chọn trúng một người trong bốn tuấn kiệt bọn Tần Tử Mặc.

Mà bốn người Tần Tử Mặc cũng nghĩ như vậy.

Thậm chí bọn họ còn đang âm thầm tranh phong, muốn phân ra cao thấp. Nhưng kết quả Thiên Nữ Diên lại lựa chọn người trẻ tuổi ngồi ở hàng sau cùng, thậm chí còn chưa một lần mở miệng nói chuyện.

Hết chương 768.
Chương 769

“Là thiên kiêu thần bí đánh chết bốn tiểu thánh trong trời sao bên ngoài.” Một ít người nhìn thấy Quân Tiêu Dao thì kinh ngạc nói.

Nhưng dù đánh chết bốn tiểu thánh, theo lý thuyết cũng không có khả năng lọt vào mắt xanh của Thiên Nữ Diên.

Sắc mặt bốn thiên kiêu Tần Tử Mặc trở nên rất khó coi. Cảm giác này giống như mấy nam nhân vì tranh giành một nữ tử mà tranh đấu gay gắt, bày mưu tính kế, đánh đến vỡ đầu chảy máu.

Kết quả nữ tử kia sớm đã có người trong lòng, thích một nam nhân chưa làm cái gì cả.

Vậy thì ai chịu nổi!

Nhìn thấy Thiên Nữ Diên tới gần, Lục Nhân Giáp ngồi bên cạnh sớm đã bị kích thích đến tim đập loạn nhịp.

Tuy rằng Thiên Nữ Diên không phải đến vì hắn ta, nhưng có thể đứng gần mà ngắm nhìn Thiên Nữ Diên cũng đủ để khiến Lục Nhân Giáp hưng phấn đến ngất xỉu.

Tất cả thiên kiêu ở đây đều kinh ngạc, sửng sốt, cũng có người ganh tỵ, trong lòng chua chát.

Quân Tiêu Dao lại là người bình tĩnh nhất ở nơ đây, ánh mắt hắn lia từ thấp đến cao, lần lượt đảo qua đôi chân ngọc đeo tất lụa trắng, cặp đùi đẫy đà, eo thon mảnh khảnh và bộ ngực no đủ của Thiên Nữ Diên, cuối cùng thì dừng lại trên dung nhan khuynh thành tuyệt thế kia.

“Vì sao chứ?” Quân Tiêu Dao không nhanh không chậm mà gõ ngón tay lên tay vịn.

“Cần lý do sao?” Thiên Nữ Diên lộ ra nụ cười thật tươi đẹp.

“Đương nhiên là cần.” Quân Tiêu Dao nói.

“Trực giác của nữ nhân.” Thiên Nữ Diên chớp chớp đôi mắt lấp lánh.

Vẻ mặt này khiến khí chất thánh khiết của nàng ta có thêm một chút nghịch ngợm của thiếu nữ.

Quân Tiêu Dao không nói gì, hắn cảm thấy có lẽ thiếu nữ này đã biết hắn là ai.

Thần Nữ Phường không chỉ là nơi phong nguyệt, còn là tổ chức tình báo có thám tử trải rộng khắp Cửu Thiên Tiên Vực.

Thân là hoa khôi của Thần Nữ Phường, Thiên Nữ Diên biết được thân phận của Quân Tiêu Dao cũng là lẽ đương nhiên.

Nhưng đám người Tần Tử Mặc không biết.

“Các hạ là ai, tham gia buổi tiệc của tiên tử mà còn giấu đầu lòi đuôi, chẳng lẽ không biết tôn trọng tiên tử hay sao.” Ý thù địch trong mắt Tử Thiên Tiêu rất mãnh liệt.

“Tiên tử, nếu ở chung một phòng với hạng người lai lịch không rõ này thì e rằng có chút nguy hiểm.” Thái Hư Thánh Tử cũng lạnh lùng nói.

“Có cần ta giúp tiên tử tra xét thực lực của người này hay không?” Kiếm Vô của Vô Cực Kiếm Tông cũng nói.

Tần Tử Mặc thân là con cháu Hoang Cổ thế gia, tầm mắt cũng cao hơn ba còn lại người. Hắn mơ hồ cảm thấy có lẽ người trẻ tuổi này có chút lai lịch.

Chỉ là, nghĩ đến mình theo đuổi Thiên Nữ Diên đã lâu, lại cho không một nam nhân khác một đêm, Tần Tử Mặc liền cảm thấy rất khó chịu.

Quá khó chịu.

Cực kỳ khó chịu.

“Rốt cục các hạ là ai, không bằng để lộ dung mạo, báo ra lai lịch, nếu không để ngươi và tiên tử ở chung một phòng thì trong lòng Tần mỗ cũng cảm thấy bất an.” Tần Tử Mặc lạnh nhạt mở miệng nói.

Quân Tiêu Dao vẫn ngồi ngay ngắn trên dựa ghế, vẫn không nhúc nhích.

Tần Tử Mặc thấy thế thì đôi mắt hơi trầm xuống, hắn ta nói: “Các hạ không nghe thấy Tần mỗ nói sao?”

“Ngươi đang dạy ta làm việc?” Quân Tiêu Dao nghiêng đầu.

“Ta đến từ Hoang Cổ thế gia, Tần gia.” Tần Tử Mặc ưỡn ngực, trong lời nói mang theo cảm giác cao cao tại thượng.

“Ngươi thì tính là thứ gì, Tần gia đã là cái gì?” Giọng điệu của Quân Tiêu Dao rất bình thản.

Lời này vừa nói ra đã như lôi đình vang vọng cả sảnh.

Nếu trước đó Thiên Nữ Diên lựa chọn Quân Tiêu Dao khiến mọi người kinh ngạc.

Vậy hiện tại, lời nói của Quân Tiêu Dao càng khiến toàn trường chấn động.

Người thật sự có tư cách miệt thị hoang cổ Tần gia, trên cổ lộ cũng chỉ có vài vị ít ỏi mà thôi.

“Rốt cục người trẻ tuổi này là ai, là nói mạnh miệng hay là thực sự có lai lịch?” Một ít tu sĩ lộ ra vẻ mặt kinh nghi.

“Người này quá càn rỡ, để ta tới thử xem!”

Thân thể Kiếm Vô của Vô Cực Kiếm Tông chấn động, một ánh kiếm quang đâm thẳng về hướng Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao vẫn như Lã Vọng buông cần, nhưng ánh kiếm quang kia lại trực tiếp tan biến trong vô hình.

“Quả nhiên, người trẻ tuổi này có được năng lực miễn dịch pháp lực nào đó, trước đó khi đối mặt với bốn tiểu thánh, hh cũng từng dùng chiêu này.” Một ít thiên kiêu nói.

“Hừ, làm bộ làm tịch.” Kiếm Vô cảm thấy có chút mất mặt, quả thực là mất hết thể diện trước mặt giai nhân.

Trường kiếm sau lưng hắn ta bay ra, đó là một cổ thánh binh đỉnh cấp, sắp đạt tới cấp bậc chí tôn khí.

Trường kiếm xuyên thủng hư không, mang theo kiếm khí sắc bén mà đâm về hướng Quân Tiêu Dao.

Ngay khi trường kiếm sắp xuyên thủng mi tâm của Quân Tiêu Dao thì Quân Tiêu Dao chỉ thản nhiên vươn hai ngón tay ra, kẹp lấy mũi kiếm.

Ồ...

Bốn phía vang lên rất nhiều tiếng hít khí lạnh.

Kiếm Vô của Vô Cực Kiếm Tông là một thiên kiêu tiếng tăm lừng lẫy, trên bảng đầu sỏ có tên của hắn ta.

Bàn tay của Quân Tiêu Dao chấn động, trường kiếm bắn ngược về sau, mơ hồ mang theo một sức mạnh vô song mà nhằm vve62 phía Kiếm Vô.

“Không tốt!”

Kiếm Vô hoảng hốt, muốn tránh né, nhưng đã không kịp nữa.

Thân thể hắn trực tiếp bị trường kiếm đâm xuyên qua, cuối cùng đóng đinh lên vách tường phía sau.

Toàn trường tĩnh mịch!

Kiếm Vô nổi danh trên bảng đầu sỏ lại không chịu nổi một chiêu dưới tay thanh niên thần bí này!

Mà càng khiến người ta chấn động chính là, dù Kiếm Vô giãy giụa thế nào, hắn cũng không thể rút kiếm ra để thoát thân.

Điều này có nghĩa là kiếm kia còn chứa sức mạnh đạo tắc rất mạnh, tuyệt đối không phải thiên kiêu đầu sỏ bình thường có thể làm được.

Đồng tử của ba người Tần Tử Mặc cũng co rụt lại, đôi mắt lấp lánh của Thiên Nữ Diên đã sáng ngời đến cực điểm, như sao trời lộng lẫy.

“Công tử thật quá lợi hại.”

Nhưng đám người Tần Tử Mặc nghe thấy lời này lại cực kỳ chói tai, làm đố kị trong lòng bọn họ càng dâng cao.

Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi lóe lên, trong mắt hiện lên một tia lạnh nhạt. Thiên Nữ Diên này muốn lợi dụng đám người Tần Tử Mặc để thăm dò tu vi thực lực của hắn sao?

Quả nhiên, ba người Tần Tử Mặc nhìn nhau, sau đó cực kỳ ăn ý mà cùng ra tay.

Trc đó quan hệ của bọn họ là cạnh tranh, nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao xuất hiện đã làm sự tranh giành của bọn họ trở thành trò cười.

“Con chó con mèo gì cũng có thể tới dò xét ta sao?”

Hết chương 769.
Chương 770

Quân Tiêu Dao lạnh nhạt đến cực điểm, hắn thật sự phiền chán những con ruồi bọ đó.

Hắn giơ tay lên, pháp lực đan chéo thành một bàn tay khổng lồ, như một màn trời bao trùm xuống, đạo tắc lưu chuyển, mang theo một áp lực không gì sánh kịp.

Lấy tu vi hiện tại của Quân Tiêu Dao, hắn tùy ý giơ tay nhấc chân thôi cũng tương đương khi các thiên kiêu thi triển đại thần thông.

Khi cảm nhận được tu vi Thánh Nhân đại viên mãn của Quân Tiêu Dao, mặt của ba người Tần Tử Mặc lập tức không còn chút máu, trở nên trắng bệch.

Quân Tiêu Dao tung ta chiêu thức ấy là thật sự muốn trực tiếp chụp chết bọn họ!

Tử Thiên Tiêu và Thái Hư Thánh Tử liều mạng phản kháng, lại trực tiếp nổ nát thành vụn máu dưới bàn tay khổng lồ kia, không kịp nói ra một câu tàn nhẫn.

Tuy Tần Tử Mặc mạnh hơn ba người còn lại, nhưng cũng chỉ hơn một chút mà thôi, cũng không cao hơn vượt bậc.

Cảm thấy thân thể và nguyên thần của mình sắp hỏng mất, Tần Tử Mặc cắn răng, bỗng tung ra một cổ phù tàn khuyết.

Khi tung ra cổ phù tàn khuyết này, vẻ mặt vốn lười nhác của Quân Tiêu Dao bỗng trở nên nghiêm túc.

“Đó là... Khí tức của Loạn Cổ Đế Phù?”

Trên cổ phù tàn khuyết mà Tần Tử Mặc tung ra có khắc một chữ Cổ, nó tỏa ra một luồng bí lực cuồn cuộn. Nếu kết hợp với cổ phù tàn khuyết có khắc chữ “Loạn” mà Quân Tiêu Dao đoạt được thì vừa vặn là hai chữ “Loạn Cổ”!

Oanh!

Bàn tay khổng lồ bằng pháp tắc của Quân Tiêu Dao trực tiếp đè lên người Tần Tử Mặc. Thân thể Tần Tử Mặc đã tan vỡ trong nháy mắt, nhưng nguyên thần của hắn ta lại được cổ phù tàn khuyết bảo vệ, còn giữ lại một tia sinh cơ.

“Ồ... Thực lực thật là khủng khiếp...” Mọi người đều kinh ngạc cảm thán trước thực lực của Quân Tiêu Dao, nhưng lại không chú ý quá nhiều đến cổ phù tàn khuyết kia.

Quân Tiêu Dao nâng tay lên, thúc giục nguyên thần trong đầu, linh hồn lực hóa thành một bàn tay khổng lồ, trực tiếp hút nguyên thần của Tần Tử Mặc lại gần.

“Trời ạ, linh hồn thực chất hóa, rốt cục nguyên thần của người này cường đại đến mức nào?”

Nhìn thấy bàn tay khổng lồ linh hồn kia, chúng thiên kiêu ở đây càng chấn động.

Từ nhỏ Quân Tiêu Dao đã tu luyện Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp, hơn nữa hấp thu tiên cổ chi linh, còn tu luyện hai phần ba Tam Thế Tiên Kinh, nguyên thần của linh hồn hắn sớm đã trở nên cường đại có một không hai, không kém gì nhục thân cả.

Lúc này, nguyên thần của Tần Tử Mặc run lên bần bật, giống như một con con thỏ trắng đang phải đối mặt với mãnh hổ.

Hắn ta có thể cảm giác được sức mạnh nguyên thần của Quân Tiêu Dao rộng lớn vô biên, như vũ trụ mênh mông.

Quân Tiêu Dao đầu tiên là lấy cổ phù tàn khuyết kia tới để đánh giá, trong mắt lập tức lộ ra một tia thất vọng. Đây cũng không phải cổ phù tàn khuyết chân chính, mà chỉ là một vật mô phỏng mà thôi.

“Vật ấy đến từ đâu?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt hỏi.

Nguyên thần của Tần Tử Mặc đang run rẩy, hắn ta không muốn trả lời.

Quân Tiêu Dao nhíu mày lại, trong lúc mơ hồ, một cái cối xay lây dính máu thần ma muốn nghiền áp về hướng Tần Tử Mặc.

Nguyên thần của Tần Tử Mặc lập tức run rẩy, cảm nhận được sự sợ hãi tột độ, nguyên thần của hắn ta thét to: “Đây là vật mà tộc huynh Tần Vô Đạo tặng cho ta.”

“Tần Vô Đạo, quả nhiên là Tiểu Thái Tuế kia của Tần gia.”

“Tần Vô Đạo chính là thiên kiêu có tên trên bảng cấm kỵ, cũng là Thần Tử của Tần gia.”

Trong mắt các thiên kiêu chung quanh lộ ra kiêng kị. Thần Tử của Tần gia - Tần Vô Đạo, có danh cưng là Tiểu Thái Tuế.

Hắn cũng là thiên kiêu cấm kỵ cực kỳ nổi danh trên cổ lộ chung cực.

Tất cả mọi người đều cho rằng, hắn có tư cách đi đến cuối cổ lộ.

“Tần Vô Đạo...” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm nói.

Cái tên thể hiện Vương Bá chi khí này không yếu hơn Long Ngạo Thiên nhiều ít a.

“Hay là Tần Vô Đạo này cũng có được một phần truyền thừa của Loạn Cổ Đại Đế, vậy thì nửa cái Loạn Cổ Đế Phù còn lại chắc là nằm trong tay hắn.” Quân Tiêu Dao suy tư mà nói.

Hắn không ngờ nhanh như vậy đã gặp được cây rau hẹ đầu tiên trên cổ lộ chung cực, sau đó Quân Tiêu Dao lạnh nhạt liếc nhìn Tần Tử Mặc một cái, ánh mắt lạnh nhạt đó giống như trời xanh, coi vạn vật như sô cẩu.

Đã nhận ra không ổn, nguyên thần của Tần Tử Mặc run rẩy nói: “Không, ngươi không thể giết ta, ta là người của Hoang Cổ Tần gia, Vô Đạo tộc huynh sẽ không để yên chuyện này đâu.”

Tới rồi, câu nói nổi tiếng tiêu chuẩn của pháo hôi trước khi chết.

Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu, không có chút sáng ý nào cả.

Thiên Nữ Diên lại tán thưởng: “Không hổ là Thần Tử Quân gia dám đánh cờ với trời xanh, với thực lực như thế này, nô gia bội phục đến cực điểm.”

Tiếng nói vừa dứt thì cả sảnh cũng mất đi tất cả âm thanh.

Chỉ có bốn chữ Thần Tử Quân gia tựa như chú ngữ, không ngừng lặp lại vang vọng trong đầu mọi người.

“Thần Tử Quân gia...” Phản ứng đầu tiên của Lục Nhân Giáp là mơ mơ màng màng lặp lại một câu.

Sau đó đôi mắt hắn ta trừng to như chuông đồng, miệng cũng há lớn, đủ để nhét mười cái trứng gà vào.

“Thần Tử Quân gia!” Lục Nhân Giáp mông như là trứ hỏa mà nhảy dựng lên.

Thái Âm Ngọc Thố trong ngực Quân Tiêu Dao cũng trừng lớn đôi mắt to hồng bảo thạch, hai cái tai thỏ buông xuống cũng vì giật mình mà dựng lên.

“Công tử là Thần Tử Quân gia...” Thái Âm Ngọc Thố lộ ra vẻ mặt chấn động, giương cái miệng nhỏ ra, để lộ hai cái răng cửa trắng ngần.

Cả người bên cạnh của Quân Tiêu Dao cũng giật mình như vậy, càng đừng nói là những thiên kiêu khác, tất cả mọi người đều ngơ ra.

“A, ngươi véo ta làm cái gì?”

“Ta muốn nhìn thử có phải mình đang nằm mơ hay không, một dị số vạn cổ đánh cờ với trời lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt ta...”

Cảm giác này giống như thần linh đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ!

Còn nguyên thần của Tần Tử Mặc càng ngơ ngẩn, sau đó sợ hãi tột độ, thiếu chút nữa muốn hỏng mất.

Sao lại là tồn tại không thể trêu chọc này chứ!

Tần Tử Mặc khóc không ra nước mắt.

Có thể đừng giả heo ăn thịt hổ như vậy không?

À, không, trước nay Quân Tiêu Dao chưa từng giả heo, hắn luôn rất cường thế. Chỉ là Tần Tử Mặc bị ma che mắt, bị lòng đố kị lm rối loạn lý trí, chọc vào người không nên dây vào.

Kết quả thì lật xe.

“Quân... Thần Tử Quân gia, ta...” Tần Tử Mặc run giọng, nguyên thần cũng đang run rẩy.

Dám so bì với thân phận bối cảnh của Quân Tiêu Dao thì không phải đang múa rìu qua mắt thợ sao?

So sánh với Quân gia, Tần gia của hắn cũng phải đứng qua một bên!

Càng đừng nói bối cảnh của Quân Tiêu Dao cũng không chỉ có Quân gia mà thôi.

Hết chương 770.

Advertisement
';
Advertisement