“Quân Tiêu Dao, đừng ở đó mà chỉ điểm giang sơn, làm sao ngươi biết được uy lực của xương tay Thánh Nhân Vương!”
Cơ Huyền có chút tức giận giống như bị sỉ nhục.
Gã lại ra quyền, xương tay Thánh Nhân Vương phát ra thần quang, phù văn lưu chuyển trên đó lộ ra uy năng cường đại.
Quyền quang của gã kinh thế, cắt qua hư không, mang theo một luồng khí tức vương đạo, đó chính là một môn quyền pháp đại thần thông của Cơ gia, Vương Đạo Chi Quyền.
Quân Tiêu Dao lại tung ra Nhân Vương Ấn, một bóng dáng đế vương hùng tráng nguy nga xuất hiện, cứ như thiên địa đều phải run rẩy trước uy nghiêm của ngài.
Một ấn bay ra, thần hà lan tỏa, pháp lực mênh mông!
Quyền ấn hai người va chạm, thần năng cuộn trào.
Lần này, Quân Tiêu Dao thúc giục sức mạnh của Tượng Thần Trấn Ngục Kính.
Từng cự tượng vi lạp truyền ra thần lực, làm một ấn này như có uy thế đánh tan cả đất trời!
Oanh!
Tiếng động đinh tai nhức óc vang vọng bát phương.
Sâu trong bí cảnh Nguyên Thiên đều đang nổ vang run rẩy.
Giữa sự va chạm mạnh đến cực điểm này, một bóng dáng lại bay ngược ra ngoài.
Lại là Cơ Huyền!
Lúc này, rốt cuộc gã cũng không nhịn được mà hộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch.
Gã chặn chiêu thứ nhất của Quân Tiêu Dao, lại không ngăn được chiêu thứ hai của hắn.
“Cái này... Sao có thể?” Cơ Huyền giơ tay trái ra nắm chặt cánh tay phải đang run rẩy của mình, xương ngón tay như sắp nứt ra, cả cánh tay đều run run.
“Không hổ là Thần Tử...”
Trong mắt đám người Quân Trượng Kiếm, Quân Tuyết Hoàng đều lộ ra sùng kính.
Tuy bọn họ biết Quân Tiêu Dao sẽ không thua, nhưng cũng không ngờ lại là loại trạng thái nghiền áp này.
Dù sao Tiểu Thánh Nhân Cơ Huyền cũng rất có tài năng.
“Hiện tại, ngươi biết muốn khiêu chiến bản Thần Tử là chuyện ngu xuẩn cỡ nào chưa?” Quân Tiêu Dao khoanh tay mà nói.
“Ngươi...” Cơ Huyền bị nghẹn đến nói không ra lời.
Gã thật sự không ngờ Hoang Cổ Thánh Thể của Quân Tiêu Dao lại cường hãn đến mức độ này.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Cơ Huyền lập loè.
Gã không cam lòng chịu thua như vậy.
Cơ Huyền lặng yên lật tay qua, nắm một khối kim loại màu tối trong tay.
Chỉ thoáng chốc, một cảm giác sinh tử luân hồi lặng lẽ tràn ngập ra.
“Quân Tiêu Dao, tiếp một quyền này của ta!”
…
Cơ Huyền lại ra quyền, nhưng nó khác với quyền ý trước đó.
Quyền này như mang theo một cảm giác luân hồi mất đi sinh tử, càng mạnh hơn Vương Đạo Chi Quyền lúc nãy.
Cho dù là đám người Quân Tuyết Hoàng, Quân Trượng Kiếm cũng cảm nhận được nguy hiểm cực độ từ một quyền này.
“Thần Tử cẩn thận!” Bọn họ nhịn không được mà nhắc nhở.
“Tiêu Dao, phải thận trọng.” Khương Thánh Y cũng mở miệng cảnh báo.
Mà bản nhân Quân Tiêu Dao thì mặt không đổi sắc, nhìn quyền phong mà Cơ Huyền đánh úp lại, đáy mắt lộ ra một tia kinh ngạc.
Bởi vì hắn cảm nhận được, lúc Cơ Huyền phát ra quyền ý này, hình như Chí Tôn Cốt trong ngực hắn hơi rung động một chút.
“Đây là chuyện gì, chẳng lẽ thứ mà Cơ Huyền nắm trong tay có liên hệ nào đó với Chí Tôn Cốt của ta?” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm trong lòng.
Hiện giờ Chí Tôn Cốt của hắn đã thức tỉnh Thượng Thiên Kiếp Quang và Thượng Thương chi Thủ bản hoàn chỉnh.
Nhưng sức mạnh của Chí Tôn Cốt tuyệt đối không dừng lại ở đó.
Nó còn có tiềm lực lớn hơn để khai quật.
Mà hiện tại, sau đó cảm nhận được quyền ý sinh tử luân hồi kia, Chí Tôn Cốt của hắn lại có phản ứng.
“Thú vị.”
Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe, lập tức nắm chặt năm ngón tay lại.
Bảy vạn cự tượng vi lạp hoàn toàn bùng nổ, pháp lực kim sắc mênh mông ngưng tụ thành Thái Cổ tượng thần trấn áp thiên hạ.
Hắn lại thúc giục thần thông của Tổ Long Sào, Long Quyền.
Long khí trong cơ thể quấn quanh cánh tay, cứ như biến thành hình dáng một con Thanh Long, đó là long khí mà hắn đoạt lấy từ chỗ của Tiêu Trần.
Một long một tượng, hai lớp gia trì làm Quân Tiêu Dao giờ phút này chỉ cần giơ tay nhấc chân thôi đã có thần uy cuồn cuộn đánh tan cả trời đất!
Quân Tiêu Dao đẩy quyền chưởng ra, long tượng đi theo, dao động này khiến lòng người kinh sợ!
Không khí phía trước như bị uy năng cuồn cuộn này đẩy ra, hóa ra một khu vực chân không!
Quyền này kinh thế!
“Diệt Sinh Quyền!”
Cơ Huyền thấy thế thì thét dài một tiếng, cũng bùng nổ sức mạnh mạnh nhất của mình.
Thần năng pháp lực được điên cuồng rót vào xương tay Thánh Nhân Vương.
Hư không chung quanh lạc ấn phù văn, một khí tức thánh cảnh áp bách xuống.
Đồng thời khối kim loại mà gã nắm trong quyền làm chiêu Diệt Sinh Quyền này còn mang theo một thứ sức mạnh niết bàn sinh tử luân hồi!
Có thể nói, thiên kiêu nào đối mặt với hai chiêu thức này cũng sẽ sinh lòng tuyệt vọng, hoàn toàn không thể phản kháng!
Phanh!
Giống như hoả tinh đâm vào địa cầu, quyền phong của hai người va chạm, pháp lực cuồng bạo như sóng gió khuếch tán, san bằng mặt đất chung quanh, vô số khe nứt thô to lan tràn.
Giữa cú va chạm mạnh đến cực điểm này, thân thể Cơ Huyền bay ngược ra ngoài, miệng phun máu tươi.
Xương cổ tay của gã đều bị đánh nát, cả cánh tay hơi vặn vẹo, da thịt và mạch máu không chịu nổi thần lực kia nên đã trực tiếp nứt ra.
Mà khối kim loại âm u được gã nắm trong tay cũng không giữ được nữa, thuận thế mà văng ra.
Quân Tiêu Dao giơ tay tung một chiêu, khối kim loại kia đã bị hắn chộp vào tay.
“Quân Tiêu Dao, trả lại cho ta!” Thân thể Cơ Huyền đập sụp mấy cung điện tàn phá rồi mới ngừng lại được.
Miệng gã không ngừng ho ra máu, vẻ mặt kinh hãi mang theo phẫn nộ.
Cơ Huyền thật sự không ngờ dù mình toàn lực ra tay mà vẫn không phải đối thủ của Quân Tiêu Dao.
Thậm chí còn ném mất thứ quan trọng kia.
Quân Tiêu Dao không để ý đến Cơ Huyền, mà chỉ thưởng thức khối kim loại trong tay.
Lúc này, Chí Tôn Cốt trong ngực hắn truyền đến một cảm giác khát vọng rõ ràng.
“Chẳng lẽ khối kim loại này là... Luân Hồi Đạo Kim?” Quân Tiêu Dao nhướng mày mà nói.
Hắn xuất thân từ Hoang Cổ thế gia nên tất nhiên tầm mắt cũng bất phàm, cũng gặp qua không ít các loại kỳ trân dị bảo.
Luân Hồi Đạo Kim chính là tiên kim, trước nay luôn dùng để rèn binh khí chứng đạo cho Đại Đế, cực kỳ hi hữu.
Chỉ một khối Luân Hồi Đạo Kim lớn chừng móng tay cái, đặt ở ngoại giới cũng đủ làm một đám thánh nhân tranh giành vỡ đầu.