Chương 156 Chương 156: Tấn Công Đồng Loạt
"Ngươi!"
Thôi Thu phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm, nhưng quả thực không nói được lời nào, là do chính hắn lúc trước đã nói đây là sinh tử chiến, không ai có thể ngăn cản.
"Đây gọi là gậy ông đập lưng ông, đến Đại Yên khiêu khích thì các ngươi phải chuẩn bị tâm lý nhận lấy cái chết."
Con ngươi Tiêu Phàm băng lãnh vô tình.
Nếu như đã xuất thủ, vậy phải giết cho đến khi bọn chúng sợ mới thôi.
"U Vương nói không sai, ở Đại Yên chỉ có các ngươi giết bọn ta, không cho bọn ta giết các ngươi sao."
"Kiếm Vương Triều có cái gì hơn người chứ, đến Đại Yên ta ngang ngược càn rỡ, đây gọi là gieo gió gặt bão."
"Giết đi, tốt nhất là giết sạch bọn chúng."
Tu sĩ Đại Yên cảm giác rất hả giận, cho dù là mấy người Chiến Vương Học Viện không phục Tiêu Phàm thì thái độ cũng chuyển biến tốt lên một chút, có ít người càng là từ người qua đường biến thành người hâm mộ hắn.
"Vĩnh viễn không nên đắc tội Tiêu Phàm, bằng không sẽ chết rất thảm."
Triệu Vô Bệnh hít sâu một hơi nói, hắn may mắn mình đã hóa giải thù hận với Tiêu Phàm.
Bằng không diệt tộc không chỉ có Tôn gia và Hoàng gia, mà còn có Triệu gia hắn.
Tô Mộc Vũ gật đầu, một màn ở Tiêu Thành còn làm phát sợ, cũng may Tiêu Phàm không phát cuồng, bằng không Tô gia chỉ có thể trở thành lịch sử.
"Hừ, tiểu tử, ta tới giết ngươi!"
Một tiếng gầm vang lên, lại một thanh niên áo trắng bước ra đứng cách Tiêu Phàm mười trường, trợn mắt nhìn Tiêu Phàm.
"Chiến Tông trung kỳ?"
Hai mắt Tiêu Phàm khẽ híp một cái, người này là người mạnh nhất trong bảy người, dựa theo bọn hắn bài danh trở thành Nhất Dạ.
Ánh mắt Tiêu Phàm đảo qua hai người khác, chậm rãi Tu La Kiếm lên, thản nhiên nói:
"Ngươi, ngươi, còn có các ngươi, cùng lên đi, đừng làm phí thời gian của ta."
"Cái gì? Tiêu Phàm muốn một chơi sáu sao?"
Trong lòng đám người mãnh liệt rung động, trừ Nhị Dạ mới vừa bị giết thì bảy người còn lại cùng tiến lên?
Tất cả đều là Chiến Tông cảnh a, hơn nữa còn một tên Chiến Tông cảnh trung kỳ, Tiêu Phàm chỉ là Chiến Tông cảnh sơ kỳ làm sao có thể là đối thủ của sáu người kia.
"Tiểu tử, ngươi rất ngông cuồng, nhưng muốn cuồng thì cũng cần phải có vốn liếng."
Tứ Dạ chậm rãi tiến lên, sau khi nghỉ ngơi một chút thì thương thế của hắn đã đỡ hơn nhiều.
Hai nữ tử và ba tên nam tử cũng đi lên, bọn hắn hiện tại ước gì Tiêu Phàm chết đi để báo thù cho Nhị Dạ.
Bọn hắn năm tên Chiến Tông cảnh sơ kỳ, một tên Chiến Tông cảnh trung kỳ, cho dù đối chiến với Chiến Tông cảnh hậu kỳ cũng có thể nắm chắc, huống chi chỉ là một tên Chiến Tông cảnh sơ kỳ?
Sáu người đem Tiêu Phàm vây ở trung ương, cười lạnh nhìn Tiêu Phàm.
"Lão Tam, ngươi cũng chơi quá lớn nha."
Bàn Tử lo lắng nhìn Tiêu Phàm, hắn đối với thực lực Tiêu Phàm thập phần tự tin, nhưng đối phương cũng không đơn giản.
Hắn biết Tiêu Phàm muốn rèn luyện bản thân, hi vọng bản thân mau chóng đột phá, nhưng đây chính là liều mạng a, nếu thua chỉ có một con đường hết.
"Đánh đi."
Ánh mắt Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, theo lời nói của hắn, một cỗ kiếm khí phóng lên tận trời, không gian gào thét, giữa thiên địa trong nháy mắt tràn ngập một cỗ khắc nghiệt chi ý.
Tóc dài tung bay đứng tại chỗ, bá khí trùng thiên không ai bì nổi, giống như một tôn tên tuyệt thế sát thần.
"Giết!"
Sáu người nhìn nhau, gầm thét một tiếng, mấy người lập tức triệu hồi ra Chiến Hồn, sáu thanh kiếm Chiến Hồn lơ lửng, khí thế sắc bén.
Chiến Hồn của người Kiếm Vương Triều đa phần là kiếm, từ đó có một cường giả nghiên cứu Chiến Hồn đưa ra một kết luận, Chiến Hồn cũng có thể di truyền
Phụ mẫu có Chiến Hồn gì, con cái bọn hắn cũng có khả năng thừa hưởng Chiến Hồn như thế.
"Giết hắn, lần sau học viện thi đấu ở Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, Kiếm Vương Triều ta nhất định có thể lấy lại danh hiệu Chiến Vương Học Viện."
Thôi Thu híp hai mắt, ánh mắt băng lãnh tới cực điểm.
Sáu người nhao nhao thi triển chiến kỹ tập trung vào Tiêu Phàm, tốc độ nhanh như thiểm điện, từ mọi hướng áp sát hắn, không cho hắn chút đường lui nào.
Tiêu Phàm rất bình tĩnh, khi kiếm của sáu người tới gần, Tiêu Phàm rốt cục động, hắn hóa thành một vệt sáng bắn thẳng lên trời.
"Đây là chiến kỹ gì? Chiến Tông cảnh lại có thể lăng không phi hành?"
Đám người kinh hãi nhìn lên không trung, lại thấy Tiêu Phàm đang dạo bước mà đi.
Phải biết, chỉ có Chiến Vương cường giả mới có thể tùy ý ngự không phi hành, những người khác muốn ngự phi hành thì trừ khi nắm giữ Chiến Hồn phi hành.
Thân Pháp Chiến Kỹ mặt dù cường đại, nhưng cũng không có khả năng phi hành nhàn nhã như thế
"Đó là Lục Phẩm Thân Pháp Chiến Kỹ: Thế Vân Tung! Hắn làm sao biết?"
Lão giả Kiếm Vương Triều kia híp hai mắt, trong mắt lóe lên vẻ ngưng trọng.
"Thế Vân Tung? Đây không phải Thân Pháp Chiến Kỹ của Hoàng Tộc Tuyết Nguyệt Hoàng Triều Tuyết sao?"
Sắc mặt Thôi Thu cũng hơi đổi, nếu như Tiêu Phàm và Tuyết Nguyệt Hoàng Triều có chút quan hệ vây sự tình có chút phiền phức rồi.
Lục Dạ nhìn Tiêu Phàm trên không trung, đầu tiên là hơi kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền trở nên băng lạnh, Thân Pháp Chiến Kỹ tất nhiên có thể tron thời gian ngắn lăng không, nhưng Hồn Lực tiêu hao cũng rất lớn.
"Hoành Tảo Thiên Quân!"
Đột nhiên, không trung truyền đến một tiếng quát như sấm, chỉ thấy Tiêu Phàm đáp xuống vũ động trường kiếm, từng đạo kiếm khí sắc bén gào thét chém ra, giống như vô số kiếm vũ lít nha lít nhít, căn bản muốn tránh cũng không được.
Hoành Tảo Thiên Quân, là một loại Ngũ Phẩm Chiến Kỹ Tiêu Phàm tìm được trong truyền thừa Tu La, rất thích hợp dùng trong quần chiến.
Phốc phốc!
Hư không máu văng tung tóe, sau người không ngừng huy kiếm nhưng vẫn không ngăn được kiếm vũ, trên người bọ họ đã xuất hiện từng đạo vết kiếm.
"Đừng để hắn rơi xuống đất, chỉ cần Hồn Lực hắn tiêu hao hết thì giết hắn dễ như giết chó."
Tứ Dạ cười gằn nói.
Mấy người gật đầu, nhao nhao chém ra một kiếm hướng về Tiêu Phàm sắp rơi xuống đất.
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, bước chân biến hóa, cả người trong nháy mắt nhẹ như lông hồng, mượn nhờ cái kia rung chuyển khí lãng lần nữa lật lên, khi cái kia mấy đạo kiếm quang vọt tới thời khắc, hắn một kiếm giẫm ở kia kiếm quang bên trên, tại hư không lật cái té ngã, liền vững vàng rơi vào cách đó không xa.
"Lại một loại Thân Pháp Chiến Kỹ?"
Sắc mặt Thôi Thu càng ngày càng khó coi.
"Cái kia tựa như là Đạp Tuyết Vô Ngân!"
Toàn thân lão giả Kiếm Vương Triều run lên, trong lòng đã có chút hối hận, lần này hình như đã đắc tội với người không nên đắc tội rồi.
Cũng đúng lúc này, Tiêu Phàm bỗng biến mất tại chỗ, trong hư không lưu lại một đạo tàn ảnh, Tu La Kiếm xuyên thủng lồng ngực Tứ Dạ, trường kiếm vẩy một cái, Tứ Dạ đột nhiên bị vô số kiếm khí xuyên thủng như cái sàng
"Hỗn trướng!"
Năm người còn lại triệt để phát cuồng, tất cả đều thi triển ra át chủ bài của mình đánh về Tiêu Phàm.
"Nhất Kiếm Tuyệt Trần!"
Tiêu Phàm không muốn cùng bọn chúng cứng đối cứng, đạp chân xuống, đồng thời trong tay vung ra một kiếm liền nghênh ngang rời đi, kiếm khí kia mười điểm vô cùng quỷ dị.
Chỉ thấy một đạo kiếm mang màu trắng xuyên qua cả vùng không gian, âm thanh chói tai, vẻn vẹn trong nháy mắt, kiếm mang kia liền biến mất không thấy gì nữa.
"Chỉ bằng một kiếm này..."
Lục Dạ cười lạnh, lời con chưa dứt thì bộ ngực hắn bị một đạo kiếm mang màu trắng xuyên thủng.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, một kiếm kia rõ ràng đã tiêu tán a, làm sao có thể trở lại giết người, chẳng lẽ kiếm mang còn có thể ẩn nấp trong không gian hay sao?
Chiến kỹ, đây chính là chiến kỹ ảo diệu, một kiếm này vô cùng đúng với danh hiệu của nó.
"Thay ta báo thù!"
Lục Dạ nói xong liền ngã xuống đất.
Chương 157 Chương 157: Kiếm Thế Nhị Trọng
Lấy một địch sáu, trong vòng mười mấy giây, Tiêu Phàm một mình áp đảo sáu người còn lại, thực như thế này cũng quá khủng bố đi.
Khó trách hắn dám một người khiêu chiến sáu người, trong cùng giai chỉ sợ chưa có địch thủ.
"Các ngươi không phát hiện U Vương vẫn chưa sử dụng Chiến Hồn sao?"
Trong đám đông có người kinh hô.
Lời này vừa ra, sắc mặt lão giả và Thôi Thu vô cùng âm trầm, chẳng lẽ Thất Dạ thật sự phải táng mạng nơi đây.
Sau khi Tiêu Phàm thi triển Nhất Kiếm Tuyệt Trần chém chết Lục Dạ, hắn cũng không ngừng tay, thân thể ngay lập tức xông thẳng vào năm tên còn lại.
"Ngũ Dạ cẩn thận."
Thất Dạ kêu to, một kiếm uyển chuyển đâm về bên hông Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, tùy ý đấm ra Bá Đạo Thiên Quyền, hắn đã tu luyện Bá Đạo Thiên Quyền tới đỉnh phong, uy lực vô cùng lớn.
Một cỗ kình phong cuồng bạo phát ra làm hư không chấn động, Thất Dạ còn chưa lại gần đã bị gió thổi bay đi.
Tốc độ Tiêu Phàm không giảm, trường kiếm vẽ lên hư không một vệt lụa đỏ.
Sắc mặt Ngũ Dạ hoàn toàn thay đổi, hăn điên cuồng chém vài kiếm, thủ đoạn của Tiêu Phàm quả thật làm hắn có chút sợ hãi.
Thủ pháp công kích của người thường đều liên quan đến chiến kỹ mà họ tu luyện, tên Tiêu Phàm này quá tà môn, đã dùng kiếm lại có thể đánh quyền.
Hơn nữa, Nhất Kiếm Tuyệt Trần và kiếm pháp này không giống nhau.
Nếu như nói Nhất Kiếm Tuyệt Trần quỷ dị nhanh đến cực hạn thì một kiếm này lại tràn ngập khí tức sát phạt, bên trong huyết quang, Ngũ Dạ dường như nhìn thấy vô số hài cốt.
Âm thanh binh khí va chạm cang lên không ngừng, trong lòng Ngũ Dạ hơi căng ra, khi nhìn thấy Tiêu Phàm bị ngăn cản ở ngoài thì hắn mới buông lỏng một hơi.
Trong một sát na kia, hắn cảm giác mình đã dạo một vòng quỷ môn quan.
"Nhất Kiếm Tuyệt Trần!"
Tiêu Phàm đưa lưng về phía Ngũ Dạ, chém ngược về phía sau một kiếm.
Có vết xe đổ, Ngũ Dạ lần này không có chính diện va chạm, hắn sử dụng thân pháp tránh sang một bên.
"Cùng chiêu thức còn muốn..."
Trên mặt hắn hiện ra một nụ cười, nhưng lời còn chưa dứt thì hắn đã ngây ngốc tại chỗ.
Phốc! Một đạo huyết kiếm từ trên cổ hắn bắn bay lên hư không, hai tay của hắn che cổ nhưng cũng không cách nào che được.
"Đây không phải Nhất Kiếm Tuyệt Trần!"
Trong mắt Ngũ Dạ tràn ngập kinh hãi, vô cùng không cam lòng.
"Ta nói thế ngươi cũng tin?"
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng:
"Thấy ngươi cũng sắp chết, ta sẽ nói cho ngươi biết, chiêu này gọi là Nhất Kiếm Tri Thu."
"Nhất Kiếm Tri Thu?"
Ngũ Dạ nói ra bốn chữ, thân thể đột nhiên ngã về phía sau, chết không nhắm mắt.
"Nhất Kiếm Tri Thu? Đây không phải chiến kỹ lần trước Yến Thành Thu Liệp ban thưởng sao?" Chỉ mới qua bao lâu mà hắn đã luyện thành?
Khúc Huyền kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.
Theo Khúc Huyền, Ngũ Phẩm Chiến Kỹ cũng không phải dễ dàng có thể lĩnh ngộ, dù Tiêu Phàm đột phá đến Chiến Tông cảnh cũng không thể trong thời gian mấy tháng luyện thành được.
Kỳ thật không chỉ hắn chấn kinh, trong lòng Quách Sĩ Thần đang nấp trong đám người cũng không bình tĩnh, Nhất Kiếm Tri Thu còn tốt, dù sao cũng đã qua mấy ngày.
Nhưng Nhất Kiếm Tuyệt Trần hắn mới đưa cho Tiêu Phàm vào ba ngày trước, điều đáng nói là lúc hắn đưa chiến kỹ cho Tiêu Phàm thì Tiêu Phàm đã đi vào nội viện bế quan hai ngày.
Hơn nữa sau khi rời khỏi nội viện liền lăn đùng ra ngủ, hắn làm sao có thể luyện thành Nhất Kiếm Tuyệt Trần?
Chẳng lẽ là luyện trong mơ? Hay là đã từng học qua?
Đánh chết Quách Sĩ Thần cũng không tin Tiêu Phàm ở trong mộng học được, vậy cũng chỉ có khả năng hắn đã học trước đó mới có thể giải thích được.
Hắn mặc dù biết trên người Tiêu Phàm có Vô Tận Chiến Điển, nhưng lại không biết diệu dụng của nó, lấy lực bây giờ Tiêu Phàm thực, thiên phú cộng thêm Vô Tận Chiến Điển, tu luyện Ngũ Phẩm Chiến Kỹ chỉ là sự tình dễ như trở bàn tay.
Cho dù Lục Phẩm Thân Pháp Chiến Kỹ, Tiêu Phàm cũng chỉ dùng hai ngày liền luyện thành tầng thứ nhất.
Nhất Dạ, Tam Dạ và Thất Dạ đứng đang tụ lại vớ nhau, trong lúc nhất thời không biết làm sao, thủ đoạn công kích của Tiêu Phàm quá kinh khủng, đủ loại chiến kỹ tầng tầng lớp lớp.
"Tiểu tử, ngươi nếu có gan thì đừng trốn, trực tiếp đánh một trận."
Nhất Dạ chỉ có thể sử dụng phép khích tướng, bọn hắn lần này đã làm Kiếm Vương Triều mất hết mặt mũi.
"Ý ngươi là ta đứng ở chỗ này cho ngươi giết?"
Tiêu Phàm nghiền ngẫm nhìn Nhất Dạ, lập tức cười lạnh nói:
"Trong đầu đều là phân, đúng là không biết ngươi làm sao tu luyện tới Chiến Tông cảnh."
"Ha ha, nhất định là đầu bị cửa kẹp, đột nhiên liền đột phá Chiến Tông cảnh."
Người Đại Yên Vương Triều cười lạnh không thôi.
Tiêu Phàm lấy một địch sáu, còn cùng ngươi chính đối mặt chiến, vậy chẳng khác gì đứng yên cho ngươi giết.
"Nhưng đề nghị của ngươi làm ta có chút hứng thú."
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng:
"Kiếm Vương Triều không phải sở trường về kiếm sao? Ta giết các ngươi đều sự dụng kiếm đã tôn trọng các ngươi rồi, yên tâm, các ngươi nhất định sẽ có kiểu chết khác nhau."
Thần sắc ba người Nhất Dạ lạnh lẽo, bọn hắn cũng không thể không thừa nhận thực lực Tiêu Phàm.
Hơn nữa, Tiêu Phàm chỉ dùng kiếm đánh bại bọn hắn, mấy người Nhị Dạ đều chết dưới kiếm của hắn.
"Tam Dạ, Thất Dạ, các ngươi lui ra phía sau."
Nhất Dạ đột nhiên mở miệng, thần sắc trở nên lạnh lùng:
"Ta đánh với ngươi một trận, vô luận sinh tử, ngươi tha cho hai người họ một mạng."
Tiêu Phàm cau mày một cái, cuối cùng vẫn gật đầu, hắn cũng có chút không muốn giết nữ nhân.
Đương nhiên ngoại trừ một người, đó chính là Tiêu U, Tiêu Phàm không thể nào bỏ qua cho nàng, nhưng thời gian gần đây Tiêu U lại giống như đã hoàn toàn tan biến trên thế gian.
"Nhất Dạ!"
Tam Dạ và Thất Dạ biến sắc, bọn họ biết Nhất Dạ đang muốn làm gì.
"Các ngươi trở về!"
Thôi Thu kêu to, lúc này sống được người nào hay người đó, Tiêu Phàm khó lắm mới đáp ứng như thế.
Thôi Thu cưỡng ép đem hai người Thất Dạ và Tam Dạ thối lui, trên mặt Nhất Dạ xuất hiện một nụ cười nhìn Tiêu Phàm nói:
"Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là Kiếm Tu chân chính, kiếm của Kiếm Vương Triều mới là mạnh nhất."
Vừa dứt lời, khí thế Nhất Dạ tăng lên, vô số kiếm khí vờn quanh thân thể hắn, đó là Kiếm Thế lăng lệ, kiếm khí biến thành vòng xoáy tản ra đầy khắp hư không.
Vô số kiếm vũ tràn ngập trong hư không, rất nhanh liền đem Tiêu Phàm bao quanh lại.
Tiêu Phàm đứng bên trong kiếm vũ, thần sắc không có một chút biến hóa, thân thể cũng không muốn né tránh những kiếm vũ kia.
"Kiếm Diệt!"
Nhất Dạ lộ vẻ dữ tợn ngửa mặt lên trời gầm thét, thấy Tiêu Phàm không xuất thủ, hắn còn tưởng Tiêu Phàm đang sợ, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội chém giết Tiêu Phàm.
Vô số kiếm vũ huy sái từ bốn phương tám hướng bắn về phía Tiêu Phàm, Tiêu Phàm lẳng lặng nhìn, khi đám kiếm vũ kia sắp chạm vào hắn thì trong cơ thể hắn phát ra khí thức cực kỳ lăng lệ sắc bén.
Tiêu Phàm giống như một con quái vật đang ẩn nấp chợt bộc phát ra hung uy, vô số kiếm vũ đột nhiên dừng lại trong hư không như bị đông kết lại.
Thời gian giống như dừng lại trong giây phút này, ngay sau đó con ngươi Nhất Dạ chậm rãi phóng đại tràn ngập sợ hãi.
Đột nhiên vô số kiếm vũ chuyển phương hướng đánh ngược lại hắn, hơn nữa khí tức từ trên người Tiêu Phàm phát ra làm hắn không thở nổi.
"Nhị Trọng Kiếm Thế!"
Nhất Dạ kinh khủng nói ra mấy chữ, thân thể hắn hoàn toàn bị kiếm vũ bao trùm đánh thành cái sàn.
Bụi đất bay mịt mù làm đám người không thể nhìn thấy gì.
"Nể tình ngươi giúp ta lĩnh ngộ Nhị Trọng Kiếm Thế, chết dưới kiếm của mình cũng không tính là vũ nhục ngươi."
Tiêu Phàm đi đến bên cạnh thi thể Nhất Dạ nói một câu.
Sau đó quay người đi, trong không gian chỉ có một tiếng nói đang phiêu đãng:
"Xem ra kiếm của Kiếm Vương Triều cũng không phải mạnh nhất."
Chương 158 Chương 158: Kiếm Trọng Không Sắc
Soạt, soạt!
Một tiếng bước chân trầm trọng từ bên trong tro bụi truyền đến, đám người nín thở ngưng thần, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm trung ương quảng trường.
Lúc bóng ngời kia dần hiện rõ, đám người kinh hãi tới cực điểm, có người dùng cả hai tay che miệng, bộ dáng không thể nào tin.
Người Kiếm Vương Triều mặt xám như tro, chín người cùng đến nhưng lúc này chỉ còn lại bốn người, đây là đả kích không nhỏ đối với bọn chúng.
"U Vương vạn tuế!"
"U Vương vô địch!"
Tu sĩ Đại Yên hưng phấn tới cực điểm, thắng, Tiêu Phàm vậy mà thắng, nhìn xem đám người Kiếm Vương Triều làm sao phách lối được nữa?
Tiêu Phàm một người liền diệt năm người các ngươi, các ngươi phác lối nửa đi.
"Cáo từ!"
Thôi Thu cũng không muốn ở lại đây một giây nào, hắn cùng lão giả kia mang theo Tam Dạ và Thất Dạ rời đi.
Vào lúc bay lên không trung, lão giả kia đột nhiên quay người nhìn về phía Tiêu Phàm, nói:
"Hy vọng tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều nhìn thấy ngươi, sỉ nhục hôm nay chúng ta nhất định sẽ hoàn trả gấp bội."
"Nãy giờ không thấy ngươi nói chuyện, làm ta tưởng ngươi bị câm chứ."
Tiêu Phàm hoàn toàn làm ngơ trước lời uy hiếp của lão giả.
Yến Vương đứng trong một góc cười tươi như hoa, sự tình phong Tiêu Phàm làm U Vương là việc hắn làm đúng nhất từ trước đến nay.
Cùng ngày, Yến Vương ăn mừng cùng toàn thành, nhưng Tiêu Phàm hoàn toàn không quan tâm đến.
Thần Phong Học Viện.
"Cái gì, ngươi muốn rời đi?"
Quách Sĩ Thần hô một tiếng đứng dậy:
"Không được, không được, ngươi hiện tại chỉ là Chiến Tông cảnh, trong Đại Yên thì ngươi là thiên tài nhưng bên ngoài ngươi cái thì cũng không phải."
"Viện Trưởng, ta biết ngươi đang lo lắng cho ta."
Tiêu Phàm có thể cảm nhận được sự quan tâm nồng đậm trong mắt Quách Sĩ Thần, nhưng một khi hắn đã ra quyết định thì không có cách nào cải biến:
"Ngươi cũng biết, cường giả cũng không thể cứ mãi ở dưới sự bảo vệ của người khác, chỉ có khi trải qua tôi luyện mới có thể chân chính trưởng thành, hơn nữa, ta cũng muốn có một ngày bằng sức mình cứu Tiểu Ma Nữ ra."
Nói đến Tiểu Ma Nữ, thần sắc Tiêu Phàm ngưng trọng lại mấy phần, trong lòng hắn cũng không yên, muốn ở trước mặt gia tộc của Tiêu Ma Nữ nói chuyện thì nhất định phải có thực lực tương đương.
Lăng Phong từng nói cho hắn biết, đột phá Chiến Hoàng mới có thể miễn cưỡng làm cho Diệp gia chú ý một cái, muốn cho Diệp gia tôn trọng thì chỉ có thể đột phá Chiến Đế.
Chiến Đế đối với Tiêu Phàm mà nói, đây chính là sự tình vô cùng xa sôi, muốn mạnh hơn thì nhất định phải tạo áp lực lớn cho bản thân.
"Yên tâm đi Quách lão quỷ, ta sẽ bảo hộ Lão Tam, nếu ai dám động vào Lão Tam thì ta nhất định một trảo chụp chết hắn."
Bàn Tử cũng ủng hộ quyết định của Tiêu Phàm.
Quách Sĩ Thần trầm mặc không nói, đành phải nhìn về Phúc bá bên cạnh, muốn để Phúc bá giữ Tiêu Phàm lại.
Hắn làm sao biết Phúc bá đột nhiên cười nói:
"Đại Yên này xác thực quá nhỏ, hùng ưng luôn phải giương cánh bay lượn trên bầu tời."
"Phúc bá, ngươi!"
Quách Sĩ Thần thở dài không biết nói gì, Phúc bá đã nói như thế làm sao mình có tiệp tiếp tục giữ Tiêu Phàm ở lại đây?
"Ở đây lâu như thế vẫn chưa tặng cho người thứ gì tốt, đồ vật này cho ngươi dùng."
Trong tay Phúc bá đột nhiên xuất hiện một cái hộp gỗ thật dài.
"Phúc bá, ngươi thế này không đúng, chỉ tặng Lão Tam lại không đưa cho ta."
Bàn Tử không vui.
"Ngươi cũng có."
Trong tay Phúc bá đột nhiên xuất hiện một bản thư tịch.
"Bát Hoang Lục Hợp Chưởng?"
Ánh mắt Bàn Tử tỏa sáng nhìn năm chữ phía trên thư tịch, hắn kích động vọt thẳng về hướng Phúc bá.
Phúc bá bị dọa vội vàng tránh một bên, trọng tải Bàn Tử không phải người thường có thể chịu được, Bàn Tử uổng công vô ích, một tay gãi đầu đứng ngây ngốc cười.
"Lục Phẩm Chiến Kỹ?"
Tiêu Phàm hơi ngoài ý muốn, trong lòng thầm than, quả nhiên, Thần Phong Học Viện vẫn có Lục Phẩm Chiến Kỹ, đây mặc dù chỉ là bản sao nhưng cũng rất trân quý rồi.
"Phúc bá, đây là cái gì, tại sao nặng như vậy?"
Tiêu Phàm thu liễm tâm thần tiếp nhận hộp gỗ dài trong tay Phúc bá, toàn bộ thân thể lảo đảo một cái, nếu như không phải phản ứng nhanh thì hắn đã ngã sấp mặt rồi.
"Mở ra liền biết."
Phúc bá cười thần bí.
Tiêu Phàm hiếu kỳ mở hộp gỗ ra, chỉ thấy một tia ô quang sắc bén lóe lên, ánh mắt Tiêu Phàm ngay lập tức trở nên lăng lệ.
"Hảo kiếm!"
Tiêu Phàm không khỏi tán thán nói, không sai, trong hộp gỗ đồ vật chính là một thanh kiếm, thân kiếm đen nhánh toát lên khí chất bất phàm.
"Kiếm? Ai lại dùng kiếm nặng như thế?"
Bàn Tử xem thường, hắn cầm chặt chiến kỹ Bát Hoang Lục Hợp Chưởng trong tay.
"Lão Nhị, ngươi lần này nhìn lầm rồi, trọng kiếm vô phong, vô phong thắng hữu phong, hơn nữa, kiếm này dùng Hắc Huyền Tinh Thiết chế tạo, không chỉ quý giá, hơn nữa công kích cũng cực kỳ cường hãn."
Tiêu Phàm đối với bảo kiếm này vừa thấy đã yêu, sau đó chậm rãi để thanh bảo kiếm vào lại trong hộp.
"Không thích sao?"
Phúc bá dường như có chút không vui.
"Rất thích, thế nhưng bảo kiếm này quá quý giá, hơn nữa ta cũng không hợp dùng trọng kiếm."
Tiêu Phàm cười cười cũng không có làm ra vẻ.
"Lão Tam, ngươi cứ lấy đi, đây dù sao cũng là Lục Phẩm Hồn Binh, Phúc bá tặng cho ngươi nhất định có dụng ý đặc biệt."
Bàn Tử cầm cái hộp lên nhét vào trong ngực Tiêu Phàm.
"Tiêu Phàm, ngươi đừng cự tuyệt, nghe ta nói hết đã."
Phúc bá vội vàng mở miệng nói:
"Hôm nay ta nhìn thấy ngươi chiến đấu với mấy người của Kiếm Vương Triều, ngươi là người có ngộ tính lĩnh ngộ chiến kỹ cao nhất mà ta từng gặp qua, mỗi một kiếm đều có thể nói cực kỳ hoàn mỹ, tốc độ, công kích và góc độ đều hoàn mỹ, nhưng có một chỗ ngươi cần cải thiện."
"Xin Phúc bá nói rõ."
Thần sắc Tiêu Phàm nghiêm lại, cung kính nhìn Phúc bá nói.
Một trận chiến hôm nay hắn cảm thấy mình đã làm rất tốt, vô luận là phòng thủ hay là tiến công, nhưng Phúc bá đã nói thế, hắn nhất định phải nghiêm túc lắng nghe.
"Lực bộc phát!"
Phúc bá rất hài lòng với thái độ khiêm tốn thỉnh giáo của Tiêu Phàm, lão nói:
"Lực bộc phát của ngươi không đủ, có lẽ hôm nay đối mặt với những người Kiếm Vương Triều, tốc độ và công kích của ngươi có thể chiến thắng bọn hắn, nhưng nếu gặp phải ngươi có lực bộc phát lớn hơn ngươi thì sao?"
Tiêu Phàm xoa cằm lâm vào trong trầm tư, vấn đề này hắn xác thực không nghĩ tới.
Lúc giao phong với Nhất Dạ, nếu như không phải bản thân đúng lúc lĩnh ngộ Nhị Trọng Kiếm Thế thì đoán chừng đã phải ăn thiệt thòi rồi, mà thực lực khi đó Nhất Dạ xuất ra chính là lực bộc phát.
Mặc dù đã đánh bại Nhất Dạ, nhưng không phải lúc nào cũng gặp được vận khí như thế.
"Kiếm này dài sáu thước, rộng một thước, nặng 999 cân, hiện tại đối với ngươi mà nói cũng không quá nặng, nếu như gặp trận chiến như hôm nay, ngươi dùng kiếm này cũng có thể đạt tới tốc độ như thế, huy sái tự nhiên, vậy coi như ngươi đã thành công."
Phúc bá trịnh trọng đem Hắc Thiết Kiếm đưa tới trước mặt Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm dùng hai tay cung kính tiếp nhận Hắc Thiết Kiếm, hít sâu một hơi nhìn Phúc bá nói:
"Tạ ơn Phúc bá chỉ điểm, Tiêu Phàm định không phụ kỳ vọng."
Phúc bá cười tủm tỉm gật đầu, hắn càng lúc càng nhìn Tiêu Phàm thuận mắt.
"Kiếm này gọi là gì? Thỉnh thoảng để ta dùng một chút?"
Bàn Tử cười ha ha vỗ vài Tiêu Phàm.
"Ta vẫn chưa đặt tên cho nó, ngươi đặt đi."
Thấy Tiêu Phàm nhìn mình, Phúc bá khoát tay một cái nói.
Tiêu Phàm dùng một tay nâng Hắc Thiết Kiếm lên, xoay một cái liền cười nói:
"Vậy đặt là Vô Phong đi."
Chương 159 Chương 159: Rời Xa Cuộc Chiến
Đêm đó, Tiêu Phàm cầm trọng kiếm Vô Phong diễn luyện chiến kỹ trong sân, từng đợt tiếng xé gió vang lên, không thể không nói, so sánh với Tu La kiếm thì Vô Phong mặc dù lực công kích tăng lên không ít, nhưng tốc độ cũng giảm đi một nữa.
Sau nửa nén nhen, Tiêu Phàm lúc này mới dừng lại, Hồn Lực trong cơ thể hầu như hạo sạch, trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ khổ sở:
"Lực bộc phát đúng là khiếm khuyết rất nhiều a, trường kỳ sử dụng Vô Phong kiếm chắc sẽ tăng lực bộc phát lên không ít, sức bền cũng đạt đến một cấp bậc hoàn toàn mới."
Thu hồi Vô Phong kiếm, Tiêu Phàm tắm một cái rồi về phòng, ánh mắt hắn đang nhìn vào một chiếc hộp gỗ màu đen, đây là đồ vật phụ thân Tiêu Trường Phong lưu lại cho hắn.
Những ngày hôm nay bận rôn làm hắn không để ý, hôm nay có cơ hội liền nhìn một chút.
Tiêu Phàm có chút khẩn trương, lại có chút hiếu kỳ, trong lòng nghĩ thầm:
"Đồ vật làm cho Mạc Thiên Nhai giữ lại mấy chục năm, thoáng nghĩ cũng không đơn giản a."
Hít sâu một hơi, Tiêu Phàm nhắm mắt mở hộp gỗ ra, sau đó chậm rãi mở hai mắt nhìn về bên trong hộp gỗ.
"Một phong thư? Một khối ngọc bội?"
Tiêu Phàm bĩu môi lẩm bẩm, làm sao lại chỉ có vài thứ đơn giản như thế?
Hắn lật qua lật lại hộp gỗ tìm mấy lần, trừ một khối ngọc bội tử sắc và một lá thư màu vàng ố thì không còn gì khác.
"Sở?"
Cầm lấy ngọc bội, Tiêu Phàm ở một mặt khác trên ngọc bội có chữ "Sở", trừ cái đó ra thì không còn chỗ nào đặt biệt nữa.
"Ngọc là ngọc tốt, vào tay ôn hòa, dùng để dưỡng thần cũng không tệ, nếu là vào kiếp trước thì nhất định sẽ bán được giá trên trời."
Tiêu Phàm trong lòng thầm nghĩ.
Trên ngọc có một sợi dây màu đen, cũng không cần phải tìm dây, Tiêu Phàm liến mang lên đeo vào cỗ, ngọc nằm bên trong quần áo, người ngoài nhìn vào cũng không thấy.
Thu liễm tâm thần, ánh mắt Tiêu Phàm lúc này mới nhìn vào phong thư kia, sau khi mở tra thì lông mày Tiêu Phàm nhíu lại thành một đoàn.
"Sống cho thật tốt, Tiêu Trường Phong."
Chỉ vỏn vẹn mấy chữ mà làm Tiêu Phàm trở nên nghẹn ngào, rốt cục đây là cảm giác gì?
Hồi lâu, Tiêu Phàm mới bình tĩnh lại, hắn ngắm nhìn mặt trên trên bầu trời đêm thăm thẳm, cắn răng nói:
"Yên tâm, ta sẽ sống thật tốt."
Đêm đó Tiêu Phàm mơ một giấc mộng, hắn mơ thấy được gặp cha và mẹ, nhưng hình ảnh rất mơ hồ làm hắn không thể nào thấy rõ chân dung hai người.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Phàm, Tiểu Kim và Bàn Tử ba rời khỏi Thần Phong Học Viện, rời khỏi Yến Thành, bước vào cuộc hành trình tiến về Tuyết Nguyệt Hoàng Triều.
"Lão Tam, con đường bên trái thông đến Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, con đường bên phải thông với Hồn Thú Sơn Mạch, chúng ta đi đâu trước đây?"
Bàn Tử đứng ở ngã ba nhìn Tiêu Phàm hỏi.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Tiêu Phàm cười cười.
"Con đường bên trái tuy an toàn nhưng lại phải đi vòng quanh Hồn thú Sơn Mạch, con đường bên phải lại vô cùng nguy hiểm, nhưng có thể cắt ngang Hồn Thú Sơn Mạch thẳng đến đường chính của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, Hoàng Thành của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều cách Hồn Thú Sơn Mạch không xa."
Bàn Tử nói.
"Vậy còn phải hỏi, chúng ta cũng không phải đi chơi."
Tiêu Phàm trực tiếp đi con đường bên phải, vừa đi ra mấy bước lại quay đầu nhìn mập mạp nói:
"Ta nói Lão Nhị này, ngươi hình như rất quen thuộc với Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, chẳng lẽ ngươi là người của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều?"
"Tuyết Nguyệt Hoàng Triều thì tính là cái gì chứ, nếu ca nói bối cảnh của mình chỉ sợ hù chết ngươi."
Bàn Tử cười ha hả vượt qua Tiêu Phàm, trong mắt Bàn Tử chợt lóe lên một tia âm trầm.
Tiêu Phàm không nói, hắn biết trên người Bàn Tử cũng có một cố sự không muốn người khác biết, khi giết chết Lạc Trần thì hắn tựa như biến thành một người khác, khí thế kia người bình thường tuyệt đối không có được.
Chỉ là Bàn Tử không nói thì hắn cũng không hỏi, có chút sự tình chỉ cần đến lúc sẽ tự được bày ra ánh sáng.
Nửa tháng sau, bên trong Hồn Thú Sơn Mạch truyền ra một tiếng rống, một con Hồn Thú to lớn đã ngã xuống.
"Hồn Thú Ngũ Giai sơ kỳ, đúng thật là không có tính khiêu chiến."
Bàn Tử cởi trần đi đến trước mặt thi thể Hồn Thú kia đào ra một viên Hồn Tinh Ngũ Giai.
Hai người ngốc ở bên trong Hồn Thú Sơn Mạch hết nửa tháng, thân thể lúc này cũng vô cùng bẩn thỉu, mỡ trên người Bàn Tử cũng ít đi mấy cân.
"Cẩn thận một chút, chỗ này đã là nơi rất sâu rồi, rất có khả năng gặp được Lục Giai Hồn Thú."
Tiêu Phàm vẫn cẩn thận như cũ.
"Lão Tam, ngươi yên tâm, ở chỗ này tối đa chỉ xuất hiện Ngũ Giai Hồn Thú, xuyên qua khu vực trung tâm này sẽ ít gặp Ngũ Giai Hồn Thú."
Bàn Tử lơ đễnh, nói:
"Ai, đáng tiếc lãng phí thi thể Ngũ Giai Hồn Thú, Hồn Giới đã đầy nếu không không thể lãng phí như thế này."
"Ta còn mấy viên."
Tiêu Phàm tiện tay ném cho Bàn Tử một cái Hồn Giới, Hồn Giới trên người hắn không ít, đều là chiến lợi phẩm hắn mấy tháng này đoạt được.
"40 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch tới tay."
Bàn Tử cười ha hả đem thi thể Hồn Thú bỏ vào bên trong Hồn Giới, cười nói:
"Tiếp tục đi, chỉ cần nữa tháng là đến được Tuyết Nguyệt Hoàng Triều."
Tiêu Phàm gật đầu sờ Tiểu Kim đầu, ba người một thú tiếp tục tiến lên.
Đi qua hai ngọn núi, mặt trời rực lửa dần dần nhường chỗ cho mặt trăng thanh dịu, gió mát thổi vi vu.
Từng tiếng Hồn Thú thi thoảng vang lên làm cho bóng đêm hạ thêm vài độ, ba người Tiêu Phàm đang ở phía sau một tảng đá lớn nhặt chút củi khô đốt lửa trại, dưới ánh sáng chập chờn của ngọn lửa, sắc mặt hai ngươi đỏ rực.
Bên trên lửa trại cái mày xiên mỹ vị thịt nướng, Bàn Tử đưa tay lau mỡ trên miệng giơ ngón tay cái cho Tiêu Phàm:
"Lão Tam, tay nghề ngươi không tệ, sau này ai gả cho ngươi đúng là có phúc."
"Uhm."
Tiêu Phàm cười khổ một tiếng cầm lấy một khối nướng chín ném cho Tiểu Kim, Tiểu Kim táp một cái liền bắt đầu ăn ngấu nghiến.
"Lại nghĩ tới Tiểu Ma Nữ?"
Bàn Tử nhai mỹ vị trong miệng, nói:
"Lão Tam, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, huynh đệ chúng ta đồng lòng, trên đời này còn có cái gì có thể ngăn cản chúng ta?"
Tiêu Phàm cười cười không nói, xếp bằng ở tại chỗ liền bắt đầu tu luyện, Bàn Tử bất đắc dĩ lấy tay đem chọc chọc lửa trại mấy cái làm lửa cháy bừng lên, sau đó cũng ngồi xuống tu luyện.
Đúng lúc này, Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng nuốt miếng thịt trên móng vuốt, sau đó một mạch chạy vào rừng không thấy tăm hơi.
Tiêu Phàm và Bàn Tử ngồi yên lặng cũng không phát hiện.
Trời tối người yên, tiếng gió thổi ô ô làm lòng người ngày càng lạnh, tiếng gió giống như có người đang thút thít.
Một tiếng bước chân như có như không vang lên cùng tiếng gió, một cặp kim sắc quang mang lặng yên tới gần vị trí của Tiêu Phàm và Bàn Tử.
Đó là một đầu kim sắc sư tử dài năm sáu mét, bên dưới ánh trăng, toàn thân như kim sắc hỏa diễm đang thiêu đốt.
Ngũ Giai Hồn Thú: Kim Diễm Sư!
Nhìn thấy hai người không có phát hiện ra nó, Kim Diễm Sư từng bước một tới gần.
Năm mươi mét.
Ba mươi mét.
Mười mét!
Mắt thấy càng ngày càng gần, miệng Kim Diễm Sư hé ra răng nanh lộ ra vẻ dữ tợn, trong mắt lóe lên quang mang tàn nhẫn.
Sưu một tiếng, Kim Diễm Sư ra sức vồ tới, khoảng cách mười mét đối với nó mà nói chỉ là gần trong gang tấc, nghĩ đến hai tên nhân loại có thể trở thức ăn của mình, trong mắt nó càng ngày càng kích động lên.
Tiêu Phàm và Bàn Tử một mực vẫn chưa mở mắt, nguyên bản có Tiểu Kim hộ pháp, hai người tu luyện cũng rất nhập thần, làm sao biết hiện tại lại có Hồn Thú tới gần.
Khi móng vuốt Kim Diễm Sư tới gần Tiêu Phàm nửa mét, phốc một tiếng, một đạo hắc phong thổi qua, ánh mắt Kim Diễm Sư lộ ra vẻ sợ hãi, muốn chạy trốn nhưng đã không kịp.
Phốc!
Đạo hắc phong kia trực tiếp xẹt qua đầu Kim Diễm Sư, toàn bộ thân thể khổng lồ giống như một tờ giấy mỏng bị hắc phong kia xé đôi.
Hình ảnh trong mắt Kim Diễm Sư xuất hiện một tên nam tử áo đen, trong tay đang nắm một thanh hắc kiếm lón, con ngươi băng lãnh gắt gao nhìn chằm chằm nó.
Chương 160 Chương 160: Đấu Tranh Quyền Lực
Bóng đêm bao phủ, một cỗ huyết tinh nồng đậm tràn ngập trong không khí, một vài con Hồn Thú phía xa đang nhìn chằm chằm đột nhiên gầm một tiếng, sau đó quay đầu chạy vào trong rừng.
Nhân loại kia quá đáng sợ, ngay cả Kim Diễm Sư ngũ giai trung kỳ đều bị hắn một kiếm chém chết, bọn chúng chỉ là tôm tép trước mặt Kim Diễm Sư thì làm sao có thể làm đối thủ của người kia.
"Trọng kiếm vô phong, vô phong thắng hữu phong, sau nửa tháng tu luyện, tốc độ trọng kiếm đã đạt tới bảy thành khi dùng Tu La Kiếm."
Hai mắt Tiêu Phàm khẽ híp một cái, trong lòng nghĩ thầm.
"Lão Tam, xảy ra chuyện gì?"
Bàn Tử kinh ngạc tỉnh lại, không biết phát sinh chuyện gì, chẳng qua khi hắn nhìn thi thể Kim Diễm Sư cách đó không xa liền không khỏi lạnh run.
Nếu như không phải Tiêu Phàm kịp thời phát hiện thì thi thể nằm trên mặt đất còn không phải là bọn hắn?
"Tiểu Kim đâu?"
Bàn Tử lấy lại tinh thần, nổi khùng nhìn bốn phía, bởi vì quá tin tưởng Tiểu Kim nên mấy đêm nay hắn để tu luyện không chút cố kỳ gì.
Tiêu Phàm nhìn xung quanh nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Tiểu Kim, con mèo này bình thường sẽ không vô duyên vô cớ rời đi.
"Không phải tên gia hỏa này đi tìm sư tử cái rồi chứ?"
Bàn Tử thập phần nghiêm túc nói.
Tiêu Phàm trợn mắt một cái, nhà ngươi đúng là cái gì cũng nghĩ ra được, Tiểu Kim vẫn còn chưa trưởng thành đấy.
"Ngươi tiếp tục nghỉ ngơi, ta đi gác đêm."
Tiêu Phàm để lại một câu nói xong nhảy một cái lên bên trên một tảng đá lớn, hắn chăm chú tình huống xung quanh.
"Vẫn là Lão Tam làm ta yên tâm nhất."
Bàn Tử nhếch miệng cười một tiếng, tiếp tục tu luyện.
Ánh bình minh rất nhanh đã xuất hiện, khi ánh rạng đông đầu tiên soi chiếu xuống Hồn Thú Sơn Mạch, một thân ảnh màu vàng từ trong bụi cỏ đằng xa chui ra.
"Ngươi đi đâu cả đêm? Còn không về thì đã bỏ ngươi lại rồi."
Tiêu Phàm hung hăng trừng Tiểu Kim.
"Rống rống!"
Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, hình như có chút ý trách cứ Tiêu Phàm, móng vuốt thỉnh thoảng chỉ nơi xa, tựa như muốn nói gì.
"Chết Bàn Tử, dậy mau."
Tiêu Phàm một cước đá vào trên mông Bàn Tử, cũng không đợi hắn phản ứng, thân hình Tiểu Kim đã biến lớn, Tiêu Phàm xoay người ngồi lên trên lưng Tiểu Kim.
"Ai đang đá ta, dám quấy rầy giấc ngủ của Bàn gia!"
Bàn Tử liền sử dụng động tác "lý ngư đả đĩnh"(nhảy bật dậy), ngoài miệng líu lo không ngừng, khi nhìn thấy Tiêu Phàm và Tiểu Kim đi xa, lập tức kêu to lên:
"Lão Tam, Tiểu Kim, chờ ta một chút."
Trong lúc gấp rút, Bàn Tử vẫn không quên đem thi thể Kim Diễm Sư thu vào bên trong Hồn Giới.
Sau nửa ngày, Tiểu Kim lúc này mới dừng lại, phía trước truyền đến tiếng đánh nhau, Tiêu Phàm không khỏi nhíu mày nhảy từ trên lưng Tiểu Kim xuống, Tiểu Kim lại khôi phục hình dạng con mèo nhỏ.
Tiêu Phàm xuất ra Hồn Lực liền phát hiện tình huống phía trước, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc:
"Bọn họ tại sao lại ở đây?"
"Lão Tam, chờ ta một chút."
Bàn Tử chạy thở không ra hơi mới đuổi kịp, thân thể rung rung nổi giận mắng:
"Hai tên gia hỏa các ngươi đúng là không trượng nghĩa."
Thấy Tiêu Phàm không để ý tới hắn, Bàn Tử cũng phát hiện không thích hợp:
"Có đánh nhau, Liệp Hồn Đoàn này đúng thật là lớn gan, mười tên Chiến Sư cảnh cũng dám giết Thiết Bối Hùng tứ gia! Hơn nữa, có vẻ Thiết Bối Hùng cũng đã cùng đồ mạt lộ."
"Đi, đi qua nhìn xem."
Tiêu Phàm dẫn đầu đi lên phía trước, hắn biết những người này đều là người sống dựa vào đao kiếm, vì cuộc sống nên bất đắc dĩ mới đi săn giết Thiết Bối Hùng Tứ Giai.
Trong rừng cây phía trước, mười mấy mét xung quanh đã bị san thành bình địa, vô số cỗ thi thể nằm trong phế tích, máu tươi nhuộm đầy mặt đất, một con Thiết Bối Hùng cao bốn mét bị tầm mười người còn lại vây quanh ở giữa, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
"Các huynh đệ, nhìn ta kết thúc tính mạng của nó!"
Một tên nam tử trung niên vóc người cao gầy hét lớn một tiếng, đại đao trong tay phát ra quang mang chém thẳng xuống.
Thiết Bối Hùng gầm lên giận dữ, thế nhưng nó đã không còn sức phản kháng, đao mang kia đến quá nhanh, căn bản tránh không kịp.
Phốc một tiếng, máu tươi trên cổ chảy ra, Thiết Bối Hùng không cam lòng ngã xuống.
"Ha ha, rốt cục cũng chết!"
Nam tử trung niên cao gầy cười ha ha một tiếng đi đến thi thể Thiết Bối Hùng, chuẩn bị móc Hồn Tinh ra.
"Chậm đã."
Đúng lúc này, một tiếng quát như sấm vang lên, chỉ thấy một nam tử khôi ngô đi lên phía trước.
Tiêu Phàm vừa mới tới gần chuẩn bị hiện thân, nghe thấy thế liền dừng lại, Bàn Tử không biết không biết tại sao nhưng cũng đứng lại.
"Vương Liệt, ngươi có ý gì?"
Nam tử trung niên cao gầy nhíu mày lại, trong mắt lóe lên một tia quang mang hung ác nham hiểm.
Không sai, nam tử trung niên chính là Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn Đoàn Trưởng Vương Liệt mà lúc trước Tiêu Phàm quen biết, lúc Tiêu Phàm gặp nguy hiểm ở Tiêu Thành, chính là Vương Liệt giúp bọn hắn đào thoát.
Nhưng làm Tiêu Phàm nghi hoặc là không biết tại sao bọn họ lại xuất hiện ở nơi này, vượt qua dãy núi này chính là địa phận của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều rồi.
"Ta có ý gì? Nguyên Hổ, Thiết Bối Hùng là do hai Liệp Hồn Đoàn chúng ta săn giết, Hồn Tinh này cũng không chỉ thuộc về ngươi!"
Vương Liệt khí phách nói ra.
"Ngươi nói đúng, Hồn Tinh không thuộc về ta, mà là thuộc về Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn và Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn, thế nào, ngươi chẳng lẽ không tin ta hay sao? Trở lại Tuyết Nguyệt Hoàng Thành nhất định sẽ đưa đủ Hồn Thạch cho các ngươi."
Nam tử cao gầy Nguyên Hổ sầm mặt lại, hắn âm thầm ra hiệu cho người ở phía sau.
"Tin tưởng ngươi? Ngươi bảo ta làm sao tin ngươi, trước đó ngươi nói chúng ta tới đây chỉ là săn giết Kim Thương Lang tam giai đỉnh phong, nhưng mục tiêu của ngươi là Thiết Bối Hùng, bây giờ Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn ta tử thương sáu huynh đệ, món nợ này phải tính như thế nào."
Vương Liệt nửa bước không nhường, hắn phẫn nộ không phải không lấy được Tứ Giai Hồn Tinh, mà là bị người lừa gạt, hại huynh đệ của hắn.
Bàn Tử trong rừng nhìn thấy một màn này, không khỏi cau mày nói:
"Tên kia không biết thời thế hay sao? Có thể đứng được chỉ có bốn người, nhưng đối diện lại có bảy tám tên, căn bản cho dù muốn liều mạng cũng là việc không thể nào."
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng, sát khí ẩn hiện trong đáy mắt.
Vương Liệt này quá chính trực, người như thế rất dễ dàng chịu thiệt thòi, đệ đệ Vương Viêm của hắn ngược lại tương đối khéo đưa đẩy, nhưng dưới thựclực tuyệt đối thì khéo đưa đẩy cũng không có chỗ dùng.
"Giết bọn hắn cũng không phải Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn ta, ngươi còn muốn để chúng ta phải chịu trách nhiệm hay sao? Nếu như không phải nể tình các ngươi bỏ ra công sức thì Hồn Tinh này các ngươi đừng hòng lấy được một viên Hồn Thạch nào."
Ánh mắt Nguyên Hổ vô cùng băng lãnh, chỉ cần Vương Liệt nói thêm câu nữa thì sẽ ra tay động thủ.
"Đại Ca, nói với bọn họ nhiều như vậy làm gì, không bằng đánh cuộc một ván, ai thắng sẽ lấy được viên Hồn Tinh này."
Một tên nam tử trung niên tráng kiện đi đến bên cạnh Nguyên Hổ, người này tên là Nguyên Báo, là phó đoàn trưởng Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn.
Vương Liệt còn muốn tiếp tục tranh luận thì Vương Viêm bên cạnh vội vàng kéo hắn lại.
"Vẫn là Vương Viêm nhạy bén."
Nguyên Báo nhếch miệng cười một tiếng, trên mặt lộ ra sát khí lạnh lùng.
"Hồn Tinh thuộc về các ngươi, thi thể Thiết Bối Hùng thuộc về chúng ta, đây là nhượng bộ lớn nhất của ta."
Vương Liệt tránh thoát cánh tay Vương Viêm, đi đến trước mặt thi thể Thiết Bối Hùng.
Huynh đệ Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn bởi vì hắn mới thụ thương, hắn nhất định phải phụ trách việc này.
"Nếu là lúc nãy thì ta cũng không có ý kiến, nhưng hiện tại cho dù là một cọng lông cũng sẽ không chia cho các ngươi."
Nguyên Báo cười lạnh nói, vừa dứt lời, mấy người sau lưng hắn đi lên trước tranh phong với người của Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn.