Thần Võ Thiên Tôn - Tiêu Thần (FULL)

Chương 166 Chương 166: Lão Nhị Đang Yêu

Vứt bỏ Xích Mục Huyền Ưng, đám Tiêu Phàm tìm một mảnh đất trống rồi ngồi xuống, trên đường đi Tiêu Phàm cũng đã dần hồi phục lại Hồn Lực đầy đủ.

"Lão Nhị, nàng thế nào rồi?"

Tiêu Phàm nhìn Tuyết Lung Giác bên cạnh Bàn Tử hỏi.

Tuyết Lung Giác hiện tại máu me khắp người, tóc dài trên đầu bị dính máu kết thành một cục, bộ dạng không còn thoát tục như trước mà trở nên có chút điềm đạm đáng yêu.

"Tuyết Lung Giác thụ thương tương đối nặng, Lão Tam, ngươi có biện pháp nào cứu nàng không?"

Bàn Tử hít sâu nhìn Tiêu Phàm, trịnh trọng chưa bao giờ có.

"Lão Nhị, không phải ngươi thật sự đã nhìn trúng nào rồi chứ?"

Tiêu Phàm nhìn thấy bộ dáng Bàn Tử trịnh trọng như vậy liền không khỏi muốn trêu hắn một chút.

Bàn Tử lắc đầu nói:

"Ta chỉ cảm thấy người sau lưng Tam Hoàng Tử Tuyết Nguyệt Hoàng Triều rất chướng mắt."

"Huh?"

Thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, trong lòng bắt đầu suy đoán thân phận Bàn Tử.

"Kỳ thật cũng không quan trọng gì."

Bàn Tử đột nhiên mở miệng nói, tựa như sợ Tiêu Phàm tiếp tục hỏi thăm.

Tiêu Phàm hít một hơi đem lòng hiếu kì của mình ép xuống, hắn đi đến bên cạnh Tuyết Lung Giác đặt tay lên mạch của nàng.

"Như thế nào?"

Bàn Tử hỏi.

"Chỉ là kinh mạch bị hao tổn, vấn đề không lớn lắm."

Tiêu Phàm lấy ra mấy cái bình ngọc đưa cho mập mạp nói:

"Đây là kim sang dịch, trị được ngoại thương, cũng có thể trị liệu nội thương, ngươi cho nàng uống là được, sau đó đem Mỹ Dung Dịch thoa lên trên da nàng."

"Muốn ta làm?"

Âm thanh Bàn Tử bỗng bén nhọn không ít.

"Chẳng lẽ muốn ta làm?"

Tiêu Phàm nhún vai đi ra chỗ khác, phi lễ chớ nhìn, Bàn Tử muốn làm thế nào thì làm.

Nhìn thấy một màn vừa rồi, trong đầu Tiêu Phàm lại nghĩ tới Tiểu Ma Nữ.

Trên mặt Bàn Tử khổ sở vô cùng, hồi lâu mới cảm thán một hơi:

"Ài, tự tạo nghiệp phải tự mình chịu thôi."

Tiêu Phàm ngồi bên trên một gốc cổ thụ, Tiểu Kim đi tới bên cạnh hắn không ngừng gầm nhẹ, Tiêu Phàm sờ sờ đầu Tiểu Kim:

"Được rồi, ta biết đồ này ngươi có công rất lớn, nhưng nếu cứ ăn không như thế thì sẽ rất lãng phí."

Nhìn thấy Tiểu Kim nhe răng trợn mắt gầm nhẹ, Tiêu Phàm trợn mắt nhìn lại một cái, nói:

"Lừa ngươi? Ta đã lừa ngươi lần nào chưa, ngươi không tin cũng đừng vũ nhục nhân phẩm của bổn thiếu, còn nữa, Băng Hỏa Xà Lân Quả này có thể cho ngươi, bất quá về sau nếu ta tìm được thứ tốt thì đừng mò đến đấy."

Tiểu Kim thấy thế lập tức chịu thua, ghé vào một bên lờ Tiêu Phàm đi.

"Yên tâm đi, chờ ta đem Băng Hỏa Xà Lân Quả này ủ thành Băng Hỏa Xà Lân Tửu thì ngươi tuyệt đối có lộc ăn lớn."

Tiêu Phàm cười ha ha, lập tức ngồi xuống tiến vào trạng thái nhập định.

Lúc Tiêu Phàm trở về trời đã gần tối, không khí trong rừng càng thêm vô cùng u ám.

"Lão Tam, cả ngày nay ngươi ở đâu?"

Bàn Tử tức giận nói.

"Sợ quấy rầy các ngươi cho nên đi tu luyện."

Tiêu Phàm cười ha ha.

"Đúng rồi, Băng Hỏa Xà Lân Quả đâu?"

Bàn Tử vội ho một tiếng, đi đến bên cạnh Tiêu Phàm nhẹ giọng hỏi:

"Còn nữa, lúc ấy ngươi làm sao không đem cây Băng Hỏa Xà Lân Quả nhổ tận gốc?"

"Ngươi cho rằng ta không muốn? Ngươi không biết Băng Hỏa Xà Lân Quả lúc thành thục thì cây cũng chết đi sao?"

Tiêu Phàm trắng mắt nhìn Bàn Tử, sau đó lại đem sự tình Băng Hỏa Xà Lân Quả dùng để ngâm rượu nói với Bàn Tử, Bàn Tử so với Tiểu Kim thì dễ nói nói nhiều.

Ban đêm, bên trong núi rừng truyền đến âm thanh chim thú tê minh, hai người Tiêu Phàm và Bàn Tử bị một trận ho khan đánh thức, Tuyết Lung Giác rốt cục tỉnh lại, trong miệng không tuyệt vọng lẩm bẩm lấy nước.

"Nước đến đây."

Bàn Tử xuất ra một cái ấm nước đặt vào bên miệng Tuyết Lung Giác, nào biết Tuyết Lung Giác bỗng nhiên mở hai mắt, sát khí đằng đằng nhìn Bàn Tử, một chưởng bá đạo đánh về hướng Bàn Tử.

Bàn Tử lảo đảo một cái lách mình lui ra sau mấy bước, vừa lúc tránh thoát một chưởng của Tuyết Lung Giác.

Tuyết Lung Giác đứng dậy, vội vàng kiểm tra y phục trên người và thương thế, sau khi phát hiện bản thân hoàn hảo không chút tổn hại mới buông lỏng một hơi.

"Là các ngươi cứu ta?"

Tuyết Lung Giác nháy mắt đánh giá Tiêu Phàm cùng Bàn Tử, khi ánh mắt nàng rơi vào trên người Tiểu Kim liền tỏa sáng:

"Con mèo nhỏ thật đáng yêu."

"Hô hô!"

Tiểu Kim nhe răng trợn mắt hướng về phía Tuyết Lung Giác.

"Hừ, dám ra tay với Bản Quận Chúa, ngươi tự tìm cái chết!"

Đôi mắt đẹp của Tuyết Lung Giác lạnh lẽo, uy nghiêm thượng vị giả tản ra, đáng tiếc, uy thế này đối bọn Tiêu Phàm căn bản không dùng được.

Tiểu Kim tựa như nhìn thằng ngốc nhìn Tuyết Lung Giác, ánh mắt kia làm Tuyết Lung Giác càng thêm phẫn nộ:

"Linh Miêu của ngươi bán thế nào?"

"Không bán."

Tiêu Phàm thản nhiên nói, trước đó hắn còn cảm thấy Tuyết Lung Giác khá ổn, yêu hận rõ ràng, nhưng ấn tượng hiện tại hắn đối với Tuyết Lung Giác giảm đi nhiều.

"Lão Tam, chúng ta đi."

Bàn Tử liếc Tuyết Lung Giác một cái, trong lòng hắn vô cùng khó chịu, chúng ta cứu ngươi không nói, mém chút còn bị ngươi đánh bị thương, hiện tại thì hay rồi, còn muốn khi dễ trên đầu chúng ta.

"Các ngươi."

Sắc mặt Tuyết Lung Giác hơi trầm xuống, nàng không nghĩ tới đối phương hoàn toàn không đem Quận Chúa nàng để vào mắt, cho dù bỏ thân phận Quận Chúa thì mình cũng là mỹ nữ số một số hai a.

"Trở lại cho ta!"

Tuyết Lung Giác rống to, nhưng mấy người Tiêu Phàm đã mất dạng trong rừng sâu.

"Lão Tam..."

Bàn Tử hơi xấu hổ nhìn Tiêu Phàm, nhưng lời còn chưa nói thì đã bị Tiêu Phàm cắt ngang.

"Ta nói Lão Nhị này, ngươi làm sao lại lề mề như đàn bà vậy, nàng cũng không phải là gì với chúng ta, ngươi cũng không cần xin lỗi giúp nàng a. Còn nữa, coi như ngươi làm sai cũng không cần xin lỗi, huy đệ của ta vô luận làm đúng hay sai thì ta vẫn luôn ủng hộ ngươi!" Nếu mà còn như thế vậy thì không coi ta là huynh đệ rồi.

Tiêu Phàm khoát tay, ngữ khí thập phần kiên quyết, hắn biết Bàn Tử đã có chút động tâm với Tuyết Lung Giác.

Bàn Tử nghe vậy, trong lòng khẽ run lên, hít sâu một hơi nói:

"Yên tâm, ta hiểu rồi."

"Lúc này mới giống ngươi a."

Tiêu Phàm vịn bả vai Bàn Tử, cười ha ha nói:

"Lão béo à, ngươi nói thật cho ta biết có phải ngươi đã động tâm với Tuyết Lung Giác rồi không?"

"Không."

Bàn Tử không chút do dự lắc đầu, vỗ lồng ngực bảo đảm nói:

"Ca ca là ai ngươi còn không biết! Vượt qua vạn bụi hoa, phiến lá không dính vào người, đây mới chính là ta!"

"Chém gió."

Tiêu Phàm một mặt xem thường nhìn Bàn Tử, sau đó lại nghiêm túc nói ra:

"Bất quá nói đi cũng nó lại, các phương diện của Tuyết Lung Giác đều không sai, bộ dạng không tệ, dáng người cũng không kém, chỉ là tính khí đại tiểu thư quá lớn một chút, hơn nữa còn ngang ngược vô lý."

"Lão Tam, ngươi không phải đang nói Tiểu Ma Nữ đấy chứ?"

Bàn Tử cười đểu nói.

"Tiểu Ma Nữ so với Tuyết Lung Giác tốt hơn nhiều, cho tới bây giờ cũng chưa từng nổi tính khí đại tiểu thư, cũng chưa từng điêu ngoa tùy hứng."

Tiêu Phàm bộ dáng cao ngạo, trong lòng không khỏi xuất hiện khuôn mặt của Tiểu Ma Nữ.

Hắn phát hiện những ngày qua, Tiểu Ma Nữ đã chậm rãi chiếm cứ lấy tâm hắn, bất quá trong lòng lại cười khổ một hồi, nhỏ giọng thầm thì nói:

"Có lẽ thực sự là trong mắt người tình biến thành Tây Thi, Tuyết Lung Giác trong mắt của ta ngang ngược vô lý, không chỗ nào là tốt, nhưng ở trong mắt Lão Nhị nói không chừng còn rất khả ái đây."

"Lão Tam, ngươi nói cái gì?"

Bàn Tử không có nghe rõ Tiêu Phàm nói, lớn tiếng hỏi.

"Không có gì."

Tiêu Phàm lắc đầu vỗ vỗ vai Bàn Tử, nhếch miệng cười nói:

"Lão Nhị, ngươi đang yêu."
Chương 167 Chương 167: Thợ Săn Tuyết Nguyệt

Thoáng cái hơn nửa tháng, ba người Tiêu Phàm rốt cục ra khỏi Hồn Thú Sơn Mạch, một mảnh thế giới trắng xoá khắc sâu vào tầm mắt Tiêu Phàm, cảnh vật trước mắt như được một chiếc áo bạc bao phủ không thấy điểm cuối.

Nửa tháng này, tu vi Tiêu Phàm vẫn như cũ dừng lại ở Chiến Tông sơ kỳ, mặc dù khoảng cách Chiến Tông cảnh trung kỳ chỉ là một bước, nhưng hắn vẫn chưa bước qua.

Điều này cũng làm hắn minh bạch, đến Chiến Tông cảnh, nếu muốn tiếp tục đột phá sẽ càng gian nan.

Tiêu Phàm liền dứt khoát không suy nghĩ sự tình đột phá nữa, hắn đem phần lớn thời gian đặt vào chiến kỹ và tu luyện trọng kiếm vô phong.

Đương nhiên, hắn cũng thỉnh thoảng chỉ điểm Bàn Tử tại phương diện tu luyện chiến kỹ, mỗi lần đưa ra quan điểm cùng cái nhìn mới đều làm Bàn Tử kinh ngạc nữa ngày.

Bàn Tử không biết chiến kỹ hắn tu luyện Tiêu Phàm cũng đã luyện thành.

"Lão Tam, đi mau, tranh thủ trước giữa trưa đi đến Tuyết Nguyệt Hoàng Thành."

Bàn Tử ma sát bàn tay, cho dù là Chiến Tông cảnh nhưng hắn vẫn cảm nhận được cái lạnh.

"Thế giới băng tuyết này lạnh thật."

Toàn thân Tiêu Phàm run run nhìn bốn phía, chỉ có trên không chân trời tỏa ra từng sợi ánh nắng nhu hòa khiến người ta cảm nhận được một loại ấm áp nhàn nhạt, hai người Tiêu Phàm tham lam hút lấy vài hơi.

Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, địa thế toà Hoàng Thành này cao hơn nhiều so với Vương Triều xung quanh, từ trên cao nhìn xuống, hình dạng Tuyết Nguyệt Hoàng Triều giống như mặt trăng, hơn nữa khắp nơi đều trắng như tuyết, đây cũng là nguyên nhân cho cái tên Tuyết Nguyệt Hoàng Triều.

Tiêu Phàm từ lâu đã nghe nói qua cảnh tuyết ở Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, nhưng lúc tận mắt chứng kiến thì hắn vẫn có một cảm xúc hoàn toàn mới.

"So với Tuyết Nguyệt Hoàng Thành thì nơi này còn là tốt, Tuyết Nguyệt Hoàng Thành ở chỗ cao nhất trong toàn bộ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, nơi đó hàng năm đều tuyết lớn đầy trời, tè dầm cũng có thể bị biến thành băng."

Bàn Tử cười to nói.

Tiêu Phàm kinh ngạc, bất quá, hắn ngược lại là cảm thấy cảnh tuyết ở Tuyết Nguyệt Hoàng Triều có vận vị khác.

Hai người nhanh chóng đi xuyên qua tuyết nguyên mênh mông, mặc dù chỉ mặc quần áo đơn bạc, nhưng do chạy như điên cộng thêm điều động Hồn Lực nên hàn khí bên ngoài cũng không làm gì được hai người.

Tuyết nguyên mênh mông vô cùng vô tận, Tiêu Phàm căn bản không thể nào nhận biết phương hướng, ngược lại Bàn Tử dường như hết sức quen thuộc đối với nơi này.

"Lão Tam, nhìn thấy đỉnh cao nhất Hồn Thú Sơn Mạch không? Chỉ cần đưa lưng về phía cái đỉnh cao nhất kia liền có thể đi tới Tuyết Nguyệt Hoàng Thành."

Bàn Tử nhìn thấy Tiêu Phàm nghi hoặc liền giải thích nói.

Tiêu Phàm lắc đầu cười một tiếng, cũng may là thơi tiết tốt, nếu như bốn phía cuồng phong gào thét, bão tuyết ngăn trở tầm nhìn, muốn thấy được chỗ đỉnh cao nhất kia thì có chút khó rồi.

"Ân?"

Đột nhiên Tiêu Phàm sầm mặt lại, thân hình đứng lại ngăn Tiểu Kim và Bàn Tử.

Hô hô!

Kiếm quang bốn phía lóe lên, hơn mười đạo thân ảnh từ dưới mặt tuyết xông ra, mỗi người đều mặc trường bào màu trắng che khuất khuôn mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn Tiêu Phàm.

"Tuyết Nguyệt Liệp Thủ!"

Bàn Tử sầm mặt lại, đề phòng nhìn mấy người xung quanh.

"Tiểu tử, nếu ngươi đã biết chúng ta vậy cũng biết nên làm thế nào rồi chứ? Thức thời nhanh lên một chút, đừng làm mất thời gian của huynh đệ chúng ta."

Một thân ảnh cao ráo trong đám người bước lên phía trước một bước, âm thanh hắn, thô kệch hùng hậu, rất hiển nhiên là một nam tử.

"Lão Nhị, Tuyết Nguyệt Liệp Thủ là cái gì?"

Tiêu Phàm cau mày, hắn chỉ biết Liệp Hồn Đoàn, tại sao ở Tuyết Nguyệt Hoàng Triều đột nhiên lại lòi ra thêm một cái Tuyết Nguyệt Liệp Thủ.

"Tuyết Nguyệt Liệp Thủ vốn dĩ là Liệp Hồn Đoàn, do ở Tuyết Nguyệt Hoàng Triều săn giết tu sĩ nhân loại được nhiều đồ vật hơn săn giết Hồn Thú, cho nên rất nhiều Liệp Hồn Đoàn cường đại đều trở thành Tuyết Nguyệt Liệp Thủ."

Bàn Tử giải thích nói.

"Dựa theo lời ngươi nói thì chính là cường đạo rồi?"

Tiêu Phàm rất nhanh đã hiểu được, sau đó nghiền ngẫm nhìn mười mấy người xung quanh.

Cái gọi là Tuyết Nguyệt Liệp Thủ chỉ bất quá là Liệp Hồn Đoàn cường đại một chút mà thôi, từ khí tức trên người bọn hắn, Tiêu Phàm liền có thể cảm nhận được trong mười tám tên Tuyết Nguyệt Liệp Thủ này, có tám tên Chiến Tông cảnh, những người khác đều là Chiến Tôn cảnh đỉnh phong.

Liệp Hồn Đoàn thế này xác thực không phải Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn và Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn có thể so sánh, bởi vậy Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn cũng không có tư cách trở thành Tuyết Nguyệt Liệp Thủ, chỉ có thể tiến vào Hồn Thú Sơn Mạch săn giết Hồn Thú.

"Tiểu tử, lời ngươi nói rất đúng, chúng ta chính là đạo tặc cản đường cướp bóc, mau đem tất cả đồ vật của ngươi giao ra sau đó cút xéo đi, nếu như làm cho đại gia không vui thì ta sẽ làm thịt tất cả các ngươi!"

Nam tử khôi ngô mở miệng nói, ngữ khí thập phần âm lãnh.

"Nếu như giết bọn chúng thì Liệp Hồn Sư Công Hội có làm khó chúng ta không?"

Tiêu Phàm không thèm nhìn tên nam tử kia một cái, ánh mắt chuyển hướng qua mập mạp nói.

"Giết Liệp Hồn Đoàn thì có, nhưng giết Tuyết Nguyệt Liệp Thủ thì không ai dám thay bọn chúng lấy lại công đạo."

Bàn Tử nhếch miệng cười một tiếng, bộ dáng kích động.

Nghe thấy Bàn Tử nói, nam tử khôi ngô ngửa mặt lên trời cười to, khinh thường nói:

"Chỉ bằng các ngươi một tên Chiến Tông cảnh trung kỳ, một tên Chiến Tông cảnh sơ kỳ và một con mèo nhỏ cũng muốn giết chúng ta? Tiểu tử, có phải lạnh quá nên đầu óc cũng ngừng hoạt động rồi không?"

Sưu!

Lời còn chưa dứt, một đạo thân ảnh đột nhiên biến mất tại chỗ, tốc độ cực nhanh giống như một bông tuyết thổi qua.

Phốc phốc!

Từng đoá từng đoá huyết hoa nở rộ trong hư không, điểm thêm chút màu sắc cho tuyết nguyên trắng xóa, lập tức mấy đạo thân ảnh đã vô lực ngã xuống, ngay cả tiếng kêu cũng không phát ra được, tất cả bọn chúng đều bị nhất kiếm phong hầu.

"Ngươi! Khốn kiếp!"

Nam tử khôi ngô gầm thét, hắn nào ngờ Tiêu Phàm không nói một câu liền đã động thủ, hơn nữa một kiếm liền giết mười người bọn hắn, hiện tại chỉ còn tám tên Chiến Tông cảnh còn sống.

"Người này giao cho ta."

Tiêu Phàm cầm Vô Phong kiếm chỉ về phía nam tử khôi ngô, hoàn toàn lờ đi lời nói của hắn.

"Tiểu Kim, những người còn lại là của chúng ta rồi."

Bàn Tử nhếch miệng cười một tiếng, thân thể như mãnh hổ lao về phía mấy người kia.

"Tiểu tử, dám giết huynh đệ của ta, ta sẽ để ngươi sống không bằng chết!"

Nam tử khôi ngô cởi áo bào trắng bên ngoài, một nam tử hơn bốn mươi tuổi xuất hiện, mặt như đao tước, lạnh lùng phi phàm.

"Nói nhảm nhiều quá."

Ngữ khí Tiêu Phàm không nóng không lạnh, Vô Phong quét ra một kiếm, hư không vù vù run rẩy.

Nam tử khôi ngô nhe răng trợn mắt lộ ra vẻ hung ác, trong tay đột nhiên xuất hiện một chuôi trường đao bá đạo lăng không chém xuống, Tiêu Phàm thấy một đạo phong mang màu trắng gào thét đánh tới tới.

Bang!

Tiêu Phàm không lùi mà tiến, đao mang cùng kiếm mang nổ tung, đao kiếm trong tay hai người đâm vào cùng một chỗ làm nhấc lên một trận sóng gió to lớn.

Ầm!

Toàn thân nam tư khôi ngô chấn động một cái, thân hình lui lại mấy bước, kinh hãi nhìn Vô Phong Kiếm trong tay Tiêu Phàm:

"Đây là kiếm gì?"

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, hắn có thể nhìn thấy tay của nam tử khôi ngô đang run kông ngừng, trận giao thủ vừa rồi nam tử khôi ngô đã rơi xuống hạ phong.

"Là thanh kiếm sẽ giết ngươi!"

Tiêu Phàm băng lãnh nói ra một câu, một kiếm vừa rồi hắn chỉ thăm dò thực lực của nam tử khôi ngô, hẳn là Chiến Tông cảnh trung kỳ, thực lực cũng không quá mạnh

"Muốn giết ta, ngươi còn non lắm, Hàn Phong Phá!"

Nam tử khôi ngô mặt coi thường, hắn là Chiến Tông cảnh trung kỳ, làm sao có thể để một tên Chiến Tông cảnh sơ kỳ vào trong mắt.

Nam tử khôi ngô gầm lên một tiếng, thân thể cực tốc lao đến trước mặt Tiêu Phàm, trường đao vũ động, một cỗ phong nhận cuồng bạo xuất hiện từ bốn phương tám hướng trong hư không vây kín Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm trầm mặc không nói, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, thân thể hắn đột nhiên lơ lửng, hóa thành một đạo bạch quang rồi biến mất, thoáng cái đã xuất hiện ở sau lưng nam tử khôi ngô, Vô Phong nhấc lên, một đạo hắc mang hừng hực tỏa ra làm người khác không thể mở mắt.

"Đạp Tuyết Vô Ngân? Ngươi là?"

Ánh mắt Nam tử khôi ngô lộ ra vẻ hoảng sợ, đáng tiếc lúc này đã trễ, đạo hắc mang kia đã xẹt qua trên cổ hắn.
Chương 168 Chương 168: Tuyết Lâu Thần Bí

Nam tử khôi ngô ngã xuống đất, một mặt kinh hãi nhìn Tiêu Phàm cầm Vô Phong Kiếm trong tay, ngón trỏ tay phải run run chỉ Tiêu Phàm như muốn nói cái gì, nhưng không thể nói ra được.

"Đạp Tuyết Vô Ngân?"

Những người khác nghe được mấy chữ này đều giống như nghe được sự tình kinh khủng nào đó, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.

"Chạy mau!"

Một cái nam tử lấy lại tinh thần, kinh hãi nhìn Tiêu Phàm một chút, thân hình lóe lên liền trốn vào trong đống tuyết, không thấy tăm hơi.

Những người khác nghe vậy làm sao còn dám nán lại nơi này, chỉ trong vòng vài giây liền biến mất không thấy tăm hơi.

Tiêu Phàm nhìn thi thể nam tử khôi ngô đang dần đóng băng trong đám tuyết, sau khi lấy Hồn Giới từ trong tay hắn xuống thì nhìn qua cũng không phát hiện điểm gì đặc biệt.

Cuối cùng ánh mắt Tiêu Phàm rơi vào một bản thư tịch cực kỳ phổ thông, bên trên viết "Tuyết Độn Thuật", trong tay hắn còn cầm một khối ngọc bội màu trắng, mặt trước viết một chữ "Tam", mặt sau viết một chữ "Hoàng".

"Tam Hoàng Tử?"

Tiêu Phàm cau mày một cái:

"Những tên Tuyết Nguyệt Liệp Thủ này chẳng lẽ là người của Tam Hoàng Tử?"

"Phải cũng được, không phải cũng được, nếu muốn giết chúng ta thì tốt nhất nên chuẩn bị tốt cái chết."

Bàn Tử đi tới bên cạnh Tiêu Phàm, nói:

""Tuyết Độn Thuật" mà bọn chúng vừa thi triển chính là phương pháp đào mệnh, tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều chỉ là công pháp rất bình thường."

"Bất quá cũng có chỗ độc đáo riêng của nó, giữ lại nghiên cứu một chút."

Tiêu Phàm gật đầu đem "Tuyết Độn Thuật" thu vào trong không gian giới chỉ.

Lúc Tiêu Phàm nhìn lại thì phát hiện tên mập đang cổ quái nhìn mình, không lẽ trên mặt mình dính gì sao?

"Lão Tam, thân pháp chiến kỹ ngươi vừa mới thí triển thực sự là Đạp Tuyết Vô Ngân?"

Bàn Tử đột nhiên trịnh trọng nhìn Tiêu Phàm nói.

"Không sai."

Tiêu Phàm gật đầu, hắn cũng đang muốn hỏi Bàn Tử vì sao mấy tên Tuyết Nguyệt Liệp Thủ vừa nghe được Đạp Tuyết Vô Ngân liền chạy mất, Tiêu Phàm bĩu môi nói:

"Mấy chữ mà thôi, có thể dọa người như vậy sao?"

"Mấy chữ mà thôi?"

Bàn Tử quái dị kêu lên, trợn mắt một cái, hít sâu nói:

"Ngươi có từng nghe nói qua Tuyết Lâu?"

"Tuyết Lâu?"

Tiêu Phàm lắc đầu, cái này hắn thật đúng là chưa từng nghe qua, chẳng lẽ Đạp Tuyết Vô Ngân và cái Tuyết Lâu này có quan hệ?

"Tuyết Lâu cực kỳ có danh tiếng tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, thế nhân thường gọi "Sát Nhân Vô Ảnh, Đạp Tuyết Vô Ngân", không sai, chính như ngươi suy nghĩ, đây là một tổ chức sát thủ, cường giả Chiến Vương chết ở trong tay Tuyết Lâu có không ít, nhưng không một ai biết hang ổ Tuyết Lâu ở địa phương nào. Đây cũng là thế lực Tuyết Nguyệt Hoàng Thất kiêng kỵ nhất!"

Bàn Tử nhưng giọng nói.

Nhìn thần sắc của mập mạp xem ra hắn cũng có chút kiêng kỵ với Tuyết Lâu này.

"Nếu không biết Tuyết Lâu ở đâu thì bọn họ làm sao nhận nhiệm vụ được?"

Tiêu Phàm cau mày, hắn lục soát ký ức Tu La truyền thừa cũng không có chút thông tin nào về Tuyết Lâu.

Bất quá, hắn cũng cảm nhận được Tuyết Lâu này cổ quái.

"Mặc dù không biết Tuyết Lâu ở đâu, nhưng Tuyết Nguyệt Hoàng Thành có vài chỗ có thể đến đó để công bố nhiệm vụ, chỉ cần đưa trước đủ tiền đặt cọc liền có thể, hơn nữa Tuyết Lâu có một quy củ, không hoàn thành nhiệm vụ, thề không bỏ qua! Về phần cụ thể là chỗ nào thì ta cũng không biết, sau này tìm một người hỏi là được."

Bàn Tử giải thích nói.

"Chỉ cần người không giết ta, ta cũng không giết người, vậy đi tìm Tuyết Lâu làm cái gì?"

Tiêu Phàm nhún vai nói:

"Đúng rồi, Đạp Tuyết Vô Ngân có quan hệ với Tuyết Lâu sao?"

"Đạp Tuyết Vô Ngân, là Thân Pháp Chiến Kỹ Vương cấp sát thủ bên trong Tuyết Lâu mới có thể tu luyện, ngươi nói có quan hệ hay không?"

Ánh mắt Bàn Tử nhìn Tiêu Phàm càng ngày càng cổ quái.

"Sẽ không trùng hợp như thế chứ?"

Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng, bản thân tùy tiện tìm một bộ Thân Pháp Chiến Kỹ trong Tu La trong truyền thừa lại là chiêu bài chiến kỹ của người khác.

Khó trách mấy tên Tuyết Nguyệt Liệp Thủ đó vừa nghe thấy mấy chữ Đạp Tuyết Vô Ngân liền trốn nhanh hơn thỏ.

"Lão Tam, ngươi thực không biết Tuyết Lâu?"

Bàn Tử vẫn không tin Tiêu Phàm, vỗ vai Tiêu Phàm nói:

"Ta biết rồi, có phải ngươi không muốn là bại lộ thân phận không, huynh đệ hiểu."

"Ngươi hiểu cái gì!"

Tiêu Phàm bị Bàn Tử làm cho cứng họng, mình cùng Tuyết Lâu thật sự không có quan hệ gì, Tiêu Phàm không thèm để ý đến tên mập này nữa, lập tức đi về phương hướng Tuyết Nguyệt Hoàng Thành.

"Cái rắm ấy chứ mà ta không hiểu ngươi, nếu không Lão Tam, ngươi giới thiệu ta cho Tuyết Lâu đi, không vì cái gì khác, chỉ cần học Đạp Tuyết Vô Ngân kia là được."

"Ta sẽ không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi tiến cử ca là được."

"Yên tâm, ca ca một khi gia nhập Tuyết Lâu, nhất định sẽ không để cho ngươi mất mặt, cũng tuyệt đối sẽ không trở thành Bàn Đồ Phu."

Bàn Tử hấp tấp chạy theo, một đường líu lo không ngừng, Tiêu Phàm dứt khoát bịt lấy lỗ tai xem như không nghe thấy gì.

Nửa ngày sau, một tòa đại thành băng tuyết tiến vào tầm mắt Tiêu Phàm, Tiêu Phàm rốt cục cũng nở được nụ cười, Bàn Tử phía sau thở hồng hộc đi theo.

Nếu quan sát kỹ có thể phát hiện cả tòa thành này vô cùng nguy nga, cũng không phải một cái Yên Thành nhỏ bé có thể sánh được, tường thành óng ánh trong suốt được bao trùm bởi từng tầng băng tinh trong suốt, như mộng tựa huyễn.

Tiêu Phàm vừa nhìn liến biết, đây chính là Tuyết Nguyệt Hoàng Thành.

"Hoan nghênh đi tới Tuyết Thành, mười khối Hạ Phẩm Hồn Thạch."

Mới vừa đi tới cửa thành, hai tên tướng sĩ liền hơi thi lễ với Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm hơi cau mày, đây là lần thứ nhất nghe nói tiến vào thành trì cần Hồn Thạch, bất quá mười khối Hạ Phẩm Hồn Thạch đối với hắn mà nói cũng không tính là gì.

Tiêu Phàm vừa mới chuẩn bị giao mười khối Hạ Phẩm Hồn Thạch, đột nhiên một trận ồn ào vang lên.

"Ai, tiểu nữ hài này thật đáng thương, nhỏ như vậy mà phụ mẫu chết hết, trời lạnh như vậy, quỳ gối như thế cũng đừng mong sống qua được đêm nay."

"Đi thôi, đừng nhìn, tiểu nha đầu này đoán chừng trời sinh là Tai Tinh khắc chết phụ mẫu, ai tới gần nàng đều gặp xui xẻo."

"Bán mình chôn phụ mẫu? Tiểu nha đầu này hình như cũng chưa đến bốn tuổi đi, có thể làm cái gì chứ, uổng phí hết 100 Hạ Phẩm Hồn Thạch không nói, mua trở về còn phải lãng phí lương thực."

Âm thanh lạnh lùng trong đám người không ngừng truyền đến, Tiêu Phàm theo những thanh âm kia nhìn lại, hắn thấy một tiểu nữ hài đang quỳ giữa trời đông giá rét.

Tiểu nữ hài nhìn qua cũng chỉ ba bốn tuổi, y phục đơn bạc, một đôi giày rách rưới, toàn thân lạnh cóng đến run lẩy bẩy, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, răng đang không ngừng lập cập va vào nhau.

Bông tuyết đầy trời rơi trên người nàng làm tan biến một chút ấm áp cuối cùng, một trận hàn phong thổi qua làm toàn thân tiểu nữ hài không ngừng run rẩy.

"Thúc thúc a di, Niệm Niệm... Có thể thay các ngươi bóp..." Bóp vai, giặt quần áo, sẽ không... ăn lương thực của các ngươi.

Tiểu nữ hài tựa như dùng hết một tia khí lực cuối cùng nói ra, răng run run tùy thời đều có thể ngã xuống.

"Một tiểu thí hài ba tuổi cũng có thể giặt quần áo? Chắc là nhà nào đó đem cô bé ra để lừa gạt a, để cô bé nhỏ như thế đi ra đường gạt người, cha mẹ nàng thật đúng là không nhân tính."

Có người xem thường nhìn cô bé, vậy mà không có ai nguyện ý mua nàng.

Tiêu Phàm nhìn tiểu nữ hài nhu nhược kia, nội tâm rung động mãnh liệt một cái, mặc dù hắn sớm đã quen với sự lạnh lùng và thờ ơ trong cái thế giới này, nhưng hiện tại, nội tâm hắn vẫn bị sự kiên cường của tiểu nữ hài này đánh động.

"Lão Tam, ngươi muốn đi đâu?"

Vào lúc Tiêu Phàm nhấc bước tiến về phía cô bé, Bàn Tử đột nhiên chạy đến bên cạnh gọi hắn.

Chẳng qua khi Bàn Tử nhìn theo ánh mắt Tiêu Phàm, trong mắt Bàn Tử lại có hơi nước bốc hơi, nguyên bản Tiêu Phàm còn tưởng Bàn Tử muốn ngăn cản hắn, không nghĩ tới Bàn Tử cũng là người nặng tình như thế.

"Lão Tam, mua nàng đi, chẳng phải chỉ nhiều thêm một miệng ăn thôi hay sao."

Bàn Tử xúc động phẫn nộ nói, khi hắn kịp phản ứng thì Tiêu Phàm đã chạy gần đến chỗ cô bé kia.

Tiêu Phàm nhìn cô bé đang không ngừng run rẩy trước cái lạnh khắc nghiệt của thiên địa, đôi mắt nhỏ bé long lanh kia giống như đang hòa tan nội tâm của hắn.

"100 Hạ Phẩm Hồn Thạch? Một con nha đầu quê mùa cũng đáng nhiều tiền như thế?" Đi theo ta đi, trở về ta cho ngươi vài món thức ăn cho a cẩu nhà ta, chờ ngươi lớn lên làm nha đầu ấm giường cho ta cũng không tệ.

Đột nhiên, một âm thanh phách lối lạnh lùng vang lên.
Chương 169 Chương 169: Ngươi Không Đủ Tư Cách

Chỉ thấy một người thanh niên mặc áo bào trắng đang chậm rãi đi tới, trong tay cầm một cây quạt xếp, ở một nơi tuyết phủ mịt trời như thế này đúng là cổ quái.

Sau lưng hắn còn có bốn người, hiển nhiên tên thanh niên áo trắng này là công tử của nhà nào đó trong Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, hắn mảy may không đem dân chúng bình thường để vào trong mắt.

Lúc nhìn thấy thanh niên áo bào trắng kia, đám người không khỏi lui về sau, trong mắt lóe lên sự kiêng dè.

"Lại là Trần Hạo, nếu cô bé kia rơi vào trong tay hắn thì thảm rồi."

"Nghe nói Trần Hạo có sở thích biến thái yêu ấu đồng, không biết có phải là thật hay không?"

"Nhỏ giọng một chút, nếu bị Trần Hạo nghe được thì đừng mong sống sót rời khỏi Tuyết Nguyệt Hoàng Triều."

Đám người bàn luận khe khẽ, giống như sợ rắn rết tránh xa tên gọi là Trần Hạo Kia.

Tiêu Phàm híp hai mắt đánh giá Trần Hạo, người này sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy gò, bước chân phù phiếm, rõ ràng là túng dục quá độ, thân thể cơ hồ bị tiêu hao sạch.

Âm thanh nghị luận của mấy người xung quanh không nhỏ, Trần Hạo tự nhiên nghe được, bất quá hắn chẳng những không phẫn nộ mà ngược lại còn lộ ra ý cười tà, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm tiểu nữ hài.

Lúc tiểu nữ hài nhìn thấy Trần Hạo, không khỏi rút cổ, thân thể cuộn tròn lại một chỗ, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

"Đây là 50 Hạ Phẩm Hồn Thạch, đi cùng bản công tử?"

Trần Hạo lấy ra một cái túi tiền, ném xuống đống tuyết trước mặt cô bé, tựa như 50 khối Hạ Phẩm Hồn Thạch này đã là ân huệ lớn nhất dành cho nàng.

Bàn Tử nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Trần Hạo, Tiêu Phàm ngăn hắn lại, trong mắt hiện lên sát khí lạnh như băng.

"Ta không đi cùng ngươi."

Tiểu nữ hài lấy dũng khí nói, đầu lắc nguầy nguậy như trống lúc lắc.

"Không đi? Chê tiền ít có đúng không?"

Nhìn cô bé xinh đẹp như búp bê, trong mắt Trần Hạo càng lóe lên vẻ dâm tà, hắn ra hiệu cho hạ nhân bên cạnh một cái, hạ nhân kia lại ném ra 50 Hạ Phẩm Hồn Thạch.

"Bây giờ có thể đi rồi chứ?"

Ánh mắt Trần Hạo hơi lạnh lẽo.

"Ta..."

Tiểu nữ hài bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, cô bé rất muốn cự tuyệt, thế nhưng nàng rất cần tiền để an táng cha mẹ nàng, ở chỗ này chờ mấy canh giờ chỉ có tên Trần Hạo này nguyện ý mua mình.

"Đừng lằng nhà lằng nhằng, tiền đã cho ngươi, hiện tại không đi cũng phải đi."

Sắc mặt Trần Hạo trầm xuống, trợn mắt trừng một cái, cô bé làm sao chịu được bộ dáng hung thần ác sát của hắn, thân thể nhỏ bé liền ngã ngồi trên mặt tuyết.

Vừa dứt lời, một thân ảnh đi đến trước người của cô bé, muốn cưỡng ép mang nàng đi.

Nhưng vào lúc cánh tay tráng kiện kia gần nắm được cô bé, một thân ảnh đã che trước mặt nàng lại.

"Tiểu tử, cút ngay!"

Thuộc hạ Trần Hạo gầm lên một tiếng, lấy tay hóa chường đánh về phía thân ảnh ka.

"Biến!"

Nghênh đón một chưởng của thuộc hạ Trần Hạo chỉ có một tiếng hét lớn, khí thế bàng bạc từ người kia tản ra làm tên nô tài kinh hãi ngã nhào trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.

"Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không?"

Trần Hạo thấy thế liền đằng đằng sát khí nhìn thân ảnh kia.

"Tiểu muội muội, có đồng ý đi theo ta không?"

Nhưng bóng người kia cũng không thèm liếc mắt nhìn Trần Hạo một cái, hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh cô bé, trên mặt lộ ra nụ cười hòa ái.

Người xuất thủ, chính là Tiêu Phàm, hắn thực sự không thể nhìn nổi nữa, cũng không phải hắn thích xen vào việc của người khác, mà trong lòng hắn có quy tắc của riêng hắn.

Cô bé ba tuổi mất đi cha mẹ đã không có nơi nương tựa, nếu rơi vào trong tay Trần Hạo, tuyệt đối sống không bằng chết.

Hắn cũng từng mất đi người thân, cũng đã hiểu rõ tình người ấm lạnh, hắn cũng đã từng không có nơi nương tựa, tư mình phấn đấu một thời gian, chỉ là hoàn cảnh của cô bé này còn đáng thương hơn cả hắn.

Cô bé khiếp đảm ngẩn đầu lên nhìn ánh mắt thanh tịnh của Tiêu Phàm, chẳng biết tại sao nàng không cần nghĩ ngợi gì liền gật đầu.

"Tiểu tử, ngươi chán sống rồi sao?"

Trần Hạo phẫn nộ tới cực điểm, bản thân đường đường công tử nhà họ Trần, lại bị Tiêu Phàm ngó lơ như thế, đây quả thật là một sự sỉ nhục đối với hắn.

Bình thường ai nhìn thấy hắn mà không nhún nhường ba phần?

Nhưng Tiêu Phàm vẫn làm ngơ như trước, hắn ôm lấy cô bé nhỏ, thân thể cô bé đã bắt đầu đông cứng, cơ hồ không có bất kỳ nhiệt độ gì.

Từng tia Hồn Lực lặng lẽ truyền vào cơ thể của bé, vài giây sau, trên mặt cô bé nhỏ liền khôi phục một tia hồng nhuận phơn phớt.

"Giết hắn, đem thi thể hắn ném cho Tuyết Lang ăn."

Trần Hạo giận tím mặt vung tay ra hiệu, bốn tên thuộc hạ như chó săn lập tức lao về phía Tiêu Phàm.

"Cút!"

Tiêu Phàm vẫn lạnh lùng nói ra một chữ, thiếu gia ăn chơi như Trần Hạo tính cả hai kiếp hằn đều gặp không ít.

Ngươi càng sợ hắn, hắn sẽ càng lấn tới!

Âm thanh Tiêu Phàm như sấm nổ hóa thành một cỗ Hồn Lực bàng bạc xông ra, bốn tên chó săn của Trần Hạo run lên, thân thể trong nháy mắt mềm nhũn đặt mông ngồi ở mặt đất, trên mặt không có chút huyết sắc.

Đây là Tiêu Phàm nương tay, bằng không mấy tên hạ nhân Chiến Sư cảnh này đã đi chầu Diêm Vương rồi.

"Ngươi!"

Sắc mặt Trần Hạo âm lãnh nhìn Tiêu Phàm, còn muốn nói cái gì, bất quá khi hắn nhìn thấy ánh mắt băng lãnh của Tiêu Phàm thì toàn thân run lên, từ đầu đến chân lạnh tới cực điểm.

Hắn dù sao cũng là Chiến Tông sơ kỳ, hoàn cảnh lạnh giá căn bản không làm gì được hắn, nhưng chẳng biết tại sao, hắn cảm giác khắp cả người phát lạnh như rớt vào hầm băng.

Đám người cảm nhận được khí thế trên người Tiêu Phàm, toàn thân cũng run lên.

Trần Hạo cảm giác rất mất mặt, hắn cố lấy dũng khí, một mặt cao cao tại thượng nhìn Tiêu Phàm, cười lạnh nói:

"Các hạ tốt nhất buông nàng xuống, việc này bản công tử có thể đến đây là thôi, bằng không nếu làm bản công tử không vui thì ngươi đừng mong có thể rời khỏi nơi này."

"Ngươi cho rằng ngươi là ai a? Tuyết Nguyệt Hoàng Chủ sao?" Hay là tên Hoàng Tử nào? Cẩn thận nói mạnh miệng tự làm sặc bản thân.

Bàn Tử cũng chịu nổi nữa liền cười lạnh nói, Trần Hạo này thật đúng là làm cho người khác kinh tởm đến cực điểm.

"Ngươi muốn chết sao?"

Ánh mắt Trần Hạo phát lạnh, tên thiếu niên gầy gò làm mình mất mặt mũi liền thôi đi, hiện tại a miêu a cẩu nào cũng dám không để bản công tử vào mắt, đúng thật là chắn sống hết rồi.

"Ta chính là Trần Hạo, nhị thiếu gia Trần gia, bên trong Tuyết Nguyệt Hoàng Thành lại dám không coi ta ra gì? Tiểu tử, ngươi có biết có vài người không thể chọc vào a, nếu không cẩn thận thì cũng không biết vì sao mà chết đấy."

Trần Hạo lạnh lùng cười một tiếng, không làm gì được Tiêu Phàm nên hắn đành phải tìm về mặt mũi từ trên người Bàn Tử.

Tiêu Phàm và Bàn Tử nhìn nhau, trên mặt hiện lên tiếu dung nghiền ngẫm, tên gia hỏa này đúng là rất tự tin nha.

"Chọc vào người không nên chọc? Ngươi đang nói ngươi sao?" Nhưng ta cảm thấy, ngươi còn không có tư cách này!

Bàn Tử khinh thường nhìn Trần Hạo, khí thế trên người đại biến, ánh mắt kia chính là ánh mắt thượng vị giả nhìn xuống kẻ dưới.

Tiêu Phàm ngoài ý muốn nhìn Bàn Tử, hắn cảm giác Bàn Tử giờ phút này mới là

chân thật nhất, điều này cũng làm cho hắn càng hiếu kỳ hơn về thân phận Bàn Tử.

"Không có tư cách này sao?"

Trần Hạo cười lạnh, đột nhiên nhìn tu sĩ bốn phía nói:

"Các vị, ai có thể lấy đầu bọn hắn, bản công tử thiếu người đó một cái nhân tình!"

Lời này vừa nói ra, đám người bốn phía bắt đầu rục rịch, Trần Hạo này mặc dù ti tiện nhưng dù gì cũng là nhị thiếu gia Trần gia, lời nói ra tuyệt đối sẽ không thu về.

Nếu như có thể lấy được nhân tình của Trần Hạo, chỉ cần không phải đắc tội Trần Hạo hay gây sự với người quyền quý, thì về sau tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều xem như nhiều thêm một cái mạng.

Nghĩ vậy, không ít người chậm rãi tiến lên, hướng về phía Tiêu Phàm cùng Bàn Tử.
Chương 170 Chương 170: Máu Nhuộm Thành Môn

"Phía dưới trọng thưởng, tất có dũng phu" Một cái nhân tình của Trần Hạo đối với phần lớn người mà nói thì cũng không khác trọng thưởng là mấy.

Nhìn thấy đám người chuẩn bị vây công Tiêu Thần và Bàn Tử, trên mặt Trần Hạo xuất hiện nụ cười đắc ý, mặt dù nhân phẩm của hắn kém nhưng mặt mũi Trần gia lại không nhỏ.

Ở trong mắt Trần Hạo, Tiêu Thần và Bàn Tử đã là người chết.

"Đại ca ca, Niệm Niệm sợ."

Cô bé Niệm Niệm co quắp lại trong ngực Tiêu Thần, toàn thân run rẩy.

"Đừng sợ, một chút nữa sẽ tốt thôi."

Tiêu Thần sờ sờ cái đầu nhỏ của Niệm Niệm, trên mặt lộ ra nụ cười từ ái.

"Người chết rồi thì sợ cũng vô dụng! Hôm nay ta liền dạy các ngươi đạo lý làm người, rút đao tương trợ tuy đáng ngưỡng mộ, nhưng có đôi khi là phải trả bằng mạng sống, đáng tiếc, khi chết đi các ngươi mới có thể lỉnh ngộ được."

Trần Hạo cười gằn nói, sau đó chậm rãi rời khỏi đám người.

Sắc mặt Tiêu Thần không hề bận tâm, lật tay một cái liền xuất hiện một thanh Huyền Thiết Kiếm màu đen, một cỗ khí tức nặng nề tản ra.

"Ta không giết người, người muốn giết ta, vậy cũng đừng trách tại hạ vô tình."

Ánh mắt Tiêu Thần lộ ra hàn quang lạnh như băng.

"Huynh đệ, muốn trách thì trách ngươi đắc tội Trần thiếu, trên đường xuống cửu tuyền cũng đừng trách ta."

Một tên nam tử khôi ngô hét lớn một tiếng, giơ đại đao chém về hướng Tiêu Thần.

"Muốn giết Lão Tam, chỉ bằng ngươi còn chưa xứng."

Bàn Tử hoành không đứng ra, Hồn Lực cuồn cuộn ngưng tụ thành một đạo đao quang cao vài trượng.

"Nhanh giết bọn hắn!"

Nam tử khôi ngô biến sắc, thực lực Bàn Tử vượt qua hắn dự liệu, một đao kia đủ để người ta tâm sinh sợ hãi.

"Giết!"

Đám người nghe vậy liền nhao nhao đánh tới Tiêu Thần và Bàn Tử.

Tiểu Kim gầm nhẹ chuẩn bị xuất thủ, bất quá lại bị Tiêu Thần ngăn lại, nói khẽ:

"Tiểu Kim, những mặt hàng này không làm gì được chúng ta, cũng đúng lúc cho chúng ta giãn gân cốt một phen."

Vừa dứt lời, Tiêu Thần đột nhiên biến mất tại chỗ, Vô Phong quét ngang ra, không có bất kỳ Hồn Lực, cũng không có bất kỳ chiến kỹ gì, chỉ đơn giản là một kiếm phổ thông.

Răng rắc!

Mấy món Hồn Binh va chạm với Vô Phong đều răng rắc đứt gãy, biến thành một đống sắt vụn, vào thời khắc đó, mấy tên tu sĩ liền cảm thấy hổ khẩu đau nhức, một cỗ lực lượng bạo tạc đánh thẳng vào trong thân thể làm cơ thể bay ngược ra.

Ngũ tạng lục phủ bị xé rách, máu tươi trong miệng cuồng phún còn kèm theo mảnh vụn nội tạng, thân thể bay ra mười mấy mét sau đó lăn mấy vòng tên mặt đất rồi bất động.

"Nhanh, nhanh giết hắn!"

Trần Hạo gào thét, thực lực Tiêu Thần quá đáng sợ, một kiếm bình thường lại có thể tuỳ tiện chém chết Chiến Tông cảnh sơ kỳ.

Con ngươi Tiêu Thần lạnh lẽo đi từng bước hướng về Trần Hạo, sắc mặt Trần Hạo tái nhợt, lặng yên trốn khỏi đám người, len lén chạy về cửa thành.

Cũng đúng lúc này, hai đạo lợi mang từ phía sau hắn vọt tới, tốc độ nhanh chóng làm người ta muốn tránh cũng không thể tránh.

"Chết đi!"

Một tên áo đen nam tử trung niên gầm thét, trường đao trong tay rung động, khóe miệng cười đắc ý.

Phốc!

Một đạo huyết kiếm bắn về phía hư không, nụ cười trên mặt nam tử trung niên áo đen cứng đờ, ngốc trệ tại chỗ, đại đao trên tay đã rơi xuống, hai tay che cổ, trên mặt đầy sợ hãi.

Ý niệm cuối cùng của hắn chính là đáng lẽ người chết phải là tên kia mới đúng, tại sao lại là mình?

Thần sắc Tiêu Thần băng lãnh, trong con ngươi không có bất kỳ tình cảm gì, một tay ôm Niệm Niệm, đem cái đầu nhỏ của nàng áp vào ngực mình, hắn không muốn tâm linh tinh khiết của Niệm Niệm bị cảnh máu tanh này nhiễm bẩn.

Sau một khắc, Tiêu Thần lần nữa động, Vô Phong Kiếm 999 cân trong tay nhưng vẫn rất thoải mái, những nơi đi qua đều tràn ngập máu tanh, sau đó trên mặt tuyết chỉ còn lại những cỗ thi thể lạnh như băng.

Mặt đất bị huyết dịch nhuộm thành màu đỏ, màu đỏ yêu dị trên nền tuyết trắng càng lộ ra vẻ dữ tợn.

Một phương khác, Bàn Tử cũng giết người nhanh như chớp, lấy thực lực Chiến Tông cảnh trung kỳ, diệt sát một vài tên Chiến Tông cảnh sơ kỳ còn không phải dễ như giết gà?

Trần Hạo và bốn tên chó săn thấy thế liền trở nên hoảng sợ, trong lòng bọn hắn có chút bất an, hình như đã đắc tội với người không nên đắc tội rồi.

"Nhị thiếu gia, hay là chúng ta chạy trước đi, sau đó tìm người lợi hại hơn đến đối phó với hắn, hiện tại đừng làm tổn thương thân thể quý giá của ngài."

Một tên nô tài nịnh nọt nhìn Trần Hạo nói.

Trần Hạo không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn khẽ cắn môi, quay người chạy vào Tuyết Nguyệt Hoàng Thành.

Những tên tướng sĩ thủ thành nhẹ thở phào, cũng may Trần Hạo không kêu bọn hắn xuất thủ, nếu không là tiến thối lưỡng nan rồi, bọn hắn không muốn đắc tội Trần Hạo, cũng không muốn chọc giận tên sát nhân cuồng ma Tiêu Thần này.

"Trần Hạo chạy rồi, chúng ta đi thôi."

Có người nhìn thấy Trần Hạo mất tích liền lập tức muốn trốn.

Phốc!

Vừa dứt lời, đầu của hắn đã bay lên không trung, hai mắt trợn thật lớn, hắn không thể tin mạng của hắn lại kết thúc như thế.

Thiếu niên áo đen đứng trước thi thể không đầu, con ngươi đen kịt băng lãnh khiến cho người khác sợ hãi tới cực điểm.

"Các hạ, chẳng lẽ lại muốn chém tận giết tuyệt sao?"

Lại có người mở miệng, đáng tiếc, nghênh đón hắn cũng chỉ là một kiếm vô tình.

Một kiếm ra, bông tuyết rơi, huyết hoa vũ.

Mặt đất bên ngoài cửa thành nguyên bản trắng xóa hiện tại đã bị nhuộm thành một màu đỏ, trong không khí xuất hiện một cỗ áp lực làm người ta không thở nổi.

Hoa tuyết thiên nhiên xinh đẹp như thế, nhưng cũng lạnh lẽo vô tình, trong không khí tràn ngập mùi huyết tinh, bi thương, sinh mệnh của con người cũng dần kết thức vào thời khắc này.

Tiêu Thần đứng ở đó tựa như cùng phiến thiên địa này hòa làm một thể, mặc cho bông tuyết rơi lên trên vai hắn, giờ phút này tâm hắn rất lạnh, ngay cả bông tuyết cũng không thể hòa tan ra mà ngược lại còn đông kết thành băng sương.

Toàn trường một mảnh tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng xào xạc của tuyết lớn đầy trời, đối với tu sĩ ở đây thì âm thanh này đã quá quen thuộc, nhưng hiện tại lại cảm thấy ní ưu mỹ, dễ nghe như thế.

Bởi vì rất có thể đây chính là âm thanh cuối cùng mà bọn hắn có thể nghe thấy.

"Vị huynh đệ kia, là chúng ta sai, chúng ta không nên bị người khác mê hoặc!"

Rốt cục có người nhịn không được loại tràng diện ngạt thở này, phù phù một tiếng liền quỳ xuống, ngay cả dũng khí để chạy hắn đều không còn rồi.

"Huynh đệ, xin tha thứ cho chúng ta"

"Chúng ta sai, chúng ta không nên ra tay với ngài."

"Huynh đệ, ta trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới còn đứa con ba tuổi gào khóc đòi ăn, xin tha ta một mạng."

Một tên tu sĩ khác quỳ xuống, đáng thương nhìn Tiêu Thần, bọn họ thực sợ hãi, người trước mắt nhất định là sát tinh không có bất kỳ tình cảm gì.

Lúc này bọn hắn cũng chỉ có thể đánh cược một phen, hi vọng đối phương có thể thương hại bọn hắn.

Đúng lúc này, cửa thành xuất hiện mấy đạo thân ảnh, lúc bọn hắn nhìn thấy Tiêu Thần thì trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi.

"Là hắn!"

"Những người này đúng là tự tìm cái chết, cũng dám đắc tội tên sát tinh này, Đại Ca chúng ta đều chết ở trong tay hắn, chỉ bằng mấy tên tôm tép mà cũng dám vây công hắn?"

"Vô tình như thế, người này quả nhiên là người của Tuyết Lâu, Chiến Tông cảnh đã có thể tu luyện Đạp Tuyết Vô Ngân, địa vị bên trong Tuyết Lâu chắc chắn không thấp. Chúng ta đắc tội không nổi!"

"Nhưng dù thế nào thì thù của đại ca cũng nhất định phải báo!"

Mấy người kia mém chút kinh hô, vội vàng che miệng lại, bọn hắn cũng không muốn lưu lại đây thêm một giây nào, thoắt cái đã biến mất.

Tiêu Thần cảm giác có người nhìn mình, hắn chậm rãi quay đầu nhìn về hướng cửa thành, vừa đúng lúc thấy mấy người biên biến mất, trong mắt lóe lên một tia lãnh quang.

Advertisement
';
Advertisement