Thần Võ Thiên Tôn - Tiêu Thần (FULL)

Chương 186 Chương 186: Tu Vi Thăng Tiến

Mặt trời lên cao, Tiêu Thần lúc này mới mở hai mắt, duỗi người một cái cảm giác thần khí đều sảng khoái.

"Ca ca tỉnh rồi?"

Niệm Niệm và Bàn Tử ngồi cách đó không xa, cười hì hì nhìn Tiêu Thần.

Tiêu Thần ôm lấy Niệm Niệm, nhìn Bàn Tử nói: - Lão Nhị, chuyện gì làm ngươi vui mừng vậy?

"Ta là thay ngươi vui mừng đó!"

Bàn Tử cười nói, từ trong ngực lấy ra một tấm thiếp mời màu vàng:

"Buổi sáng hôm nay Tuyết Ngọc Long phái người đưa tới thư mời, để ngươi tham gia Thiên Tài Trà Hội sáu ngày sau."

"Tuyết Ngọc Long?"

Tiêu Thần hơi ngoài ý muốn, hắn tự nhiên biết Tuyết Ngọc Long là ai, nhưng hắn càng biết rõ, Bàn Tử cùng người sau lưng Tuyết Ngọc Long có thù.

"Ta không đi cũng được."

Tiêu Thần đem thư mời ném sang một bên.

"Đi! Tại sao lại không đi?"

Bàn Tử nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một cỗ tà khí, nói:

"Tuyết Ngọc Long đoán chừng là muốn mời ngươi, chúng ta coi như không đáp ứng, cũng phải chơi hắn một vố."

"Tốt, đến lúc đó chúng ta cùng đi, dù sao cũng có thể mang theo mấy người."

Tiêu Thần gật đầu, mặc dù không biết Bàn Tử cùng Tam Hoàng Tử có quan hệ gì, nhưng Bàn Tử là huynh đệ của hắn, ở phương diện này hắn ủng hộ vô điều kiện.

"Đúng rồi, Luyện Thể Dịch và Thối Hồn Dịch luyện chế thế nào rồi?"

Bàn Tử lại hỏi, cái tên tiểu gia hỏa này hiện tại cũng tràn ngập khát vọng với thực lực.

"Cho ngươi, tốt nhất là tìm nơi an tĩnh nhất rồi dùng."

Tiêu Thần đưa cho Bàn Tử bốn cái bình thuốc, Thối Hồn Dịch và Luyện Thể Dịch mỗi loại có hai bình.

"Không phải chỉ có một chút thống khổ sao?"

Bàn Tử lơ đễnh nói:

"Lão Tam ngươi thay ta hộ pháp."

Tiêu Thần cau mày một cái, bất quá hồi tưởng lại ngày đó bên trong sơn động, sau khi Bàn Tử nuốt Luyện Thể Dịch liền không hừ một tiếng, ý chí của cái tên mập này thực sự không còn lời gì để nói.

Cuối cùng Tiêu Thần vẫn gật đầu, ôm Niệm Niệm đi đến nơi khác.

Bàn Tử trực tiếp cầm một bình Thối Hồn Dịch uống hết, xếp bằng tại chỗ. Chỉ một thoáng, một cỗ khí tức Hồn Lực to lớn từ trên người hắn bạo phát ra, trên đỉnh đầu hắn, Cửu Phẩm Chiến Hồn Đại: Lực Kim Cương Thần Ngưu hiển hiện, kim quang chói mắt.

"Ca ca, Niệm Niệm cũng có thể tu luyện sao?"

Nhìn thấy Đại Lực Kim Cương Thần Ngưu to lớn kia, Niệm Niệm chẳng những không có sợ hãi, ngược lại tràn ngập một loại khát vọng.

"Đương nhiên có thể, chờ sau khi Niệm Niệm thức tỉnh Chiến Hồn liền có thể tu luyện."

Tiêu Thần yêu chiều xoa xoa đầu cố bé nói.

Vẻ mặt lập tức nghiêm túc nhìn Bàn Tử, thầm nghĩ trong lòng:

"Mặc dù không biết Lão Nhị trải qua cái gì, nhưng có thể tưởng tượng hắn đã từng trải qua thống khổ, cho dù là ta cũng thể không so sánh được."

Tiêu Thần cảm nhận được vẻ tàn nhẫn từ trên mặt Bàn Tử, thể nội càng ẩn giấu đi một cỗ lệ khí ngập trời, so với Bàn Tử lúc bình thường hoàn toàn là một người khác.

Tiêu Thần áp chế khí tức trong phòng không làm lộ ra ngoài, để tránh dẫn tới sự chú ý của người khác.

Một lúc lâu sau, Bàn Tử mới yên tĩnh trở lại. Hồn Lực bạo phát bây giờ cũng cô đọng lại rất nhiều, sau đó, hắn không chút do dự uống hết một bình Luyện Thể Dịch.

Sau một lát, bên ngoài thân thể Bàn Tử chảy ra từng tia tạp chất hắc sắc, xen lẫn từng tia máu tươi, toàn thân lỗ chân lông mở ra, cả người thiếu chút là cuộn tròn cùng một chỗ.

Tiêu Thần nghiêm túc nhìn, loại Luyện Thể Dịch rèn luyện kinh mạch rất thống khổ, thân thể hắn sớm cũng quen thuộc rồi, nếu như đổi lại là một người khác đoán chừng đã sớm hét to.

Nhưng Bàn Tử vẻn vẹn chỉ lộ ra vẻ thống khổ, từ từ lấy Hồn Lực trong cơ thể đánh thẳng vào kinh mạch.

Ken két!

Thanh âm xương cốt ma sát vang lên, Tiêu Thần có thể cảm nhận được thể chất Bàn Tử đang phát sinh biến hóa vi diệu, cho dù là thân thể, trạng thái Bàn Tử giờ phút này đoán chừng cũng có thể đối kháng cùng Tứ Phẩm Hồn Binh.

Sau khi hoàn tất quá trình dài đằng đẵng, cỗ khí tức này mới chậm rãi biến mất, cùng lúc đó, bên trong thân thể Bàn Tử phát ra một trận thanh âm ầm ầm.

"Chiến Tông hậu kỳ?"

Tiêu Thần kinh ngạc, thiên phú của Bàn Tử thực sự quá tốt, chỉ đáng tiếc hơi lười một chút, bằng không đoán chừng hắn đã sớm đột phá đến Chiến Vương cảnh.

Nghĩ vậy, Tiêu Thần không lập tức lấy ra mấy trăm vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch nhét vào xung quanh Bàn Tử, thiên địa linh khí bốn phía cuồn cuộn tụ vào, cỗ khí tức này muốn áp chế cũng rất khó khăn.

"Khí tức cường hãn quá, sao lại có người ở chỗ này đột phá chứ?"

Trong khách sạn, rất nhiều người ra khỏi phòng nhìn về phương hướng gian phòng của bọn Tiêu Thần.

Bất quá không người nào dám tiến lên quấy rầy. Cỗ khí tức này bên trong

Chiến Tông cảnh cho dù không phải mạnh nhất, cũng không phải bọn hắn có thể gây rối.

Sau nửa ngày, Bàn Tử rốt cục mở hai mắt ra, trên mặt lộ ra một nụ cười, đi đến bên cạnh Tiêu Thần nói:

"Lão Tam, cảm ơn ngươi!"

"Là huynh đệ thì không cần cám ơn."

Tiêu Thần cũng vì Bàn Tử cảm thấy vui mừng, đột phá Chiến Tông hậu kỳ, lấy thực lực Bàn Tử trong Chiến Tông cảnh cũng được coi như vô địch.

"Bàn ca ca, hôi quá!"

Trong cơn mê ngủ Niệm Niệm đột nhiên tỉnh lại, nắm vuốt mũi ngọc, vùi sâu vào ngực Tiêu Thần.

"Lão Nhị, nhanh đi tắm, tiếp đến lượt ta."

Tiêu Thần cười cười.

Bàn Tử động tác nhanh nhẹn, rất nhanh liền về phòng.

Tiêu Thần hít sâu một hơi, trực tiếp lấy ra hai bình Luyện Thể Dịch trút vào trong miệng, một màn này khiến Bàn Tử không khỏi mắng biến thái.

Một bình hắn còn có chút không chịu được, vậy mà cái tên kia trực tiếp uống hết hai bình, thậm chí ngay cả Thối Hồn Dịch đều không cần.

Hắn không biết Thối Hồn Dịch đối với Tiêu Thần mà nói, cơ hồ không có bất kỳ tác dụng gì. Dù sao, U Linh Chiến Hồn có tác dụng luyện hồn có thể thấy hiệu quả so với Thối Hồn Dịch mạnh hơn nhiều.

Hắn sở dĩ luyện chế Thối Hồn Dịch, chính là cho Bàn Tử luyện chế, chỉ là Tiêu Thần không nói mà thôi.

Rất nhanh, trong phòng lần nữa bắt đầu bạo động lên, quá trình kéo dài càng thêm dài, ròng rã đến sáng ngày thứ hai mới dừng lại.

Bất quá tu vi Tiêu Thần vẫn như cũ dừng lại ở Chiến Tông trung kỳ, khoảng cách Chiến Tông hậu kỳ còn một đoạn không nhỏ, đương nhiên, thân thể hắn hiện tại mạnh đến cực điểm.

Cho dù là Ngũ Phẩm Hồn Binh, Tiêu Thần cũng dám nghênh đón.

"Ai là Tiêu Thần? Ra đây nhận lấy cái chết!"

Tiêu Thần vừa mới điều chỉnh thân thể, đột nhiên bên ngoài khách sạn truyền đến tiếng gầm giận dữ, Hồn Lực khủng bố khiến cả tòa khách sạn rung động.

"Tên khốn đó muốn chết!"

Bàn Tử gầm lên giận dữ, ôm Niệm Niệm chuẩn bị xông ra khách sạn, Tiêu Thần lách mình chặn trước hắn, sau đó bước ra.

Trên đường cái trước cửa khách sạn, một kim bào nam tử ngạo nghễ đứng, khí tức vô địch tản ra, xa xa bốn phía có vô số tu sĩ nhìn kim bào nam tử, con ngươi bỗng nhiên rung rung.

"Là hắn, Chu Văn Bác? Hắn làm sao có sát khí lớn như vậy!"

"Ngươi không biết biểu đệ và thúc thúc của hắn hôm trước bị Tiêu Thần giết chết sao, hiện tại Tiêu Thần đang ở khách sạn này."

"Chu Văn Bác không phải đi ra ngoài lịch luyện sao? Làm sao trở về nhanh như vậy?" Cái tên Tiêu Thần thật không may rồi, Chu Văn Bác vốn dĩ nổi danh bá đạo, hung ác!

Thời điểm đám người đang nghị luận, một đạo thân ảnh từ cửa khách sạn chậm rãi đi ra, trừ Tiêu Thần còn có thể là ai.

Ánh mắt Tiêu Thần sắc bén, trong nháy mắt rơi vào trên người Chu Văn Bác, nhẹ nhàng bước ra một bước, thân thể nhẹ như yến bình ổn rơi vào trên mặt tuyết.

Bốn mắt nhìn nhau, khí tức hai người đồng thời tăng lên hướng về đối phương phóng đi, đều muốn dựa thế trấn áp đối phương.

Hô hô hô...

Cuồng phong gào thét, tuyết lớn đầy trời, chiến bào bay phất phới, sát khí phảng phất ngưng tụ, trận chiến giữa hai đại cường giả thanh niên đang chuẩn bị bắt đầu.
Chương 187 Chương 187: Đối Đầu

"Ngươi chính là Tiêu Thần?"

Con ngươi Chu Văn Bác lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tiêu Thần, lạnh lùng nói một câu, ánh mắt kia tựa như nhìn một người chết.

Cảm nhận được khí tức lạnh lẽo trên người Chu Văn Bác, trong lòng đám người rung động, quả không hổ xếp thứ sáu trong Hoàng Thành Thập Tú. Cỗ ngạo khí kia ai có thể địch lại.

"Là ta."

Tiêu Thần không yếu thế chút nào, nam nhi giữa đất trời, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, lúc ấy cho dù đối mặt với cường giả Chiến Vương Hoàng Trùng Tiêu, khí thế của hắn cũng không thua kém, huống chi chỉ đối mặt với một tu sĩ Chiến Tông cảnh.

"Vậy thì ta không có giết lầm người."

Đôi mắt Chu Văn Bác lóe lên tia sáng, ánh mắt xuyên thấu tất cả xông thẳng về Tiêu Thần.

Tiêu Thần tay lấy ra Vô Phong Kiếm, từng bước một hướng về Chu Văn Bác. Mỗi bước đi, Kiếm Thế trên người liền tăng thêm mấy phần, không gian xung quanh trong nháy mắt bị một cỗ Kiếm Thế bành trướng bao vây.

"Chết!"

Một thanh âm cuồng bá từ trong miệng Chu Văn Bác thốt ra, kiếm khí cuồn cuộn bạo phát, chớp mắt liền tới gần Tiêu Thần.

Tiêu Thần không trốn tránh, trực tiếp nghênh kiếm tiếp đón, không gian run lên bần bật, kiếm hai người kịch liệt đâm vào cùng một chỗ.

Một tiếng vang nhỏ, hai người vừa chạm vào liền lập tức tách ra, cơ thể Tiêu Thần rút lui năm bước mà Chu Văn Bác phía đối diện vẻn vẹn chỉ lùi lại một bước.

Cả khu trong nháy mắt tĩnh mịch lại. Lần thứ nhất giao phong, Tiêu Thần rơi vào thế hạ phong.

Tiêu Thần cũng chỉ là Chiến Tông trung kỳ mà Chu Văn Bác lại là Chiến Tông đỉnh phong, khoảng cách cường giả Chiến Vương tuy chỉ cách một bước, sự chênh lệch cảnh giới không phải tuỳ tiện là có thể bù đắp.

Đám người lại không thấy được, cánh tay Chu Văn Bác đang rung động rất nhỏ, vừa rồi một kiếm kia liền khiến hắn nhận biết được thực lực Tiêu Thần. Nếu như không có cảnh giới áp chế, có lẽ hắn thật đúng không phải là đối thủ của Tiêu Thần.

"Cũng chỉ có vậy mà thôi, một tên phế vật cũng dám đến Hoàng Thành quát tháo, xem thân phận ngươi hiện là Khách Khanh Luyện Dược Sư Công Hội, ta sẽ không giết ngươi, chỉ phế đi tu vi ngươi, chặt đứt tứ chi!"

Chu Văn Bác dữ tợn cười một tiếng, cực kỳ cuồng bá ác độc.

Phế đi tu vi, chặt đứt tứ chi so với cái chết còn không phải thống khổ hơn?

Tiêu Thần không nói, rút kiếm liền biến mất tại chỗ, tựa như lười không muốn phí lời cùng Chu Văn Bác.

Một màn này khiến đám người kinh ngạc, dũng khí tên Tiêu Thần này thật lớn. Biết rõ phải chết vậy mà cũng dám tiến lên, đây không phải muốn đi tìm cái chết sao?

"Đây không phải là điểm mà mọi người không bằng Tiêu Thần sao?"

Một thanh âm bỗng vang lên.

"A? Đây là ý gì?"

Đám người nhìn lại phía thanh âm, trong nháy mắt nhận ra người kia, chính là Trần Hạo.

Trần Hạo nhìn thấy Chu Văn Bác xuất thủ, trong lòng chút kích động mơ hồ. Chỉ cần Tiêu Thần chết ở trong tay Chu Văn Bác, nhiệm vụ của Tuyết Lâu liền có thể hủy bỏ, hơn nữa, hắn cũng không cần đắc tội Luyện Dược Sư Công Hội.

"Biết rõ không địch lại, lại sợ bị phế đi tu vi, chặt đứt tứ chi, sống không bằng chết, còn không bằng chịu chết trong thoải mái."

Trần Hạo cười nhạt một tiếng.

Đám người không khỏi gật đầu, Trần Hạo nói không sai, Tiêu Thần sao có thể là đối thủ của Chu Văn Bác? Sống không bằng chết, không bằng chết thống khoái một chút.

Nhưng mà sau một khắc, đám người lại lộ ra vẻ ngạc nhiên, Tiêu Thần không như bọn hắn mong muốn, ngược lại còn cùng Chu Văn Bác giao đấu kịch liệt, không phân thắng thua.

Oanh!

Một tiếng nổ vang, hai đạo thân ảnh bay ngược ra, trượt xa mười mấy mét mới dừng lại.

Khóe miệng Tiêu Thần tràn ra một tia máu tươi, sắc mặt hơi trắng bệch. Chu Văn Bác này quả thực không phải Chiến Tông cảnh đỉnh phong bình thường có thể so sánh, xét về kỹ năng chiến đấu hay thủ đoạn công kích đều là thiên tài.

"Như thế đã không chịu nổi sao? Ngay cả sáu phần lực lượng của ta đã tiếp không nổi?"

Chu Văn Bác nhe răng cười, sau đó khí thế lần nữa tăng lên.

"Vừa rồi chỉ là sáu phần lực lượng của hắn?"

Đám người kinh hãi, quả không hổ là Hoàng Thành Thập Tú, nếu như thi triển ra mười phần lực lượng, Tiêu Thần chẳng phải sớm đã phơi thây tại đây?

Bàn Tử lo lắng nhìn Tiêu Thần, nắm chặt nắm đấm, lúc nào cũng sẵn sàng xuất thủ.

"Phải vậy không?"

Tiêu Thần đột nhiên thu hồi Kiếm Thế, lau đi máu tươi nơi khóe miệng, mặt ngạo nghễ nhìn Chu Văn Bác.

"Chẳng lẽ hắn còn có át chủ bài gì sao? Không đúng, kiếm của hắn đều đã thu hồi, đây là nhận thua sao?"

Đám người kinh ngạc, sau đó lại lắc đầu.

"Không phản kháng sao? Cũng tốt, ta sẽ giúp được ngươi chết thống khoái!"

Chu Văn Bác thấy thế, khinh thường cười nói. Sau một khắc, một cỗ kiếm khí cuồng bạo từ trên người hắn quét sạch ra, như là cuộn sóng quét ngang tất cả, xông thẳng về Tiêu Thần.

Thần sắc Tiêu Thần lạnh lùng không nhúc nhích, mặc cho kiếm khí kia tới gần.

Lúc thấy kiếm khí kia sắp tới gần Tiêu Thần, khóe miệng Chu Văn Bác lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.

Oanh!

Đúng lúc này, một cỗ chiến ý trên người Tiêu Thần cuồn cuộn bùng lên, điên cuồng phóng về bốn phía.

Kiếm khí như cuộn sóng kia không ngừng va chạm trên không, mảy may không thể tới gần. Áo bào của hắn lay động, trong tay hắn chẳng biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện một chuôi trường kiếm.

"Huyết Sát!"

Theo một tiếng quát nhẹ nhàn nhạt vang lên, một đạo huyết sắc thần hồng xẹt qua chân trời, tất cả kiếm khí đột nhiên vỡ nát, kiếm khí màu đỏ không hề giảm, khóa chặt Chu Văn Bác.

Nụ cười trên mặt Chu Văn Bác cứng đờ, con ngươi lộ ra một cỗ lãnh ý, liên tục vung ra hai kiếm, lúc này mới ngăn trở được đạo huyết quang kia, góc áo hắn bị chém toạc, trên vai trái lộ ra một vết kiếm.

"Mạnh thật!"

Con ngươi của đám người co rụt lại. Tiêu Thần này không phải đang nhận thua chờ chết, với thực lực thế này của hắn, căn bản đã ngang với Chu Văn Bác rồi.

Mặt Trần Hạo âm trầm, hi vọng của hắn tạm thời thất bại, sắc mặt ngày càng khó coi.

Cũng đúng lúc này, một thân ảnh từ xa đi tới, khí thế cường đại khiến đám người kinh ngạc.

"Tam Hoàng Tử vậy mà cũng tới!"

"Đối diện còn có Bát Hoàng Tử."

"Bạch Vũ, Vũ Thừa Quân, Bách Lý Văn Phong."

Đám người kinh hô vang dội, vội vàng nhường ra đường vào, trong mắt đầy vẻ dè dặt. Những người này là lớp tuấn kiệt trẻ tuổi của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, cho dù thế hệ tu sĩ trước cũng nhìn có chút phát khiếp.

"Hai vị hãy nghe một lời của ta."

Đột nhiên, một thanh âm vang thu hút vang lên, đám người nhìn lại, người nói chính là Tam Hoàng Tử Tuyết Ngọc Long.

"Tam Hoàng Tử, hôm nay ta nhất định phải giết người này!"

Chu Văn Bác liếc nhìn Tuyết Ngọc Long, con ngươi lạnh lẽo lại rơi vào trên người Tiêu Thần.

Tam Hoàng Tử Tuyết Ngọc Long cau mày một cái, ngưng tiếng nói:

"Đã như vậy, tùy hai vị."

Ngạn Huyền cách Tuyết Ngọc Long không xa vừa muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ cảm thán một hơi, lời nói vừa đến miệng liền bị nuốt vào trong.

"Người này bản cung bảo hộ, khụ khụ."

Đột nhiên, lại một thanh âm hữu lực vang lên, chỉ thấy một nam tử mặc chiến bào trắng tiến lên. Nam tử phong thần như ngọc, tư thế hiên ngang, chỉ là trông hơi bệnh.

Ở bên cạnh hắn, một nữ tử váy trắng đang đỡ hắn, chính là Tuyết Lung Giác, Tiêu Thần tự nhiên suy đoán ra thân phận của nam tử chiến bào màu trắng, hẳn là Bát Hoàng Tử: Tuyết Ngọc Hiên bị Vũ Thừa Quân đánh lén.

"Bát Hoàng Tử, ngươi nên tự chăm sóc cho bản thân mình đi, trời tuyết lớn gió lớn, cẩn thận kẻo bị thổi bay."

Chu Văn Bác liếc Tuyết Ngọc Hiên, căn bản không để ở trong lòng.

"Tên hỗ xược, ngươi đang nói với ai vậy?"

Tuyết Lung Giác nổi xung, tư thế sẵn sàng xuất thủ.

"Các ngươi là Hoàng Tộc, một bách tính nhỏ như ta tất nhiên các ngươi không để vào mắt. Có điều, ta thân là người Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, báo thù cho người thân, các ngươi lại muốn che chở cho một người Vương Triều nho nhỏ sao?"

Chu Văn Bác tranh cãi quyết liệt, không có ý nhường nhịn.

Nhất thời, Tuyết Lung Giác cùng Tuyết Ngọc Hiên không biết nói gì, lời nói của Chu Văn Bác rất có đạo lý, nơi này dù sao cũng là Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, một khi chống đối Chu Văn Bác, hắn nhất định sẽ mất đi lòng dân.

Tiêu Thần cảm kích liếc nhìn Tuyết Lung Giác và Tuyết Ngọc Hiên, Chu Văn Bác dù có muốn thế thì cũng chắc gì đã đủ bản lĩnh làm.

"Bát Đệ, Lung Giác, đây là việc của người khác, chúng ta không nên nhúng tay."

Đột nhiên, âm thanh của Tuyết Ngọc Long tiếp tục vang lên.
Chương 188 Chương 188: Sát Khí Bùng Phát

"Đa tạ Tam Hoàng Tử thành toàn."

Trên mặt Chu Văn Bác lộ ra nét cười, khom tay hướng về phía Tuyết Ngọc Long hơi thi lễ nói, lập tức lại quay người nhìn về phía Tiêu Thần: - Tiểu tử, hôm nay ai cũng không cứu được ngươi.

"Ta cần người cứu sao?"

Tiêu Thần nhàn nhạt nói một câu.

Trong lòng hắn ngày càng lạnh. Tuyết Ngọc Long thật không ra cái thá gì, trước đó còn mời mình, hiện tại thấy mình cùng Chu Văn Bác giao phong, vậy mà không chút do dự lựa chọn đứng về phía Chu Văn Bác.

Có điều cũng tốt, mình từ lúc bắt đầu cũng không hề muốn đứng về phía Tuyết Ngọc Long.

Cuồng!

Đám người nghe được lời Tiêu Thần, trong lòng khẽ run lên, tiểu tử này thật không phải đơn thuần là cuồng, đây là không để Chu Văn Bác vào mắt?

Vừa dứt lời, sát ý khủng bố toàn thân Tiêu Thần bốc lên, xông thẳng ra bốn phía.

Theo bước chân hắn, sát ý ngày càng mạnh. Đám người cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Thần liền không khỏi run lên.

Hơn nữa Tiêu Thần cứ tiến lên một bước, sát ý trên người liền nồng đậm thêm mấy phần, khí thế trấn áp lòng người.

Chu Văn Bác phía đối diện nhìn thấy một màn này, cũng không nhịn được hơi cau mày. Sát khí khủng bố như thế không phải ai cũng có thể phát ra, xem ra người chết ở trong tay Tiêu Thần nhiều vô số kể.

"Lưu Phong!"

Chu Văn Bác quát nhẹ một tiếng, không dám để cho Tiêu Thần tiếp tục như thế. Khí tức phát ra trên người Tiêu Thần khiến hắn cảm giác nguy hiểm.

Kiếm rít trời cao, như cuồng phong phẫn nộ gào thét, từng đạo từng đạo kiếm khí bắn ra như hóa thành gió. Hình ảnh như vậy, Tiêu Thần chỉ thấy qua trên sách vở.

"Thu Phong Lạc Diệp!"

Đúng lúc này Tiêu Thần cũng động, đạp mạnh trên không, trên người mang lên theo vô số bông tuyết, động tác như nước chảy mây trôi, phiêu dật nhẹ nhàng, vô cùng tiêu sái.

Ầm ầm!

Kiếm khí va chạm, hóa thành từng đạo cuồng phong tản ra bốn phía, mặt đất nứt ra khe hở lan ra chung quanh như mạng nhện, đám người bị dọa liên tục lui về sau.

"Chết!"

Chu Văn Bác nhìn thấy Tiêu Thần sượt qua người hắn, tay trái vung ra một chưởng, chưởng cương bá đạo như lưỡi đao, quang mang hừng hực đâm vào khiến người ta không mở được mắt.

Thần sắc Tiêu Thần ngưng lại, nhẹ nhàng điểm Tu La Kiếm một cái, mượn nhờ cỗ trùng kích to lớn kia cấp tốc rút lui, đồng thời, thi triển Nhất Kiếm Tuyệt Trần, chỉ thấy một đạo kiếm khí lấp lóe một cái liền ẩn vào hư không.

Chu Văn Bác cảm nhận được một cỗ uy hiếp tử vong, bộ pháp quỷ dị đạp sang một bên tránh đi. Sau một khắc, kiếm khí vừa biến mất kia xuất hiện lại lần nữa, dọa Chu Văn Bác run lên.

Tiêu Thần kinh ngạc, Chu Văn Bác này quả nhiên không thể so sánh cùng bọn Trương Nhiễm, chỉ với năng lực đối mặt với nguy hiểm cũng đủ để vượt tu sĩ cùng cấp.

Sau một khắc, dưới chân Tiêu Thần nhẹ nhàng điểm một cái, thân thể bay ngược ra xẹt qua trên mặt băng, tốc độ cực nhanh.

Chu Văn Bác đâu nghĩ đến Tiêu Thần vậy mà sẽ trở lại, khi hắn lấy lại tinh thần, trường kiếm của Tiêu Thần đã tới gần hắn.

"Kinh Vân!"

Chu Văn Bác vội vàng trở tay một kiếm, một luồng ánh sáng trắng tráng kiện, thế như phá núi lật biển cuồng quét đánh ra, không khí liền như bị vỡ nát.

"Phốc!"

Một đạo huyết hoa nở rộ trên không, trong nháy mắt ngưng tụ thành tinh thể huyết sắc. Chu Văn Bác mặc dù phản ứng cấp tốc, nhưng vai trái vẫn bị Tiêu Thần xuyên thủng, máu tươi trào ra.

"Tiểu tử, ngươi làm ta phẫn nộ rồi, không giết ngươi, khó mà giải tỏa nỗi hận trong lòng ta."

Chu Văn Bác điên cuồng gào thét, hai mắt sung huyết, một đạo kiếm khí khủng bố từ đỉnh đầu hắn xông thẳng lên chín tầng mây.

Tầng mây trên không tại thời khắc này cũng như bị một kiếm phân tách, thanh thế to lớn, kiếm khí lăng vân.

"Thất Phẩm Chiến Hồn: Kinh Vân Kiếm!"

Ánh mắt cả đám người run lên, một số người chỉ nghe nói qua về Chiến Hồn của Chu Văn Bác, lại không ngờ tới, Chiến Hồn của hắn lại cường đại đến vậy.

"Nổi giận rồi sao?"

Tiêu Thần nhếch miệng cười một tiếng, nhìn thấy Chu Văn Bác triệu hồi Chiến Hồn, hắn ngược lại buông lỏng một hơi, bởi vì hắn gần như đã tìm được giới hạn cuối cùng của Chu Văn Bác rồi.

Chu Văn Bác mạnh, nhưng không đến mức vô địch!

Hô! Một trận cuồng phong tản ra, đỉnh đầu Tiêu Thần đột ngột xuất hiện một làn hắc vụ, bóng đen âm u thâm sâu vô cùng, giống như một mảnh màn đêm treo cao chân trời.

"Đây là Chiến Hồn gì? Chẳng lẽ là Chiến Hồn Hệ Hắc Ám?"

"Không thể nào là Chiến Hồn Hệ Hắc Ám, Chiến Hồn của Chu Văn Bác phát ra khí tức so với kia bóng đen kia mạnh hơn nhiều."

"Hai người đều thi triển ra lực lượng Chiến Hồn, xem ra là chuẩn bị đánh cược lần cuối, không biết cuối cùng ai sẽ thắng."

Đám người kinh ngạc nhìn Chiến Hồn trên đỉnh đầu hai người, trong mắt lóe lên một tia kiêng dè.

Tuyết Ngọc Long hai mắt khẽ híp, thầm nói: - Tiêu Thần này tuy mạnh, nhưng Chiến Hồn này so với Kinh Vân Kiếm yếu hơn nhiều. Hơn nữa, hắn xác định sẽ chết dưới kiếm Chu Văn Bác, sau trận chiến này, có lẽ kéo được Chu Văn Bác về phía ta.

Tuyết Lung Giác lo lắng nhìn trận chiến, Tuyết Ngọc Hiên một bên vỗ vỗ tay nàng, nói:

"Yên tâm, có ta."

Những người khác thần sắc khác nhau, không biết trong lòng bọn hắn có ý nghĩ gì.

"Tiểu tử, ngươi rốt cục sợ hãi sao? Lo lắng rồi à?" Ta sẽ khiến ngươi hiểu rõ, ngươi và ta chênh lệch vô cùng.

Chu Văn Bác ngửa mặt lên trời cười cuồng ngạo, trường kiếm trên tay hắn lóe ra kiếm khí màu trắng dài đến mấy trượng.

Trái lại Tu La Kiếm của Tiêu Thần không có bất thường nào, khí tức trên người hắn cũng vô cùng bình tĩnh, giống như không có triệu hoán Chiến Hồn.

"Muốn chiến liền chiến, không cần nói nhảm nhiều như vậy."

Thần sắc Tiêu Thần không hề bận tâm, con ngươi lạnh lẽo vô tình, Hồn Lực bạo phát ra, tất cả bốn phía đều in lại trong đầu hắn.

Trong kinh mạch hắn, Hồn Lực tựa như chân long đang gào thét, điều động mỗi một tấc cơ bắp, mỗi một tế bào của Tiêu Thần. Chỉ là tất cả việc này, người khác căn bản không nhìn thấy.

"Diệt!"

Chu Văn Bác gầm lên giận dữ, trường kiếm vừa xuất, vô số kiếm khí bắn ra che khuất cả vùng không gian. Mọi người đã không cách nào thấy được bóng dáng hai người.

Khí thế bậc này cho dù cường giả Chiến Vương sơ kỳ cũng phải lui ba phần.

Thần sắc Tiêu Thần cứng lại. Kiếm khí sắc bén kia cứa vào thân thể hắn, máu tươi tràn ngập cơ thể, có điều ánh mắt hắn lạnh lùng vô tình như cũ, chăm chú nhìn chằm chằm Chu Văn Bác.

Một đạo kiếm mang màu trắng sáng chói mắt, con mắt Tiêu Thần không ngừng mở lớn, từ đầu đến cuối không nháy mắt lấy một cái.

Nhưng sau một khắc, toàn thân hắn hừng hực bùng lên kim sắc hỏa diễm, ngưng tụ thành một tầng áo giáp màu vàng óng, ngăn cản tất cả kiếm khí ở bên ngoài.

"Chết đi cho ta!"

Chu Văn Bác gào thét một tiếng, trường kiếm hung hăng bổ xuống, hư không mãnh liệt lay động, cảm giác ngạt thở tràn ngập không gian.

Vô số kiếm khí giằng xé thân thể Tiêu Thần, phốc một tiếng biến mất ở không trung, trên mặt Chu Văn Bác hiện ra một nụ cười.

"Buồn cười lắm sao?"

Đột nhiên, một thanh âm lành lạnh truyền tới từ sau lưng Chu Văn Bác. Con ngươi Chu Văn Bác co rụt lại, sắc mặt hoảng sợ vô cùng, hắn căn bản không biết Tiêu Thần hiện ra sau lưng hắn từ lúc nào.

Không hề nghĩ ngợi, Chu Văn Bác quét ngang trường kiếm, chỉ là, thân ảnh Tiêu Thần lần nữa biến mất, thân pháp kia quá quỷ dị, thoắt ẩn thoắt hiện, mắt người thường không thể thấy được.

Chu Văn Bác tựa như phát cuồng, trường kiếm vung loạn, căn bản không có bố cục nào. Thật sự là tốc độ Tiêu Thần quá nhanh, nhanh đến mức cái bóng của hắn cũng không đụng tới.

Sau một lát, luồng sáng kia dần dần tán đi, đám người lập tức nhìn thấy tất cả bên trong.

"Tiêu Thần đâu? Chu Văn Bác sao lại phát cuồng?"

Mọi người không biết vì sao, theo lý thuyết, Chu Văn Bác giết chết Tiêu Thần, nên cao hứng mới đúng chứ.

"Tốc độ thật nhanh!"

Con ngươi Tuyết Ngọc Hiên bỗng nhiên co rụt lại, cũng chỉ có bọn hắn, mới có thể thấy thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện của Tiêu Thần.

Tuyết Ngọc Long sắc mặt âm trầm vô cùng, hắn nào biết rõ, Tiêu Thần cường đại vậy.

"Bây giờ nên tới ta."

Đúng lúc này, một thanh âm đạm mạc vang lên. Ngay sau đó, một vòng huyết sắc thần hồng xẹt qua hư không, xông thẳng hướng Chu Văn Bác.

Advertisement
';
Advertisement