Đối mặt với chiêu thức của đối phương, Diệp Phàm chỉ có thể gọi Long Tỷ ra, dốc hết sức để ngăn chặn.
Ầm âm ầm!!!
Sức mạnh Long Tỷ bộc phát, ánh sáng vàng bắn ra tứ phía trực tiếp áp chế ma khí của đổi phương, phá hủy ma chưởng.
Phụt!!!
Cơ thể lão giả lùi mạnh về phía sau, miệng hộc máu. Ông ta quỳ trên mặt đất, ma khí xung quanh đã bị sức mạnh của Long Tỷ hủy diệt.
“Ngươi…”
Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm với vẻ mặt vô cùng khó coi.
Lúc này, sắc mặt Diệp Phàm tái nhợt, không ngừng thở dốc!
Hôm nay Diệp Phàm thi triển Long Tỷ ba lần, tiêu hao rất nhiều năng lượng!
Bịch bịch bịch!!!
Lúc này, tiếng bước chân vang lên.
Diệp Phàm, lão giả của Thiên Ma Tông và đám người Tiêu Phá Quân nhìn qua, bọn họ tròng thấy một chàng trai trẻ khoác áo choàng màu tím, mái tóc dài buộc cao, gương mặt tinh xảo, cặp sừng sắc nhọn bước tới.
Người thanh niên này rất thần bí, bọn họ không thế nhìn thấu được thực lực của hắn ta, thậm chí không phát hiện được bất kỳ khí tức nào!
Diệp Phàm nhìn thanh niên này, lông mày nhíu lại, hắn cảm nhận được một cỗ áp lực mạnh mẽ!
“Ngươi là ai?”
Diệp Phàm hỏi.
Đối phương không trả lời mà đi thẳng tới lối vào long mạch.
“Đứng lại!”
Đột nhiên vị lão giả Thiên Ma Tông kia hét lớn, ông ta ăn một viên đan dược chữa thương, thương thế trong cơ thể nhanh chóng khôi phục lại, sau đó lạnh lùng nhìn người thanh niên: “Long mạch không phải nơi ai cũng có thể vào, không muốn chết thì…”
Phụt!
Vị lão giả Thiên Ma Tông còn chưa nói xong, thì im bặt, ngực bị một nắm đấm xuyên thủng!
Người ra tay chính là vị thanh niên kia!
Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều dại ra, ngay cả vẻ mặt Diệp Phàm cũng phải thay đổi, vừa rồi hắn cũng không nhìn rõ thanh niên này ra tay như thế nào, chỉ thấy đại khái!
Rõ ràng, thực lực của hắn ta vượt xa so với Diệp Phàm tưởng tượng!
Lão giả Thiên Ma Tông, cho dù Diệp Phàm dùng Long Tỷ cũng không thể giết chết, vậy mà đối phương chỉ tiện tai đã có thể tiêu diệt, thực lực này khiến người ta phải khiếp sợ!
Diệp Phạm không ngờ trên thế giới này còn có thiên tài trẻ tuổi mạnh hơn mình!
Ngay sau đó, thanh niên mặt không đổi sắc đi về phía long mạch.
Đám người Mai Trường Khanh, Tiêu Phá Quân, và Tần chính đứng dậy xông về phía lối vào long mạch.
Diệp Phàm vận công điều chỉnh lại hơi thở rồi cũng vào trong.
Bước vào cửa động, Diệp Phàm đi thẳng xuống lòng đất dưới núi Côn Lôn.
Đi được mấy nghìn mét, một cánh cửa đá nặng nề xuất hiện trước mặt hắn, đã bị mở ra!
Từ bên trong cửa đá, một cỗ khí tức đáng sợ tràn ra!
Diệp Phàm xông vào trong, ngay lập tức biểu cảm trên gương mặt hắn trở nên khiếp sợ.
Đằng sau cánh cửa đá này là một không gian ngầm rộng lớn.
Không gian này không đủ đế người khác khiếp sợ, nhưng nếu bên trong có chứa một hài cốt dài mấy vạn trượng cao vạn trượng thì sẽ khiến người khác phải sợ hãi!
Diệp Phàm nhìn chằm chằm bộ xương: “Đây là xương Chân Long sao?”
Căn cứ theo vẻ bề ngoài thì Diệp Phàm vô cùng chắc chắn, đây chính là xương cốt của một con Rồng!
Mặc dù chỉ còn lại bộ xương nhưng long uy vẫn rất đáng sợ!
Lúc này đám người Mai Trường Khanh, Tiêu Phá Quân, Tân chính dẫn đầu tiến vào nơi này đều bị long uy của bộ hài cốt này trấn áp quỳ trên mặt đất, không thể động đậy.
Tuy nhiên, vẫn có một bóng người đứng thẳng tắp trước mặt họ.