Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) - Diệp Phàm (FULL)

 Tiêu Thiên Sách cười nói.  

 

 

“Ừm, rất mạnh!”  

 

Diệp Phàm nhìn quân Thiên Sách gật đầu, rồi đột nhiên nói: “Đúng rồi, Lục sư phụ, Tứ sư phụ thế nào rồi?”  

 

“Tên đó vẫn đang bế quan, hắn dặn ta phải bảo vệ con cho tốt!”  

 

Tiêu Thiên Sách ung dung trả lời, sau đó quét mắt nhìn đám người bên ngoài, lạnh lùng hỏi: “Các ngươi cũng muốn giết đồ đệ ta?”  

 

“Không dám, không dám!”  

 

“Tất cả chỉ là hiểu lầm!”  

 

“Chúng ta không hề có ý làm hại đệ tử của đại nhân!”  

 

Ngay lập tức, mấy nghìn người này vội vã lên tiếng, nhìn Tiêu Thiên Sách với ánh mắt đầy kính sợ.  

 

Lúc này, bọn họ đều không ngờ đằng sau Diệp Phàm lại có một sư phụ mạnh mẽ như vậy, chẳng trách hắn lại dám cả gan làm loạn, dám đối đấu với cả vương triều Thiên Dương, hoá ra là có chỗ dựa vững chắc!  

 

“Có cần giết hết không?”  

 

Tiêu Thiên Sách quét mắt nhìn Diệp Phàm dò hỏi, mà câu hỏi này của ông đã khiến mấy nghìn cường giả này sợ hãi, ai nấy đều run lẩy bẩy nhìn Diệp Phàm, rất sợ chỉ cần đối phương nói ra một chữ “giết” thì bọn họ sẽ chết hết.  

 

“Các ngươi muốn sống không?”  

 

Diệp Phàm quét mắt nhìn mấy ngàn người này, lạnh lùng hỏi.  

 

“Công tử, nếu ngài tha mạng cho bọn ta, đại ơn đại đức của ngài, bọn ta sẽ cảm kích vô cùng!”  

 

Lúc này, một vị Tông chủ vội vàng nói.  

 

“Cảm kích vô cùng thì khỏi cần, các ngươi muốn sống cũng rất đơn giản, lấy tiền đổi mạng!”  

 

Diệp Phàm nhếch miệng nói.  

 

Nghe thấy Diệp Phàm nói câu này, mấy ngàn cường giả ngay lập tức hiểu ra, đối phương đang muốn thừa nước đục thả câu đây mà!  

 

Nhưng trong tình thế này, bọn họ không thể không chấp nhận!  

 

“Công tử, đây là mười vạn linh tinh cực phẩm, còn có ba viên linh đan ngũ phẩm và một gốc cây linh dược lục phẩm, tất cả đều dâng lên công tử, xin công tử tha mạng!”  

 

Ngay sau đó, một người lấy ra một đống đồ đưa cho Diệp Phàm, chỉ để đổi lấy mạng sống cho mình!  

 

“Ừm, được, ngươi có thể đi!”  

 

Diệp Phàm không khách sáo nhận lấy đồ, người đó liền rời đi ngay.  

 

Tuy là mất nhiều tài nguyên như thế, nhưng có thể sống sót là đáng giá.  

 

Sau đó, mọi người lần lượt đưa ra các bảo vật như linh thạch, linh tinh, dược liệu, đan dược… người nào không có gì quý thì đưa cả công pháp tu luyện của mình ra.  

 

“Tên này thật ác độc!”  

 

Lúc này, một vị Trưởng lão của Dược Thần Cốc cảm thán.  

 

“Những người này đều muốn lấy mạng hắn, bây giờ hắn đòi ít đồ cũng không sao!”  

 

Bạch Lãng lạnh nhạt nói, còn nhìn Diệp Phàm với ánh mắt đầy tán thưởng.  

 

Chẳng mấy chốc, mấy ngàn người lần lượt đưa ra toàn bộ bảo vật cho Diệp Phàm để đổi lấy mạng sống cho mình, cuối cùng còn lại những cường giả Sinh Tử Cảnh, Diệp Phàm nhìn bọn họ nói: “Các ngươi phải đưa ra những thứ có giá trị gấp mười lần của bọn họ!”  

 

“Dựa vào đâu chứ?”  

 

Ngay lập tức, một vị lão tổ Sinh Tử Cảnh bất mãn nói.  

 

“Bởi vì thực lực của các ngươi mạnh nên mạng các ngươi cũng đắt hơn, làm sao? Không muốn à?”  

 

Diệp Phàm cười khẩy nói.  

 

“Không muốn thì chết!”  

 

Tiêu Thiên Sách vung đao trong tay, chỉ vào đối phương lạnh lùng nói.

Advertisement
';
Advertisement