Mặc dù Tào Giang đã kịp thời phong tỏa gia tộc Hoàng Bộ, nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió.
Chưa đầy nửa tiếng, tin tức gia tộc Hoàng Bộ bị diệt tộc đã truyền khắp Kim Lăng, nhanh chóng truyền tới quận Giang Bắc.
Nhất thời Giang Bắc lại chấn động lần nữa! Gia tộc Hoàng Bộ là một trong ba gia tộc lớn nhất Giang Bắc, thừa ba trăm năm, căn cơ thâm hậu, không ai
có thể rung chuyển.
Vậy mà bây giờ gia tộc Hoàng Bộ bị người ta tiêu diệt?
Ai làm?
Ai có bản lĩnh lớn như vậy?
Trước đó Thanh Môn triệu tập mười vạn đệ tử đi Kim Lăng, giờ lại truyền ra tin tức gia tộc Hoàng Bộ bị tiêu diệt.
Điều này khiến mọi người trên khắp Giang Bắc có dự cảm Kim Lăng sắp trở trời rồi!
Trong lúc tin tức gia tộc Hoàng Bộ bị tiêu diệt khiến toàn Giang Bắc chấn động, đám người Diệp Phàm đã về tới Bách Hoa Lâu ở Kim Lăng.
Trong một căn phòng của Bách Hoa Lâu, Mục Kình Thiên nằm đó. Ông ta đã uống thuốc, thương tích chuyển biến tốt đẹp.
"Thiếu quân chủ!"
Đám người Diệp Phàm đi vào, Mục Kình Thiên lập tức ngồi dậy.
"Quân đoàn trưởng Mục, tôi đã giết đại thiếu gia của Thanh Môn rồi."
Diệp Phàm nói với Mục Kình Thiên. "Cảm ơn thiếu quân chủ!"
"Đại ân đại đức của ngài, cả đời này Mục Kình Thiên tôi sẽ không bao giờ quên!"
Mục Kình Thiên kích động nói.
"Quân đoàn trưởng Mục đừng kích động. Hung thủ hại chết con gái của ông hồi trước vẫn còn một kẻ nữa, tôi đã mang gã về đây."
Diệp Phàm lên tiếng.
Hoàng Bộ Kỳ lập tức bị áp giải tới, quỳ xuống trước mặt Mục Kình Thiên.
"Cậu ta..."
Mục Kình Thiên nhìn Hoàng Bộ Kỳ.
"Tên này là Hoàng Bộ Kỳ, đại thiếu gia của gia tộc Hoàng Bộ. Theo như thiếu gia Thanh Môn nói, thì tên này thích con gái của ông, hà hiếp cô ấy. Gã là đầu sỏ thật sự hại chết con gái của ông!"
"Tôi đưa gã đến đây giao cho quân đoàn trưởng Mục xử lý"
Diệp Phàm giải thích. "Là mày hại chết con gái tao!"
Mắt Mục Kình Thiên đỏ ngầu, nhìn Hoàng Bộ Kỳ chòng chọc.
"Tôi... tôi không cố ý! Ông tha cho tôi đi, van xin ông tha cho tôi!"
Hoàng Bộ Kỳ lập tức quỳ xuống trước mặt Mục Kình Thiên, không ngừng dập đầu xin tha.
"Thăng súc sinh này!"
"Tao phải giết mày để báo thù cho Tú Tú!"
Mục Kình Thiên giận dữ hét vào mặt Hoàng Bộ Kỳ. Với vẻ mặt dữ tợn, ông ta nhảy xuống giường xông tới trước mặt Hoàng Bộ Kỳ, vung tay trái đấm vào mặt đối phương.
Phụt!
Hoàng Bộ Kỳ bị đánh hộc máu, ngã lăn ra đất.
"Tao phải giết mày, giết mày!"
Mục Kình Thiên gầm lên không ngừng, tay trái liên tục đấm vào đầu Hoàng Bộ Kỳ.
Bộp bộp bộp!
'Theo năm đấm của Mục Kình Thiên không ngừng giáng xuống, chẳng mấy chốc Hoàng Bộ Kỳ đã bị đánh cho máu me đầy mặt, không còn hơi thở.
Nhưng Mục Kình Thiên vẫn không dừng lại.
Ông ta vẫn liên tục vung nắm đấm, phát tiết nỗi đau khổ và lửa giận trong lòng.
Cho đến khi đầu của Hoàng Bộ Kỳ bị đánh nát, Mục Kình Thiên mới dừng tay.
"Tú Tú à, cha đã báo thù cho con, linh hồn con ở trên trời có thể yên nghỉ rồi!"
"Là cha có lỗi với con. Kiếp sau nếu có cơ hội thì cha nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt!"
Mục Kình Thiên rưng rưng nước mắt, gương mặt tràn đầy áy náy.
"Quân đoàn trưởng Mục đừng quá đau buồn, Tú Tú trên trời có linh chắc chắn không muốn sau này ông sống trong đau khổi"
"Ông phải xốc lại tinh thần đi!"
Diệp Phàm nói với Mục Kình Thiên.
"Tôi chỉ hận tay phải của mình đã bị phế, nếu không thì tôi đã bảo vệ được con gái của mình rồi!"
"Tôi là một kẻ tàn phế!” Mục Kình Thiên nhìn tay phải, trong mắt chất chứa cảm xúc không cam lòng, tay trái không ngừng đánh vào.
cánh tay phải.
"Kình Thiên, ông đừng cam chịu số phận, chưa chắc tay phải của ông không thể khôi phục!"
Mộ Bạch cầm lấy tay trái của Mục Kình Thiên và nói.
"Tay phải của tôi đã tàn phế rồi, sao có thể khôi phục lại được?"
Mục Kình Thiên lắc đầu.
"Đương nhiên có thể. Kình Thiên, ông nhìn chân tôi này, chẳng phải đã khỏi rồi sao?"
Đồ Phu nói với Mục Kình Thiên.
Hả?