"Gì cơ?"
"Cậu bắt bản tướng quân quỳ xuống xin lỗi cậu ta á/' "Cậu đang đùa đấy à?" Mục Chiến sầm mặt nhìn Hắc Uyên.
Tức thì trên người Hắc Uyên phát ra một luồng uy áp. cực kỳ đáng sợ, đè ép ba con Mục Chiến.
Hai ba con nhà này bị đè xuống đất, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Nếu hai người không làm theo thì xử theo quân pháp!"
Hắc Uyên lập tức quát. Anh ta nói xong, uy áp trên người càng lúc càng mạnh, đè ép hai ba con này không thở nổi, Mục Thiên
Lăng có cảm giác ngạt thở.
Mục Chiến nhìn tình trạng của con trai, đành phải cần răng nói với Diệp Phàm: "Xin... xin lỗi!"
Mục Chiến đã xin lỗi, dưới áp lực đáng sợ này, Mục 'Thiên Lăng cũng buộc phải xin lỗi Diệp Phàm.
Lúc này, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào hai ba con nhà này, biểu cảm khác nhau.
"Được chưa?”
Hắc Uyên liếc Diệp Phàm.
"Nhớ cho kỹ, tốt nhất là sau này đừng chọc vào tôi. Nếu không, không chỉ quỳ xuống xin lỗi đơn giản như vậy đôi, mà là chết đấy."
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn hai ba con nhà này, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Sau khi Diệp Phàm rời đi.
Sắc mặt Mục Chiến cực kỳ khó coi, hai tay siết chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay chảy máu.
Lúc này trong lòng ông ta ngùn ngụt lửa giận, muốn cắn nuốt tất cải!
Ông ta đường đường là phó thống soái chiến khu Tây Bộ, tướng quân có tướng hàm ba sao, vậy mà lại bị ép quỳ xuống xin lỗi một thanh niên trước người. Đối với ông ta mà nói, chuyện này vô cùng nhục. nhã.
Hiện tại tôn nghiêm và thể diện của ông ta đã mất sạch rồi!
Mà nỗi hận Diệp Phàm cũng lên đến tột đỉnh!
Mục Chiến thề nhất định phải khiến Diệp Phàm trả giá đắt!
"Nguyên Hạo, bản vương nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay!"
Xuyên Vương trơ mắt nhìn Diệp Phàm một lần nữa rời đi trước mặt mình, trong lòng cũng bừng bừng lửa giận. Ông ta lạnh lùng lườm Nguyên Hạo, sau đó dẫn người bỏ đi.
"Cung tiễn Vương gia!" Nguyên Hạo chắp tay nói, liếc Mục Chiến một cái rồi rời đi.
"Thống soái, tên Mục Chiến kia mất hết mặt mũi rồi, e là sau này ông ta không thể đặt chân ở chiến khu Tây Bộ nữa!"
Lúc này, sĩ quan phụ tá của Nguyên Hạo kích động nói.
Cấp cao của chiến khu Tây Bộ đều biết Mục Chiến vẫn luôn không phục Nguyên Hạo, ỷ mình có người ở Đế Đô nên không coi thống soái Nguyên Hạo ra gì.
Hai người cũng đấu đá trong sáng ngoài ừ rất lâu rồi, lần này Mục Chiến bị mất mặt như vậy, sĩ quan phụ tá của Nguyên Hạo vui như mở cờ trong bụng.
"Mục Chiến cực kỳ mưu mô, không dễ bị đánh gục như vậy đâu. Cậu phái người theo dõi ông ta, quan sát xem tiếp theo ông ta muốn làm gì."
Mục Chiến nhíu mày nói.
"Rõ"
Sĩ quan phụ tá gật đầu.
"Còn nữa, bây giờ cậu lập tức đi điều tra rõ nhóm cường giả nước ngoài kia chui ra từ đâu."
"Ở khu vực trực thuộc chiến khu Tây Bộ lại xuất hiện một nhóm cường giả nước ngoài như thế, còn giết người của Chiến Bộ, đây là đang đánh vào mặt chiến khu Tây Bộ chúng tai"
"Lập tức truyền lệnh của tôi, phong tỏa Tây Nam, thông báo cho Chiến Lang lập tức ra tay cho đám người nước ngoài kia biết chiến khu Tây Bộ chúng ta không dễ chọc!"
Nguyên Hạo đưa ra từng mệnh lệnh.
"RõI"
Sĩ quan phụ tá gật đầu.
Mà lúc này, Diệp Phàm đã theo đám Hắc Uyên ngồi xe quân đội lao như bay đến nơi nào đó.
"Các anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Diệp Phàm ngồi trên xe, thờ ơ hỏi.
"Trước đó Quân Đao và người của tiểu đội Long Hồn bị cường giả nước ngoài vây giết, Quân Đao bị bắt, các thành viên khác của Long Hồn bị bao vây trong một ngọn núi. Bây giờ chúng ta đi cứu viện."
Hắc Uyên trả lời.
"Chuyện này các anh làm là được rồi mà, không cần dẫn theo tôi."
Diệp Phàm bĩu môi.
"Hiện giờ chúng tôi vẫn chưa xác định rốt cuộc đối phương có bao nhiêu người, thực lực mạnh cỡ nào. Hơn nữa, đối phương đã dám quang minh chính đại ra tay với Long Hồn thì ắt nắm chắc trăm phần trăm. Lần này bọn họ đến, khí thế nhất định không nhỏ."
"Để bảo đảm không xảy ra sơ sót, Long Soái dặn chúng tôi nhất định phải dẫn theo cậu, không thì chúng tôi đã chẳng cố ý chạy tới cứu cậu!"
Hắc Uyên nói.
"Các anh không đến thì bọn họ cũng chẳng làm gì được tôi."
Diệp Phàm phản bác. "Tất nhiên là tôi biết, nhưng cậu sẽ vì chuyện này mà mang tội phản quốc, đến lúc đó cậu định đối địch với cả Long Quốc à?”
"Cậu thì không sao, nhưng những người bên cạnh cậu có thể bình yên không?”
Hắc Uyên nói.
Diệp Phàm nhíu mày. Hắn không nghĩ nhiều như vậy!
Trước đó hắn chỉ nghĩ cùng lắm thì trở về núi Cửu Long.
Ở đó có Đại sư phụ và sáu vị sư phụ khác, không ai có thể làm gì hắn.
Nhưng hắn chưa từng suy xét đến những người bên cạnh hắn, ví dụ như Sở Sở hay Bách Hoa Lâu, điện Long Vương và quân Thiên Sách phải làm sao?
Hắn chưa từng nghĩ cho họ!
"Lần này, chỉ cần cậu giúp chúng tôi cứu nhóm Quân Đao ra ngoài, một lưới bắt hết đám người nước ngoài kia, thì cậu sẽ lập được công lớn. Đến lúc đó, Long Soái sẽ nói giúp cậu, phía Xuyên Vương và Mục Chiến cậu cũng không cần lo."
Hắc Uyên trầm giọng nói.
"Thôi được, tôi sẽ giúp các anh một lần."