Trong căn phòng ở khách sạn Diệp Phàm ở.
Lúc này Đường Sở Sở đang ngồi ở đây nhìn chăm chú vào vị thanh niên mặc áo trăng sài, tóc dài xa tung, khí chất xuất trần!
Thanh niên chỉ ngồi ở kia nhưng cho người ta cảm giác như quân lâm thiên hạ, quan sát chúng sinh.
Bên cạnh, Huyết Đồ, Miểu, Hắc Qủa Phụ, U Ảnh đều bị thương, đứng trước mặt bọn họ là hai người đàn ông trung niên mặc áo dài, tản ra hơi thở cực kỳ khủng bố.
Bên kia, Huyết Cơ hộc máu, nhìn chằm chằm vào lão giả mặc áo blouse trắng. “Rốt cuộc anh là ai?” Đường Sở Sở nói.
Vài phút trước, thanh niên này dẫn theo ba người kia xông vào, đả thương đám người Huyết Đồ, ngay cả Huyết Cơ cũng bị lão giả kia đánh bị thương.
Đường Sở Sở đang định ra tay lại bị uy áp trên người vị thanh niên này áp không thể động đậy.
“Sở Hà là người của tôi!” “Tôi tên Sở Thiên.” Thanh niên tự giới thiệu.
Đường Sở Sở biến sắc, nhìn đối phương, nói: “Anh chính là người đứng sau Sở Hà? Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn cô.”
Sở Thiên nói thẳng.
Đường Sở Sở nhíu mày, nói: “Anh có ý gì?”
“Tôi muốn cô làm người phụ nữ của tôi.”
Sở Thiên cười nói.
“Chuyện này không có khả năng!”
Đường Sở Sở lập tức nói.
“Không gì là không thể!”
“Thứ mà Sở Thiên này muốn, chưa từng không chiếm được.”
“Chỉ là tôi không muốn ép buộc cô, nếu không cô đã biến thành người của tôi từ lâu, tôi muốn cô chủ động trở thành người phụ nữ của tôi.”
Sở Thiên lạnh nhạt nói. “Tôi có người đàn ông của mình, anh chết tâm đi.” Đường Sở Sở lạnh nhạt nói.
“Cô đang nói đến tên Diệp Phàm kia?”
“Hắn cũng có chút bản lĩnh, nhưng trong mắt tôi vẫn chưa đủ.” “Tôi coi trọng cô, vậy đời này cô chỉ có thể làm người phụ nữ của tôi.” Sở Thiên bá đạo nói.
“Dám nhớ thương vợ tao, mày muốn chết hả?”
Đột nhiên một tiếng quát lạnh băng vô tình vang lên.
Diệp Phàm xuất hiện.
“Anh Tiểu Phàm!”
Đường Sở Sở kích động kêu lên.
Cô đang định đứng dậy lại bị Sở Thiên áp chế.
“Cuối cùng anh cũng đến.” Huyết Cơ thở phào nhẹ nhõm. “Thiếu chủ!” Bốn người Huyết Đồ cũng kêu lên.