Diệp Phàm nhìn về phía Đoan Mộc Cẩn, đang định nói chuyện thì đối phương lên tiếng: “Mời công tử đi vào bên trong.”
Sau đó Diệp Phàm đi theo Đoan Mộc Cẩn vào trong một căn phòng. “Phiệt chủ Đoan Mộc, tôi trở thành người đàn ông của cô từ khi nào?” Diệp Phàm nỏi.
“Xin công tử tha tội, tôi làm vậy vì muốn mượn uy danh của công tử để chống lưng cho Đoan Mộc Phiệt mà thôi.”
“Nếu không cho dù hôm nay công tử giúp tôi giải quyết rắc rối, chỉ sợ say này còn sẽ có người đi tìm Đoan Mộc Phiệt gây rối.”
“Nhưng nếu hôm nay cho bọn họ biết người đàn ông của tôi là một thiên tài có thể đánh bại cao thủ Quân cảnh, chắc chắn bọn họ sẽ kiêng kị Đoan Mộc Phiệt ba phần!”
Đoan Mộc Cẩn nói thẳng.
“Cô đủ thành thật!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Tôi biết với sự thông tuệ của công tử, chắc chắn đã nhìn ra tâm tư của tôi, việc gì tôi phải tìm cới”
Đoan Mộc Cẩn hơi mỉm cười.
“Cô rất biết tính kế, nếu không phải cô cho tôi một miếng Ngọc Rồng, chắc chắn †ôi sẽ không đến.”
“Nhưng cô bảo Ngọc Rồng là tiền đặt cọc, xong việc còn có quà cảm ơn”
“Vậy cô định lấy gì để cảm ơn?”
Diệp Phàm bĩu môi nói.
“Công tử cảm thấy tôi thế nào?”
Đoan Mộc Cẩn bước lên kề sát vào người Diệp Phàm.
“Cô...
Diệp Phàm liếc nhìn Đoan Mộc Cẩn, Đoan Mộc Cẩn nói thẳng: “Tôi lớn tuổi hơn công tử, nhưng nhan sắc của tôi không kém, hơn nữa nếu công tử có được tôi, vậy cả Đoan Mộc Phiệt sẽ là của công tử”
“Cô có quá nhiều mưu kế, tôi không thích.”
Diệp Phàm lùi về sau vài bước, lắc đầu.
“A, xem ra tôi không có phúc phận có được sự yêu mến của công tử.”
“Nhưng hôm nay công tử giúp tôi một việc lớn, tôi nên cảm ơn tử tế”
Nói xong Đoan Mộc Cẩn lấy ra một chiếc hộp giao cho Diệp Phàm.