Nhà họ Lâm.
Diệp Phàm mất bốn tiếng để chữa trị vết sẹo trên mặt Lâm Thi m.
Dưới sự chữa trị của hẳn, vết sẹo trên mặt Lâm Thi m hoàn toàn kết vảy rồi tróc ra. Mà nơi vảy tróc ra đã mọc một lớp da mới như kỳ tích vậy.
"Xong rồi!"
Diệp Phàm rút kim bạc, nói với Lâm Thi m.
"Mặt... mặt tôi thật sự lành rồi sao?"
Lâm Thi _m không dám tin.
"Thi m, gương mặt của con lành lại thật rồi!"
"Con soi gương đi!"
Ông Lâm nhìn Lâm Thi Âm đã khôi phục dung nhan, kích động nói.
"Thật ạ?"
Lâm Thi _m vẫn không dám tin, trong lòng cực kỳ thấp thỏm.
"Tin tưởng tôi."
Diệp Phàm dứt khoát che mắt Lâm Thi m, đặt một chiếc gương trước mặt cô ấy rồi bỏ tay ra.
"Mở mắt ra nhìn đi."
Lâm Thi m căng thẳng nhắm mắt lại. Diệp Phàm nhẹ giọng nói.
Hai tay Lâm Thi Âm nắm chặt vạt áo, cô ấy từ từ mở mắt ra nhìn vào gương.
Khi nhìn thấy gương mặt đã khôi phục như ban đầu, cô ấy ngây ra như phỗng.
"Thật... thật sự khôi phục rồi?" Lâm Thi Âm không thể tin vào hai mắt của mình. Cô
ấy dụi mắt rồi nhìn vào gương lần nữa. Sau khi chắc
chắn mình không nhìn nhầm, cô ấy reo lên: "Mặt tôi khôi
phục thật rồi, khôi phục thật rồi!"
Lúc này Lâm Thi Âm kích động và vui mừng đến nỗi nước mắt tuôn rơi.
"Chúc mừng côi" Diệp Phàm mỉm cười. "Tốt quá, cảm ơn anhl"
Đột nhiên Lâm Thi Âm ôm cổ Diệp Phàm, kích động nói.
Tuy từ lâu Lâm Thi Âm đã chấp nhận sự thật gương mặt mình bị hủy, nhưng trong lòng vẫn ước ao một ngày nào đó ông trời khai ân cho gương mặt của mình khôi phục lại.
Dù sao người phụ nữ nào mà chẳng muốn mình xinh đẹp, huống chỉ Lâm Thi Âm vốn là một hoa khôi học đường. Kết quả là đột nhiên bản thân trở nên xấu xí, áp lực tâm lý cực lớn.
Lâm Thi Âm đã tìm đến rất nhiều bệnh viện nhưng tất cả đều bó tay, cô ấy cũng hoàn toàn tuyệt vọng, chấp. nhận sự thật gương mặt của mình không có cách nào khôi phục lại.
Nhưng hôm nay cô ấy nhìn gương mặt mình đã hồi phục, nỗi kích động trong lòng không thể nói thành lời.
Khoảnh khắc này Lâm Thi Âm hoàn toàn phóng thích áp lực đã tích tụ trong lòng bao lâu nay.
Nhìn nụ cười đã lâu không thấy trên gương mặt con gái, Lâm Lang Thiên cũng nở nụ cười hạnh phúc.
Lúc này, Diệp Phàm bị Lâm Thi Âm ôm, cơ thể hai người dán sát vào nhau khiến hắn hơi ngượng.
"Ờm, Lâm tiểu thư có thể buông tôi ra trước không?” Diệp Phàm lên tiếng.
"Xin lỗi anh, tôi..."
Tâm trạng kích động qua đi, Lâm Thi Âm tỉnh táo lại, vội vàng buông Diệp Phàm ra, mặt đỏ bừng vì ngượng.
"Không sao!"
Diệp Phàm lắc đầu.
"Cảm ơn anh!"
"Diệp công tử, Thi Âm mãi mãi khắc ghi ân tình của anh"
Lâm Thi Âm nhìn Diệp Phàm đầy cảm kích. "Chuyện nhỏ ấy mà." Diệp Phàm hờ hững nói.
"Y thuật của Diệp công tử có thể nói là điêu luyện, cải tử hồi sinh."
"Trên đời này người có y thuật bậc này, ngoài Y. 'Thánh Quỷ Cốc trong truyền thuyết, tôi thật sự không nghĩ ra người thứ hai."
Lâm Lang Thiên nhìn Diệp Phàm, cảm thán.
"Y Thánh Quỷ Cốc là Tam sư phụ của tôi!"
Diệp Phàm thẳng thắng nói.
"Cậu là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc sao?"
"Hèn chỉ!" Lâm Lang Thiên thốt lên đây kinh ngạc.
"Diệp công tử, anh có thể chữa trị nội thương cho ba tôi không?”
Sau đó, Lâm Thi _m nói với Diệp Phàm. "Không thành vấn đề!" Diệp Phàm gật đầu.
Kế tiếp, Diệp Phàm thi triển Cửu Châm Quỷ Cốc bắt đầu chữa trị nội thương trong người Lâm Lang Thiên.
Nội thương trong người Lâm Lang Thiên đã tồn tại gần hai mươi năm, tích tụ qua năm tháng, đã ăn sâu vào xương tủy. Có thể nói ngày hôm nay bệnh tình của Lâm Lang Thiên đã nguy kịch, nếu không phải ông có tu vi cường đại chống đỡ thì e là đã chết rồi.
Không sai, Lâm Lang Thiên là một người trong Võ đạo, hơn nữa tu vi cực cao. Tuy nhiên, có lẽ là do trước. đây ông bị thương rất nặng dẫn đến tu vi giảm sút, cộng thêm mấy năm nay vẫn luôn dựa vào tu vi chữa trị nội thương, cho nên tu vi không còn nhiều.
Nếu không, tên Lâm Hổ kia không thể đỡ một một đầu ngón tay của Lâm Lang Thiên.
Diệp Phàm mà không ra tay thì với tình trạng hiện tại của Lâm Lang Thiên, chỉ e không không chống đỡ được. bao lâu.
Sau khi Diệp Phàm thi triển Cửu Châm Quỷ Cốc, nội thương trong người Lâm Lang Thiên bắt đầu khôi phục dần.
Lại thêm một tiếng trôi qua.
Sắc mặt Diệp Phàm trở nên trắng bệch, trán đổ mồ hôi.
Châm kim suốt hai tiếng, cho dù là Diệp Phàm cũng tiêu hao không ít.
PhùI Diệp Phàm thở hắt ra một hơi, lập tức thu châm.
Lâm Thi Âm vội vàng cầm một chiếc khăn tay lau mồ hôi cho hắn.
"Cảm ơn cô!"
Nói rồi Diệp Phàm nhìn Lâm Lang Thiên: "Chú à, nội thương của chú đã khôi phục một phần ba, về sau châm kim thêm hai lần nữa chắc hẳn sẽ khỏi. Đến lúc đó, tu vi của chú cũng sẽ dần khôi phục."
"Cảm ơn Diệp công tử!"
Hai mắt Lâm Lang Thiên sáng ngời.
"Tu vi? Đó là gì?"
Lâm Thi _m tò mò hỏi.
"Cái này thì cô hỏi chú đi!"
Diệp Phàm biết Lâm Lang Thiên không nói cho Lâm Thi _m biết mình là người trong Võ đạo, cho nên hắn không nhiều lời.
"Chào chú, chào Lâm tiểu thư, tôi đi trước đây."
"Ngày mai tôi lại tới."
Dứt lời Diệp Phàm đi luôn.
Lâm Thi m tiên hắn ra cửa, sau đó trở lại hỏi ba mình: "Ba có rất nhiều chuyện giấu con phải không?”
"Thi Âm à, có vài chuyện ba không nói cho con là vì muốn con lớn lên trong vui vẻ. Những chuyện lúc trước đã qua rồi!"
Lâm Lang Thiên nói.
Lâm Thi Âm không hỏi nhiều. Cô ấy tin tưởng ba mình, đối phương không nói chắc chắn có lý do.
Khu biệt thự Tử Kinh. Diệp Phàm đưa cô gái ngoại quốc kia về đây. "Cô..."
"Tôi đặt tên cho cô nhé!"
"Gọi cô là A Gơ được không?"
Diệp Phàm nói với cô gái ngoại quốc. "Được." Đối phương gật đầu.
Trần Tiểu Manh và Đường Sở Sở về nhà, nhìn thấy A Cơ đều kinh ngạc.
"Cô là ai? Sao lại ở đây?"
Trần Tiểu Manh lập tức chất vấn.
"Cô ấy là A Cơ, anh đưa về."
Diệp Phàm đi tới.
"Được lắm, anh vẫn chưa kết hôn với chị tôi mà đã đưa người đàn bà khác về. Quả nhiên anh không đáng tin"
Trần Tiểu Manh giận dữ trừng Diệp Phàm.
"Tiểu Manh đừng nói linh tỉnh, trước tiên nghe anh Diệp Phàm nói đãi"
Đường Sở Sở cực kỳ bình tĩnh. "Con nhóc này nói linh tỉnh gì thế?”
Diệp Phàm lườm Trần Tiểu Manh, sau đó giới thiệu ngắn gọn về lai lịch của A Cơ.
"Cô nhóc này chẳng nhớ gì cả, hơn nữa chỉ chịu đi theo anh, anh đành đưa cô ấy về. Dù sao không thể vứt cô ấy trên đường kẻo bị người ta bắt nhốt vào lông sắt cho người ta trêu đùa!"
Diệp Phàm mím môi, giải thích.
"Anh Tiểu Phàm nói không sail"
"Chào A Cơ, tôi là Đường Sở Sở. Đây là Trần Tiểu Manh. Hoan nghênh cô vào đây ở. Trước khi cô khôi phục ký ức, cô cứ yên tâm ở lại đây!"
Đường Sở Sở mỉm cười nói với A Cơ.
"Cảm ơn!"
A Cơ gật đầu.
"Chị à, chị cho cô ta vào ở, nhỡ đâu hai người họ..."
Trần Tiểu Manh nhìn Diệp Phàm và A Cơ với vẻ mặt nghỉ ngờ.
"Con nhóc này cả ngày đoán mò cái gì thế?"
Đường Sở Sở bất đắc dĩ dùng ngón tay chọc vào đầu Trần Tiểu Manh.
"Em còn nói lung tung thì tối nay đừng có ăn cơm anh nấu!"
Diệp Phàm hừ mũi nhìn Trần Tiểu Manh.
Sắc mặt Trần Tiểu Manh lập tức thay đổi, cô ấy thở phì phò: "Sao anh ác thế?"
"Được thôi, không nói thì không nói."
Trước sức hấp dẫn của món ngon do Diệp Phàm nấu, cuối cùng Trần Tiểu Manh đành thỏa hiệp.
Không còn cách nào khác, ai bảo đồ ăn Diệp Phàm nấu quá ngon chứt
Trong khi Diệp Phàm đưa A Cơ về biệt thự. Một nơi nào đó ở nước ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!