"Bây giờ có thể chuẩn bị một phòng riêng cho chúng tôi được chưa?” Lúc này, Diệp Phàm liếc nhìn người phục vụ nói.
Người phục vụ định thần lại, trong lòng run lên, nhận ra thân phận của Diệp. Phàm không đơn giản, cô ta vội vàng nói: "Tiên sinh, mời mọi người đi theo tôi!"
Tiếp theo, người phục vụ trực tiếp liên hệ với giám đốc, sắp xếp một phòng riêng cao cấp nhất cho gia đình Diệp Phàm!
"Tiểu Phàm, rốt cuộc là hiện tại cậu đang làm gì? Tại sao người vừa rồi lại gọi cậu là thiếu chủ? Còn Sở Sở nữa, ngay cả công ty cũng không quan tâm tới, cũng không biết đang làm gì?"
Trong phòng riêng, Đường Chính Nhân nhìn Diệp Phàm nói.
“Tiểu Phàm nhất định đang làm chuyện lớn phải không?”
Dương Ngọc Lan nhìn Diệp Phàm và mỉm cười nói.
Kể từ khi Diệp Phàm yêu cầu Quận trưởng của chín quận tặng quà sinh nhật lớn cho Dương Ngọc Lan, quan điểm và cảm nhận của Dương Ngọc Lan đối với Diệp Phàm đã hoàn toàn thay đổi!
Trước đây bà ta hoàn toàn coi thường Diệp Phàm, nhưng bây giờ bà ta lại coi hắn như báu vật!
"Chú, bây giờ cháu không tiện nói cho chú biết cháu đang làm gì, sau này cháu sẽ nói thật với hai cô chú!"
Diệp Phàm nói. "Ba mẹ, trong lúc ăn đừng nói chuyện khác!" Đường Sở Sở nhắc nhở.
Trong lúc gia đình Diệp Phàm đang dùng bữa, trong nhà họ Đường, một bóng người đã đứng trước mặt bà cụ Đường.
"Ông thực sự có thể làm cho cháu trai tôi hoàn toàn phục hồi?" Bà cụ Đường nhìn bóng người này, trịnh trọng nói.
"Đương nhiên!"
"Nhưng bà cần phải làm một việc!"
Bóng người kia lạnh lùng nói.
"Chỉ cần ông có thể giúp cháu trai Đường Phong của tôi đứng lên lần nữa, trở thành người bình thường, tôi có thể đồng ý với ông bất cứ điều gì!"
Bà cụ Đường nói thẳng.
Lập tức, khóe miệng của bóng người bí ẩn kia lộ ra một nụ cười thần bít
Diệp Phàm không biết những điều này nên sau bữa tối họ liền trở về biệt thự.
"Anh Tiểu Phàm, em muốn nói với anh một việc!"
Lúc này Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm nói.
"Có chuyện gì vậy?"
Diệp Phàm tò mò hỏi.
"Trước đó em vẫn luôn liên lạc với Tiểu Manh nhưng không liên lạc được, sau đó em phái người tới nhà họ Trần, mới phát hiện nhà họ Trần không có một người nào cả."
Đường Sở Sở nói.
"Trần Tiểu Manh mất tích?"
Sắc mặt Diệp Phàm cứng lại.
Đường Sở Sở gật đầu: "Từ sau khi Tiểu Manh về nhà trước đó, không bao lâu em đã mất liên lạc với em ấy, lúc đó em còn tưởng Tiểu Manh đang xử lý chuyện gì đó, nhưng không ngờ cả nhà em ấy đều biến mất!"
"Được rồi, anh hiểu rồi, anh sẽ cho người đi điều tra!"
Sau đó Diệp Phàm đồng ý.
Hắn trực tiếp liên lạc với Thất sư phụ, và nhờ bà ấy điều tra.
Ngày hôm sau, vào sáng sớm, Diệp Phàm liền nhận được tin tức từ Thất sư phụ, biết được hiện tại Trần Tiểu Manh đang ở trong hoàng tộc họ Trần, hơn nữa còn sắp phải gả cho thiếu tộc trưởng của hoàng tộc họ Trần!
Sau khi biết được tin tức này, Diệp Phàm cau mày, hắn không ngờ Trần Tiểu Manh lại bị hoàng tộc họ Trần bắt đi, lại còn bị ép gả!
Khi Diệp Phàm nói cho Đường Sở Sở biết chuyện này, cô liền trực tiếp nói muốn đến hoàng tộc họ Trần cứu Trần Tiểu Manh!
Đương nhiên, Diệp Phàm sẽ không để Đường Sở Sở đi một mình đến hoàng tộc họ Trần, hắn trực tiếp dẫn Đường Sở Sở đến hoàng tộc họ Trần!
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Phàm dẫn Đường Sở Sở hành động, đương nhiên thứ nhất là vì Đường Sở Sở lo lắng cho Trần Tiểu Manh, nên mới muốn đi theo, thứ hai là Diệp Phàm muốn cho Sở Sở luyện tập, dù sao tăng cường thực lực thì chỉ khổ tu thôi còn chưa đủ, còn cần kinh nghiệm thực chiến!
Lúc Diệp Phàm đi đến hoàng tộc họ Trần, bên trong Sở tộc, Sở Cửu Ca nhìn cha mình Sở Phù Đồ: "Cha, có nên nói cho anh ta biết về chuyện của gia tộc Diệp thị không?"
"Nói với cậu ta đi, đã đến lúc cậu ta phải đối mặt với chuyện này rồi!"
Sở Phù Đồ bình tĩnh nói.
"Nếu anh ta biết chuyện này, vậy thì lễ kế vị của tân tộc trưởng Diệp thị vào ngày mai sẽ rất náo nhiệt!"
Sở Cửu Ca trầm giọng nói. "Sao vậy? Con còn lo lắng tên nhóc đó sẽ chịu thiệt sao?" Sở Phù Đồ mỉm cười.
"Cha, vị kia của Diệp thị cũng không dễ đối phó như vậy? Hay là ngày mai cha cũng đến đó?”
Lúc này Sở Cửu Ca nhìn Sở Phù Đồ nói.
"Cái con bé này, còn chưa kết hôn mà đã thiên vị tên nhóc đó như vậy rồi, đúng là uổng công cha đã nuôi dưỡng con!"