Thần Y Lâm Cứu Em Đi (full) - Lâm Trác Úy - Lý Vân Tịch - Truyện tác giả: LL

Thùng thùng thùng!

Lâm Trác Úy đi qua đó, đập lên mặt bàn, tức giận nói: "Cậu lái máy bay à? Mới sáng sớm đã mở cửa, rồi còn ngủ ở chỗ này? Hình tượng xấu đến mức nào rồi?"

Triệu Bưu xấu hổ cười, đáp: "Anh à! Em thấy công việc làm ăn của phòng khám mình cứ như ngày tháng sáu vậy, giống như biểu cảm của con nít, thay đổi thất thường. Cũng không biết hôm nay sao vậy nữa? Một người cũng không có. Mấy người đẹp hôm qua còn xếp hàng, hôm nay chả thấy đâu."

"Này... Hôm nay là ngày lễ gì sao?"

Lâm Trác Úy nhìn cảnh vắng vẻ trước cửa, tò mò hỏi.

"Chữa bệnh khám bệnh còn phải coi ngày sao? Mấy phòng khám quanh đây vẫn hoạt động bình thường." Lời này của Triệu Bưu càng khiến Lâm Trác Úy mông lung.

Từ sau khi khai trương "Hội quán y học cổ truyền" đến nay, những phòng khám nhỏ kia luôn xem anh như "Cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt".


Nhưng hôm nay sao lại đối lập đến thế?

Rối loạn khó hiểu!

"Lâm Trác Úy! Lâm Trác Úy!"

Lúc này Trương Linh Hạ hấp tấp chạy tới.

Mấy ngày nay cô ấy đều chạy đến đây, đã sắp thành thói quen.

Lúc này, cô gái đó đang gấp gáp vừa chạy vừa hô: "Có chuyện rồi! Có chuyện lớn rồi!"

Lâm Trác Úy và Triệu Bưu đều nhìn cô ấy với vẻ mặt nghi ngờ.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Trời ơi! Không biết là ai đã tung ra tin đồn, nói anh không có y thuật chữa bệnh gì cả, nói anh chỉ là một thành bịp lừa gạt! Những bệnh nhân trước đó được anh chữa khỏi, đều bị nói là những người do anh tìm về để lừa gạt."



"..."

Lâm Trác Úy khóc không ra nước mắt.

Triệu Bưu cũng nổi cơn tam bành, xắn tay áo lên.

"Con mẹ nó là ai nói phét? Thảo nào hôm nay lại vắng tanh như thế? Anh, mình đi, chúng ta đi tìm người tính sổ."

Lâm Trác Úy nửa cười nửa mếu.

"Quên đi! Chúng ta đi đánh người, không phải càng chứng minh chuyện chúng ta lừa đảo là thật à?"

"Vậy..."

Triệu Bưu cũng không thoải mái gì.

"Anh! Em đoán chắc là do mấy phòng khám nhỏ khác giở trò quỷ. Bọn họ cạnh tranh không lại chúng ta, nên cố tình chơi kiểu này để chặn đường chúng ta. Chúng ta liền nhịn cơn tức này hay sao?"

Ngược lại Lâm Trác Úy thì khá rộng lượng, anh vỗ bã vai cậu ta, cười nói: "Thật không thể giả, giả không thể thật! Huống chi chúng ta vẫn luôn khám bệnh tặng thuốc, bây giờ họ không tới chẳng phải đỡ tốn sao? Để chúng ta tiết kiệm được một mớ đấy!"

"Nhưng... Cũng là thật mà!"

Tuy tự an ủi mình như thế, nhưng ảnh hưởng là có thật.

Triệu Bưu và Trương Linh Hạ liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều là vẻ oán giận những dân thường kia.

Thần y chân chính bị họ xem như giả mạo, cho bọn họ tiết kiệm tiền, bọn người kia thế nhưng lại bởi vì tin đồ nên không tới nữa..

Cũng được thôi!



Không đến càng tốt, không đến không cần phải lãng phí thuốc.

Lâm Trác Úy còn có thể có nhiều thời gian hơn để bồi tiếp hai người họ.

Lúc này Triệu Bưu cười ha ha nói: "Anh! Anh xem, giờ cũng xem như nhàn rỗi. Hay là anh dạy em đi, dạy cái phi châm phong huyệt ấy ấy!"

"Được!"

Lâm Trác Úy trả lời một câu khiến cậu ta vui mừng không xiết, vừa dọn bàn kéo ghế, vừa rót nước trà.

Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, Lâm Trác Úy hỏi Triệu Bưu: "Cậu đã học thuộc hết "Đại cương nghiên cứu thảo mộc" chưa?"

"Học thuộc rồi, thuộc rồi!"

"Vậy tôi kiểm tra cậu ha. Trong Đại cương nghiên cứu thảo mộc có ghi chép về muộn hương, vậy này là cái gì?"

Triệu Bưu nghẹn họng.

Trương Linh Hạ che miệng buồn cười: "Muộn hương thôi mà! Là một loại chất thơm tự nhiên, Triệu Bưu, cậu dốt vậy à?"

"Là một loại hoa sao?"

Triệu Bưu cảm thấy nếu là đề Lâm Trác Úy ra, chắc chắn không đơn giản như vậy.


"Không! Hoàn toàn là hương liệu."


Trương Linh Hạ vẫn khăng khăng giữ vững ý kiến của mình.


Trong một lúc, cả hai đồng thời nhìn lv chờ đáp án.


Lâm Trác Úy thở dài tuyệt vọng, lắc đầu: "Nhóc con cậu! Tôi nói rất nhiều lần rồi, chưa học được đi bộ đã đòi học bay? Để cậu học căn bản trước, cậu không tin! Căn cứ "Đại cương nghiên cứu thảo mộc" ghi chép lại, muộn hương là thịt cương thi! Có thể dùng để trị liệu vết thương do dao!"

Advertisement
';
Advertisement