Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

Tầng tám mươi hai là cá cược quyền anh. Vừa bước vào, màng nhĩ của hai người đã tê rần vì tiếng hò hét ầm ĩ.  

 

Trong đại sảnh rộng năm nghìn mét vuông, chỗ ngồi gần như đã được lấp kín. Trên võ đài ngay chính giữa, một người La Sát đang đấu với một người Bán đảo.  

 

Đây là trận đấu không có hạn chế, ngoại trừ vũ khí ra, có thể dùng mọi cách thức để đánh bại đối thủ. Trận chiến đã đến hồi gay cấn. Hai bên đều đã chảy đầy máu, một trong hai bị thương khá nặng và đang ở thế bất lợi.  

Advertisement

 

Quản lý tầng này vội vàng ra nghênh tiếp, giới thiệu tình hình ở đây với Ngô Bình.  

 

Advertisement

Cược quyền anh rất đẫm máu. Chỉ trong nửa phút, một trong số họ đã ngã xuống vũng máu. Nhân viên y tế lập tức lên võ đài cấp cứu. Khán giả bên dưới, có người thì hò reo, kẻ thì chửi rủa.  

 

Ngô Bình hỏi quản lý: “Những võ sĩ này đến từ đâu vậy?”  

 

Quản lý cười đáp: “Anh Ngô, các võ sĩ đến từ khắp nơi trên thế giới và đều đánh rất giỏi”.  

 

Chẳng bao lâu sau, người bị thương đã được khiêng xuống. Tiếng chiêng trên võ đài vang lên.  

 

Quản lý vội nói: “Anh Ngô đến rất đúng lúc, trận đấu chính bắt đầu rồi”.  

 

Đứng bên cạnh, Đường Băng Vân giải thích cho anh nghe. “Trận đấu chính” nghĩa là hai thế lực lớn trong giang hồ muốn giải quyết tranh chấp nên mỗi bên cử ra một cao thủ đấu với nhau trên võ đài. Đường Lâu thích kiểu đấu này nhất, nên sẽ tài trợ tiền và địa điểm để mời họ đến đây giao đấu.  

 

Trong trận đấu, khán giả có thể đặt cược, tỷ lệ cược của hai bên thường tương đương nhau. Thông tin của hai bên sẽ được công bố ngay tại hiện trường, khán giả có thể đặt cược dựa theo thông tin ấy.  

 

Lúc này, màn hình lớn đặt ở phía trên võ đài đã xuất hiện một tấm ảnh và vài dòng chữ.  

 

Ngô Bình nhìn lên. Đó là một cậu trai chừng mười bảy, mười tám tuổi, gương mặt vẫn còn vẻ non nớt. Điều làm anh ngạc nhiên là cậu trai này sở hữu thành tích rất đáng nể, đã trải qua ba mươi lăm trận đấu mà chỉ mới thua ba trận.  

 

Không bao lâu sau, cậu trai kia đã bước lên võ đài, người chi chít sẹo, tứ chi đều từng bị gãy, đôi mắt sáng quắc.  

 

Cậu ấy vừa xuất hiện, Ngô Bình đã hơi chau mày: “Là người chưa qua trường lớp, không có thầy dạy”.  

 

Quản lý vội đáp: “Anh Ngô rất tinh tường. Cậu ta tên Diệp Thần, có em gái mắc bệnh nan y, cần một khoản tiền lớn để ra nước ngoài chữa trị. Vì muốn kiếm tiền, cậu ta bắt đầu lên sàn đấu. Tuy không được ai chỉ dạy, nhưng Diệp Thần chỉ mất vỏn vẹn nửa năm để đạt được thành tích như thế”.  

 

Nhìn cậu ấy thêm một lúc, Ngô Bình hỏi quản lý: “Cậu ấy có ông chủ không?”  

 

Quản lý trả lời: “Tạm thời thì chưa, nhưng có người bằng lòng bỏ tiền ra mua cậu ấy ba năm, có điều giá cả vẫn chưa thương lượng xong”.  

 

Trong lúc họ nói chuyện, thông tin của người còn lại đã được hiển thị. Đó là một người đàn ông ba mươi hai tuổi, thân hình cao lớn, thể trọng và chiều cao đều hơn đứt cậu trai. Hai người rõ ràng không cùng một hạng.  

 

Một lát sau, gã to con cũng lên võ đài. Khi gã đứng cạnh Diệp Thần, lập tức phán đoán được ai mạnh ai yêu.  

 

Ngô Bình dặn quản lý: “Khi trận này kết thúc, hãy

Advertisement
';
Advertisement