Chương 111
Song, Ngô Bình vừa nói dứt câu thì chợt ngoảnh lại, anh nhìn thấy có một người đàn ông mập mạp khoảng hơn 50 tuổi, mặc đồ leo núi đang đứng trong một góc tối đen, hình như ông ta đã đứng đó rất lâu rồi.
Hà Tất Sĩ định chiếu đèn pin về phía ông ta, nhưng bị Ngô Bình cản lại, anh nói: “Hai người dẫn các học sinh đi trước đi”.
Chu Nhược Tuyết bỗng cảm thấy lạnh lẽo trong lòng một cách vô cớ, cô ấy khẽ nói: “Vậy anh phải cẩn thận”. Sau đó cô ấy và ông Hà kéo đám học sinh đang run lẩy bẩy đi xuống tầng.
Ngô Bình cách người đàn ông trung niên khoảng 50 mét, họ nhìn nhau chằm chằm, không ai động đậy.
“Tôi cứ nghĩ mãi tại sao cậu thiếu niên này lại hại người, thì ra là có người ngấm ngầm thao túng đằng sau”. Ngô Bình nói: “Ông hại chết những học sinh vô tội đó vì mục đích gì?”
Người đàn ông trung niên nói: “Không ngờ chuyện đã qua sáu năm rồi mà vẫn có người chạy tới đây để điều tra”. Giọng ông ta trầm thấp, là giọng nam trung, trầm bổng du dương.
Ngô Bình nói: “Ông tự dưng xuất hiện để làm gì, muốn giữ tôi lại sao?”
“Đúng vậy”. Người đàn ông lạnh nhạt nói: “Oán linh đó là thành quả mà tôi đã cực khổ lên kế hoạch suốt bảy năm, thế mà giờ lại bị cậu đưa vào vòng luân hồi, cậu nói xem sao tôi có thể tha cho cậu được?”
Ngô Bình gật đầu: “Thực ra tôi cũng không được coi là người trong giang hồ, chỉ vừa hay biết được một số mánh vu thuật thôi. Nếu ông muốn ra tay thì nhanh lên, tôi không có thời gian để lãng phí với ông đâu”.
Người đàn ông trung niên cười lớn: “Cậu phải biết là cả tòa nhà này đã bị tôi bày cấm chế, những người cùng đi với cậu sẽ không ai có thể thoát được”.
“Thế sao?”. Ngô Bình rất bình tĩnh, cho dù đang trong đêm tối anh vẫn nhìn thấy rất rõ ràng, đằng sau lưng người đàn ông có dán một tấm giấy, ông ta hoàn toàn không phải bản chính mà chỉ là một thi thể bị người khác khống chế!
Anh âm thầm quan sát, nhìn thấu vạn vật, đưa mắt bao quát cả tòa nhà. Anh phát hiện ngay dưới anh có một ông già gầy đét đang lẩm bẩm gì đó, mắt nhìn lên trên.
“Đang rủa tôi đấy à?”
Ngô Bình tức điên, anh hô lớn: “Bây giờ ông bỏ cuộc vẫn còn kịp…”
Từ “kịp” vừa dứt thì anh đã giẫm nát một mảng bê tông, một đống bê tông và bụi bặm liền ập xuống.