Ngô Bình bình thản nói: “Có một Nhẫn Thánh thôi mà, tôi không sợ. Ông đừng lo, Sakaki sẽ được đưa về nhanh thôi”.
Lạc Trường Sinh còn định nói gì đó, nhưng Ngô Bình đã cúp máy. Xe chạy tới sân bay, Đường Kiến lệnh cho thuộc hạ khiêng người lên máy bay, Ngô Bình đứng bên cạnh, lạnh lùng quan sát tất cả.
Đột nhiên có một nhân viên sân bay chạy tới, anh ta vừa chạy vừa chỉ huy rồi nói bằng tiếng Anh.
Advertisement
Ngô Bình lên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hai người vừa tiến lại gần nhau thì gần như cùng ra tay một lúc, Ngô Bình giơ tay lên, một tia sáng loé qua, đây là đồ mà anh đã trao đổi với Đông Hoàng. Sau khi bắn xong, sẽ có nhiều con bươm bướm bay ra, lực sát thương hơn đạn nhiều.
Advertisement
Người đó cũng bắn ba mũi phi tiêu tẩm độc về phía Ngô Bình, hai cái trúng ngực anh, một cái trúng mặt.
Ngô Bình giơ tay lên bắt được hai cái phi tiêu, còn một cái thì trúng vào áo giáp nên anh không hề bị thương.
Số lượng mũi tên bươm bướm mà anh bắn ra rất nhiều và nhanh nên người kia không tránh kịp. Vì thế, người đó co quắp lại, tay giơ lên ôm đầu, gối chạm ngực để bảo vệ cơ thể.
Cheng cheng.
Các phi tiêu bươm bưỡm bắn vào đầu gối và khuỷu tay của người đó, đầu người đó đã đội mũ bảo hiểm nên không làm sao.
Nhưng vẫn có vài mũi phi tiêu trúng vào người, tiếc là không phải vị trí hiểm.
Ngô Bình ném phi tiêu độc đi rồi vung kiếm Hắc Long ra chém.
Người kia phản ứng lại rất nhanh, gối quỳ xuống đất rồi bật người lên tránh ra xa nên đã né được đường kiếm ấy của Ngô Bình.
“Khối thần!”
Ngô Bình khẽ hô lên một tiếng, một bóng xám lao vụt tới.
Người kia hét lên rồi bắn ba tia sáng màu trắng ra, chúng như người giấy, tia sáng nào cũng có ký hiệu.
Người giấy nổ tung trên không rồi biến thành ba võ sĩ giáp vàng, xông tới bao vây khối thần. Nhưng rõ ràng chúng không phải đối thủ của khối thần, vì vừa chạm mặt đã bị đánh bay ngay, nhưng ngay sau đó lại lao lên.
Cùng lúc phóng người giấy ra, người kia cũng tức tốc chạy tới gần Ngô Bình.
Anh đã có chuẩn bị từ trước nên hô: “Định!”