Nhìn thấy cậu ta, ngay cả người của Đường Môn cũng đồng loạt tránh ra như thể gặp phải ôn thần. Cô gái đẩy xe lăn trông khoảng đôi mươi, xinh đẹp duyên dáng không kém cạnh Đường Băng Vân.
Cô ấy đi thẳng đến trước mặt Ngô Bình rồi quỳ xuống: “Mong cậu Ngô hãy cứu em trai tôi!”
Ngô Bình vội vàng nói: “Cô hãy đứng dậy đi. Không biết tôi có thể giúp cô chuyện gì?”
Advertisement
Đường Băng Vân bỗng nhiên đứng ra, vừa nhìn cô gái nọ vừa lãnh đạm nói:“Đường Thanh Trần, em trai Đường Nham của cô vì một người phụ nữ mà quyết đấu với Thạch Tiếu Lâm - đệ tử của đại sư Long Ấn. Kết quả là cả hai đều bị thương. Nay Thạch Tiếu Lâm đã cận kề cái chết, cậu ta thì bại liệt. Một khi Thạch Tiếu Lâm trọng thương mà chết, Đường Nham cũng sẽ phải trả giá”.
Đường Băng Vân nói chuyện này vì muốn Ngô Bình biết hai chị em ấy đã gây ra chuyện nghiêm trọng đến mức nào, để anh cân nhắc thật kỹ rồi mới giúp họ cũng không muộn.
Advertisement
Đường An cũng cau mày: “Đường Thanh Trần, chuyện của chị em cô không nằm trong kế hoạch sự kiện, vui lòng lui xuống”.
Đường Thanh Trần vẫn không đứng dậy, run rẩy nói: “Mong cậu Ngô hãy cứu mạng em trai tôi. Thanh Trần bằng lòng làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình của cậu!”
Âu Dương Kim Tôn cao giọng: “Cô Đường, về chuyện của cô, Âu Dương Kim Tôn này sẽ giúp!”
Đại sư Long Ấn tuy là cao thủ Mật tông, nhưng nhà Âu Dương không sợ. Bởi luận về thực lực, hai vị lão tổ của nhà Âu Dương đều cao hơn Long Ấn.
Âu Dương Kim Tôn vô cùng khí phách, song gương mặt của Đường Thanh Trần chẳng hề có vẻ vui mừng. Cô ấy hỏi: “Thế tử Âu Dương, anh có thể chữa khỏi cho Thạch Tiếu Lâm không?”
Âu Dương Kim Tôn sững ra: “Chuyện này… tôi có thể mời Mạc Hưu ra mặt”.
Đường Thanh Trần lắc đầu: “Mạc Hưu đang ở chỗ đại sư Long Ấn, và cũng bất lực trước thương tích của Thạch Tiếu Lâm”.
Âu Dương Kim Tôn rất ngại ngùng. Nếu ngay cả Mạc Hưu cũng hết cách, vậy thì gã đành bó tay.
Đường Thanh Trần lại cất tiếng hỏi: “Anh có thể chữa khỏi bại liệt cho em trai tôi không?”
Âu Dương Kim Tôn im lặng. Bại liệt là bệnh nan y, cùng lắm chỉ có thể phục hồi một số chức năng chứ không thể trị khỏi hoàn toàn.
Đường Thanh Trần chẳng nhìn gã nữa, tiếp tục khẩn cầu Ngô Bình: “Mong cậu Ngô giúp tôi, Thanh Trần tạ ơn cậu!”
Ngô Bình đỡ cô ấy dậy: “Dù tôi muốn giúp cô, Thạch Tiếu Lâm cũng không ở đây”.
“A di đà Phật!”
Có tiếng niệm Phật vang lên. Một sư thầy trung niên mặc áo cà sa đỏ sải bước tiến lại, đi chân trần, tai dài chạm vai, phong thái uy nghiêm, giọng nói như tiếng chuông.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!