Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Tuy nói vậy, nhưng anh vẫn nhìn chăm chú vào con chuột, xem nó chạy đi đâu. Sau khi rời khỏi phạm vi của nhà họ Huy, nó đã chui xuống đường nước.  

 

Ngô Bình vẫn đi theo nó để xem nó định đi đâu.  

 

Con chuột này loay hoay một hồi rồi chạy vào một căn nhà cũ. Căn nhà này không có ai, nhìn trông rất hoang tàn.  

 

Advertisement

Ngô Bình bật nhảy qua tường vào trong, anh nhanh chóng phát hiện bên dưới ngôi nhà này có một lối xuống tầng hầm.  

 

Anh mở cửa đi vào nhà rồi bước tới sát tường, sau đó giậm mạnh chân, một tiếng động vang lên, sàn nhà nứt ra, để lộ lối đi xuống hầm.  

 

Anh nói với Thần Chiếu: “Ông Thần, phiền ông canh chừng ở đây”.  

Advertisement

 

Thần Chiếu gật đầu: “Được, thần y Ngô cứ yên tâm”.  

 

Ngô Bình nhảy xuống dưới, sau đó tiến vào một không gian rất rộng. Anh quan sát tỉ mỉ thì thấy nó là kiểu hầm trú ẩn thời xưa.  

 

Ngày xưa, Thạch Thành từng bị quân Đông Doanh xâm chiếm nên người dân đã xây nhiều hầm trú ẩn. Về sau, các hầm này đều bỏ hết, chỉ còn vài nhà có.  

 

Anh đi vào trong thì thấy không khí rất ngột ngạt, ngoài ra còn có mùi ẩm mốc, vì thế anh nín thở rồi tăng tốc.  

 

Sau khi đi được khoảng chục mét, phía trước xuất hiện một vũng nước lớn. Ngô Bình nhìn thấy con chuột ban nãy đã lặn xuống nước, mãi không ngoi lên.  

 

“Không lẽ kho báu ở dưới nước?”, anh thoáng do dự rồi cởi đồ ra, sau đó chỉ mặc một chiếc quần đùi rồi nhảy xuống.  

 

Nước rất bẩn, mặt nước nổi đầy phân động vật, còn có rác nữa. Ngô Bình nín thở, cố nhịn cảm giác buồn nôn rồi lặn xuống dưới.  

 

Anh lặn xuống khoảng 20 mét thì xuống tận mạch nước ngầm. Phía trước ở bên trái có một hang động rộng một mét, anh bơi về phía đó.  

 

Bơi thêm một lúc thì Ngô Bình mới ngoi lên mặt nước rồi nhảy lên bờ. Anh nhìn quanh thì thấy mình đã đi vào một hang động khá khô ráo.  

 

Xung quanh hang được đắp đá, mặt đất bằng phằng. Không gian bên trong khá hẹp, diện tích gần một nghìn mét vuông.  

 

Ngô Bình nhìn lên thì thấy có nhiều giá gỗ tinh xảo trên mặt đất, chúng được sắp xếp chỉnh tề, đánh số sơ sài, ít nhất cũng có trên một trăm cái.  

 

Các giá này đều trống không, chỉ có một số giá chất đồ.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên, anh biết đây mời là nơi cất kho báu của nhà họ Huy.  

 

“Nhà họ Huy cũng tốn nhiều công sức thật. Tiếc là họ lại không tính được là con chuột biết nơi này”.  

 

Ngô Bình cười phá lên.  

 

“Cười đi, cười xong rồi chết”, đột nhiên có một giọng nói vang lên.  

 

Ngô Bình dựng tóc gáy, anh dựa sát người vào tường, sau đó rút kiếm Hắc Long ra.  

 

Không biết đã có một người đàn ông toàn thân dính máu đứng ở lối vào từ lúc nào, cánh ta bên trái của ông ta đã biến mất, hơn nữa còn bị mất một nửa chân bên cùng bên, ngoài ra còn chột một mắt và mất một bên tai.  

 

Không cần đoán thì Ngô Bình cũng biết đây là cao thủ nhà họ Huy.  

 

Người đàn ông này đứng lơ lửng trên không rồi bay về

Advertisement
';
Advertisement