Bao Thái hừ lạnh: "Cậu đến đây đi rồi khoác lác cũng chưa muộn!", nói xong ông ta liền cúp máy.
Đào Như Tuyết hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Ngô Bình: "Không có gì, là chuyện nhỏ thôi".
Advertisement
Đào Như Tuyết cười nói: "Ăn tối xong đi với em đến chỗ này được không?"
Ngô Bình hỏi: "Ở đâu vậy?"
Advertisement
"Một đàn anh lâu năm không gặp của em hẹn vài đàn em và đàn anh cùng gặp mặt. Em không muốn đi một mình nên muốn mời anh cùng đi với em", sự lo lắng thoáng hiện lên trong đôi mắt đẹp của cô ấy.
Ngô Bình tò mò hỏi: "Như Tuyết, tiền bối của em có lai lịch gì? Dường như em không muốn đi lắm".
Đào Như Tuyết: "Sư huynh em là một thiên tài về Cổ thuật. Hắn đã nhận bố em làm sư phụ mười năm trước, năm năm sau đó xuất sư. Sau đó hắn đi xông pha giang hồ, bọn em đã không gặp nhau suốt mấy năm".
Bố của Đào Như Tuyết đã nhận khá nhiều đệ tử, tổng cộng hơn hai mươi người. Nhưng chỉ có Đào Như Tuyết và người sư huynh này là được chân truyền.
Người này tên là Ma Đô, lớn hơn Đào Như Tuyết hai tuổi, hiện là nhân vật nổi tiếng trong giới giang hồ, có biệt danh là "Tiểu Cổ vương".
Với tài luyện cổ của mình, Ma Đô đã trở thành người giàu bậc nhất tỉnh G, một nhân vật lớn trong thế giới ngầm, đồng thời là một ông trùm trong giang hồ.
Nghe Đào Như Tuyết nói, anh cười hỏi: "Có vẻ như em không thích tên Ma Đô này lắm nhỉ?"
Đào Như Tuyết suy nghĩ một chút, nói: "Nói thế nào nhỉ, từ khi còn bé em đã cảm thấy hắn lòng dạ sâu xa, nhiều mưu mô. Mấy năm gần hắn cũng liên lạc với em, bảo em đến chỗ hắn, nhưng em đã từ chối. Tuy nhiên, các sư huynh sư muội của em cũng qua lại khá nhiều với hắn".
"Hắn giờ đã là một nhân vật lớn. Ngay cả bố em cũng vô cùng khách sáo với hắn", Đào Như Tuyết nói, "Phải rồi, hình như hắn còn bái một nhân vật rất lợi hại làm sư phụ, đó là Võ vương của tỉnh G".
Ngô Bình nói: "Được rồi, lát nữa anh sẽ đi cùng em".
Sau bữa tối, Ngô Bình lái xe đến đảo Thương Lãng với Đào Như Tuyết.
Đảo Thương Lãng nằm trong hồ Đông Dương, diện tích hơn mười ki-lô-mét vuông, cách đây vài năm đã được người ta nhận thầu để xây dựng khách sạn nghỉ dưỡng, tên là khu nghỉ dưỡng Thương Lãng.
Xe chạy đến bãi đỗ xe bên sông, cả hai bắt chuyến phà đến đảo Thương Lãng. Trong hồ có muôn ngàn con sóng xanh biếc và lấp lánh, có thể nhìn thấy cá bơi thấp thoáng dưới nước.
Hồ Đông Dương là hồ nước ngọt lớn thứ tư với diện tích rộng lớn. Ngô Bình vươn tay xuống nước, ngón tay anh khẽ rung, phát ra chấn động đặc biệt, thu hút vài con cá đến.
Anh đưa tay vỗ nhẹ vào một con cá khiến nó ngất đi, rồi tóm lấy nó và đưa cho Đào Như Tuyết.