Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Ngay sau đó, đã có một lượng lớn sinh trùng bò ra ngoài rồi chui vào nước. Nước thuốc có tác dụng ngăn chúng sinh trưởng nên vừa tiếp xúc với nước một cái là chúng bơi nhanh vào bờ ngay.  

 

Ngô Bình ném một miếng địa chi xuống nước, đám trùng nhao về phía ấy ngay rồi liều mạng chui vào trong.  

 

Chục phụt sau, tất cả sinh trùng đều chui ra khỏi người của Đường Thái Canh, Ngô Bình lập tức bảo lão rời khỏi hồ thuốc.  

Advertisement

 

Anh lấy một loại thuốc mỡ trong hòm thuốc của mình ra, đây là thuốc do anh điều chế, nó có tác dụng rất tốt với vết thương ngoài da. Anh lập tức thoa thuốc khắp người cho Canh Tổ.  

 

“Canh Tổ, ông có thể nghỉ ngơi được rồi. Chờ da ông lành lại, tôi sẽ chữa trị cho ông tiếp”.  

Advertisement

 

Đường Thái Canh có thể cảm thấy không còn một con ký sinh trùng nào ở trong người mình nữa, nhưng ông lão vân thấy người mình là lạ nên hỏi: “Nhóc, cậu từng bảo ký sinh trùng đã sinh trưởng trong người tôi, giờ chúng bỏ đi rồi, tôi có bị di chứng gì không?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Có chứ, một phần gen của chúng vẫn lưu trong người ông, nó sẽ khiến thể chất của ông khác trước, nhưng đây chưa chắc đã là chuyện xấu đâu”.  

 

Đường Thái Canh gật đầu: “Vậy thì tốt”.  

 

Ông lão ngồi xếp bằng xuống điều hoà hơi thở, lực sinh mạng của cường giả cảnh giới Địa Tiên tầng thứ tư rất mạnh, trời chưa sáng thì thuốc bôi ngoài da đã khô hết rồi.  

 

Ngô Bình gỡ các mảng thuốc xuống, để lộ ra lớp da mới của Đường Thái Canh.  

 

Ngô Bình gật đầu nói: “Không đến nỗi nào, Canh Tổ, ông hãy uống viên Địa Nguyên Đan này, có nó hỗ trợ thêm thì ông sẽ khôi phục tu vi nhanh thôi”.  

 

Đường Thái Canh mừng rỡ rồi vội nói: “Tốt, tài năng của cậu thật khiến người ta bất ngờ, Đường Môn thu nhận được một kỳ tài như cậu cũng là điều may mắn nhất đời”.  

 

Uống đan dược xong, Đường Thái Canh tiếp tục tĩnh dưỡng, còn Ngô Bình và Quan Trùng Sơn thì ngồi sang một bên.  

 

Hiện giờ, Quan Trùng Sơn đã có cái nhìn hoàn toàn khác về Ngô Bình, ông ấy kinh nể hỏi: “Tiểu Ngô, viên đan dược ấy trông được đấy, cậu lấy đâu ra vậy?”  

 

Ngô Bình không hề giấu giếm: “Là tôi tự luyện chế”.  

 

Quan Trùng Sơn trợn tròn mắt: “Cậu còn biết luyện đan ư? Giỏi quá!”  

 

Ngô Bình cười nói: “Hộ pháp Tả, tu vi của ông rất cao, lẽ nào từng là Võ Thánh?”  

 

Quan Trùng Sơn gật đầu: “Tôi may mắn ăn được quả Ngộ Đạo nên lĩnh ngộ được Thánh tâm, vì vậy mới trở thành Võ Thánh, nhưng nhiều năm đã trôi qua, nhờ có chỉ dẫn của Canh Tổ mà tôi mới chỉ đột phá lên cảnh giới Địa Tiên tầng thứ hai thôi, đúng là hổ thẹn”.  

 

Ngô Bình nói: “Ông đừng khiêm tốn, có thể tu luyện đến cảnh giới Thuần Dương là quá giỏi rồi”.  

 

Ngày xưa, Triệu Vương Tôn cũng chỉ đột phá lên cảnh giới này thôi, Quan Trùng Sơn đã ở cảnh giới này khá lâu nên có thể đột phá lên bất cứ lúc nào.  

 

Quan Trùng Sơn thở dài nói: “Tu luyện ra sao chỉ có người tu hành là rõ nhất”.  

 

Hai người trò chuyện thêm một lúc, kiến thức uyên bác của Ngô Bình khiến Quan Trùng Sơn vô cùng nể phục. Thậm chí anh còn chỉ

Advertisement
';
Advertisement