Nói rồi ông ấy – gia chủ của nhà họ Đường cúi đầu thật thấp với Ngô Bình.
Ngô Bình hoảng hốt tránh đi nói: “Không dám nhận, gia chủ, Canh Tổ, không cần như thế”.
Đường Thái Canh cười nói: “Hài Linh Đan này là vật vô giá với tôi, nhiều thì tôi không có những tiền bùa này thì cậu nên nhận”.
Advertisement
Lão đưa một cái túi da màu xám cho Ngô Bình, Ngô Bình nhận lấy, bên trong có hơn sáu trăm tiền bùa, trông có vẻ là tài sản của Đường Thái Canh.
Anh cười nói: “Canh Tổ, tôi cũng là một thành viên của nhà họ Đường, sao có thể nhận tiền của ông? Hay là thế này, sau này Canh Tổ gặp được dược liệu nào thì để lại giúp tôi”.
Advertisement
Đường Thái Canh bật cười, lão cũng không miễn cưỡng: “Cũng được, tôi sẽ nhớ ơn này của cậu”.
Sau đó lão nói với Đường Băng Vân: “Băng Vân, cháu đưa Ngô Bình về Đường Gia Bảo, dẫn cậu ấy đến động tiên để thử vận may, À phải rồi, sau này chuyện của nhà họ Đường, ngoài Thiên Tuyệt, Ngô Bình cũng có quyền quyết định. Nếu ai không phục, bảo người đó đến tìm ông”.
Đường Băng Vân cười nói: “Vâng”.
Ngô Bình đã lâu không ra ngoài, hôm đó anh rời đi Địa Tiên Giới cùng với Đường Băng Vân, Thần Chiếu không ở đó, anh bèn để lại mảnh giấy ghi chú ở nhà họ Đường, bảo ông ấy đi tìm anh sau khi trở về.
Anh vốn dĩ muốn đi đến Quỷ Môn Quan nhưng cũng không biết nơi đó, cũng không biết có nguy hiểm gì không, cân nhắc hồi lâu anh quyết định qua một khoảng thời gian nữa hẵng tính.
Đi khỏi Địa Tiên Giới, hai người vượt qua một đoạn ở núi Côn Luân, sau đó lên một chiếc máy bay bay thẳng đến Đường Gia Bảo.
Bây giờ người nhà họ Đường có thể đi vào Địa Tiên Giới cực kỳ ít nên đa số vẫn ở bên ngoài.
Hai người xuất hiện ở Đường Gia Bảo, họ thấy trên đường hầu như không có bóng người, nhà nào cũng đóng cửa.
Ngô Bình thấy khá kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, họ đi đến sân nhà họ Đường trước.
Vừa bước vào cổng, Ngô Bình cảm thấy không đúng lắm. Lần trước lúc anh đi, trong sân còn rất nhiều người giúp việc nhưng lúc này trong đây không có một ai cả.
Đường Băng Vân cực kỳ khó chịu, ra ngoài gọi người. Vừa đi được mấy bước, một bóng người bước vào, là Lam Thủy Nguyệt – phu nhân quỷ quyệt.
Lam Thủy Nguyệt đặt ngón tay lên miệng thấp giọng nói: “Vào nhà hẵng nói”.
Bà ta kéo hai người vào phòng, thấp giọng nói: “Hai ngày nay nhà họ Đường liên tục xảy ra chuyện kỳ lạ, đã có mười mấy người chết, tôi đã cho tất cả người giúp việc nghỉ kỳ nghỉ dài rồi”.
Đường Băng Vân nhíu mày: “Xảy ra chuyện kỳ lạ? Sao tôi lại không biết?”
Lam thủy Nguyệt cười khổ: “Lẽ nào cô không nhận ra sao? Bây giờ Đường Gia Bảo chỉ có thể vào, không thể ra. Hễ ai muốn ra ngoài thì đều sẽ chết”.
Ngô Bình rất bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Phu nhân, rốt cuộc chuyện là thế nào, nói rõ ràng cho tôi nghe xem”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!