Hạ Ninh: “Viện trưởng, vậy ông còn để anh ấy ở khoa cấp cứu?”
Viện trưởng nói: “Nếu đã đi rồi thì cứ làm một thời gian vậy. Kiểu người này để ở đâu thì cùng nổi bật”.
Advertisement
Hạ Ninh: “Được thôi. Để anh ấy ở khoa cấp cứu vài ngày, sau đó đến khoa tôi. Tôi rất kỳ vọng được hợp tác với anh ấy đấy”.
Viện trưởng: “Không vấn đề. Hơn nữa bên phía cô có cần gì, thì có thể điều động Ngô Bình qua bất kỳ lúc nào. Đúng rồi, tôi quyết định đưa Ngô Bình vào biên chế chính thức”.
Advertisement
Hạ Ninh: “Được, quay về tôi sẽ nói với anh ấy”.
Sau khi Hạ Ninh rời đi, viện trưởng gọi thư ký đến nói: “Anh đăng video phẫu thuật của Ngô bình lên trang mạng Phẫu thuật cho tôi, để người trong ngành khắp toàn cầu đánh giá xem sao”.
Thư ký gật đầu: “Viện trưởng, ông không sợ cậu ấy bị bệnh viện lớn ở nước ngoài mời về sao?”
Viện trưởng cười nói: “Không sợ, bởi vì tiền lương tôi đề nghị cao hơn bọn họ nhiều, đi đi!”
Phẫu thuật vẫn đang tiến hành, Ngô Bình đã bắt đầu khâu các cơ bị dập nát không còn hình thù, từ từ nối liền.
Tay nghề của Ngô Bình giống như đang tạo một tác phẩm nghệ thuật vậy, hiệu quả cao, nho nhã, hơn nữa có rất nhiều thủ pháp tự sáng tạo mới, bác sĩ Triệu tập trung xem chăm chú, không hề chớp mắt.
Lúc này bác sĩ Mã bỗng nói: “Bác sĩ Ngô, kỹ thuật của anh tốt như vậy, chắc chắn là trình độ đứng đầu toàn cầu”.
Ngô Bắc bình thản nói: “Tôi nghiên cứu sâu về lý luận, gần đây khá nhàn rỗi, nên đến học hỏi với mọi người một thời gian”.
Hai người đều rất ngượng ngùng, đây là học hỏi sao? Đây rõ ràng là đang phô bày kỹ thuật đó có biết không!
Bác sĩ Triệu: “Bác sĩ Ngô, dịch điều trị mà cậu nói lúc trước là thành quả cậu nghiên cứu lý luận sao?”
Ngô Bình: “Vâng, xem như vậy đi”.
Anh nói: “Hồ Duyệt”.
Hồ Duyệt vội nói: “Có”.