Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị


Nghe thấy thế, Ngô Bình lắc đầu thở dài rồi nói: “Xem ra tộc Chân Vu của cậu sa sút rồi, cho nên mới phải dùng tới cách đó để Thần Cơ có thể lột xác”.

Đào Như Tuyết ngẩn ra nói: “Cậu nói gì cơ?”
Song, Ngô Bình lại nhìn cô ấy rồi hỏi tiếp: “Đào Như Tuyết, cậu có tin tôi không?”
Advertisement
Đào Như Tuyết khẽ gật đầu: “Dù chúng ta chỉ ngồi cùng bàn có một tháng, nhưng tôi biết cậu là người đáng tin cậy”.

Ngô Bình: “Tốt! Tôi có thể lấy cổ trùng ra cho cậu, nhưng cần cậu phải phối hợp cùng”.

Ai ngờ Đào Như Tuyết lại lắc đầu từ chối: “Không được, cổ trùng rất quan trọng với tộc Chân Vu của chúng tôi, nhỡ cậu lấy nó ra rồi nó chết thì sao?”
Ngô Bình cau mày: “Nghe tôi nói hết đã được không? Ý của tôi là tôi sẽ giúp nó lột xác mà không gây ảnh hưởng xấu gì cho cậu cả, nhất cử lưỡng tiện”.

Đào Như Tuyết ngạc nhiên: “Cho nó lột xác ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Bộ tộc của cậu phải dùng đến cách reo giống trùng này là vì họ không biết cung cấp chất dinh dưỡng cho cổ trùng để nó lột xác, nếu có đủ thức ăn cho nó thì ở đâu nó cũng có thể lột xác được, chứ không cần cấy vào trong cơ thể người nữa”.


Đào Như Tuyết sáng mắt lên: “Thật ư?”
Ngô Bình: “Đương nhiên, vừa hay tôi đang có một con trùng có sức sống rất mãnh liệt, có khi nó có thể cung cấp đủ dưỡng chất cho Thần Cơ lột xác đấy”.

Dứt lời, anh giở lịch ra xem: “Mai nhé, để tôi chuẩn bị một chút rồi sẽ gọi cho cậu”.

Đào Như Tuyết nắm chặt tay lại nói: “Tôi chỉ sợ bố tôi không đồng ý cho tôi làm vậy đâu”.

Ngô Bình sững người: “Bố cậu ở gần đây à?”
Đào Như Tuyết gật đầu: “Tới tham dự tiệc tốt nghiệp hôm nay là yêu cầu cuối cùng mà tôi đề nghị với bố mình.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi sẽ phải về bộ tộc”.

Ngô Bình cau mày: “Thế này đi, để tôi đưa cậu rời khỏi đây trước đã”.

Đào Như Tuyết lắc đầu: “Không được, tôi đang có Thần Cơ trong người thì dù tôi có ở đâu, bố tôi cũng tìm thấy”.


Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen đã xuất hiện, ông ta đi thẳng tới cạnh Đào Như Tuyết rồi lạnh giọng nói: “Như Tuyết, chúng ta đi thôi”.

Đào Như Tuyết hơi tái mặt rồi run giọng nói: “Bố, bố cho con thêm một ngày nữa được không? Ngày mai nhất định con sẽ theo bố về”.

“Không được!”, người đàn ông sầm mặt lại: “Con ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm”.

Dứt lời, ông ta liếc nhìn Ngô Bình với vẻ cảnh cáo, như thể lo anh có ý đồ xấu với Thần Cơ.

Ngô Bình chợt búng tay một cái, năm chỉ phong bắn về phía người đàn ông, ông ta kêu hự một tiếng rồi đứng im tại chỗ không thể cử động.

Sau đó, anh đứng dậy rồi nói: “Xin lỗi chú, cháu đã điểm huyệt chú rồi, trong vòng 12 tiếng tới, chú không được cử động hay nói chuyện, nếu không toàn thân sẽ đau đớn, sống không bằng chết”.

Dứt lời, anh dẫn Đào Như Tuyết rời đi, vừa đi anh vừa hỏi: “Ngoài bố cậu ra, còn ai khác nữa không?”
Đào Như Tuyết vẫn còn đang ngây ngẩn, cô ấy lắc đầu: “Hết rồi”.

Ngô Bình: “Thế thì tốt, tối nay cậu đến nhà tôi ở tạm đi, sáng sớm mai tôi sẽ lấy Thần Cơ ra cho cậu”.

Đào Như Tuyết gật đầu thật mạnh: “Cậu có võ công thâm hậu thật đấy, bố tôi sẽ không sao chứ?”


Advertisement
';
Advertisement