Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Một người nói: “Long chủ đang làm gì vậy? Chẳng lẽ đang điều chế thuốc sao?”  

 

“Không thể nào, thuốc biến đổi gen là sản phẩm công nghệ cao. Tôi đoán, Long chủ nhất định đang phân thuốc vào từng lọ, chia thuốc, sau đó phát cho mọi người”.  

 

Suy đoán của anh ta rất có lý, mọi người đều gật đầu công nhận.  

Advertisement

 

Trần Tố nói: “Các anh đừng có đoán mò nữa, có thể để các anh đoán được thì còn là Long chủ không chứ? Trong mấy người chúng tôi, có vài người từng dùng thuốc biến đổi gen số hai, biết rõ hiệu quả thần kỳ của nó ra sao. Nhưng so với thuốc số một của long vệ thì còn kém rất nhiều. Có nghĩa là gì? Long chủ đã nắm rõ kỹ thuật điều chế các loại thuốc biến đổi gen rồi. Ha ha, đám bỏ đi của Thần Võ Ti, đã đến lúc cho bọn sáng mắt ra rồi!”  

 

Dựa vào tiên đỉnh Thuần Nhất, cùng với kỹ thuật luyện chế thuốc cao siêu nhất hiện nay của Ngô Bình, chỉ dùng ba tiếng đồng hồ đã luyện chế xong một lô thuốc bột. Anh bỏ bột vào dùng nước cất dung hòa, thì đã thành công tạo ra thuốc biến đổi gen cấp S. Nói chính xác hơn, thì đây là thuốc biến đổi gen cấp S++, hiệu quả so với cấp SS chỉ kém một chút!  

Advertisement

 

Anh lất ra ba trăm lọ nhỏ, chia theo liều lượng nhất định, chia thuốc xong, anh đẩy cửa đi ra thì thấy mọi người đều đang chờ đợi trông ngóng anh.  

 

Anh vung tay, ba trăm lọ thuốc đã đáp đất chỉnh tề, anh nói: “Đây là thuốc số 3. Mỗi tổ ba mươi lọ, số lượng còn lại sẽ do thư ký Hoa phân bố cho các thành viên Thiên Long còn lại”.  

 

Mọi người vui mừng, mỗi tổ lấy đi ba mươi lọ, sáu mươi lọ còn lại do Hoa Giải Ngữ chịu trách nhiệm quản lý. Cầm được thuốc rồi, mọi người lập tức tản đi, lập tức phát cho các thành viên có tên trong danh sách.  

 

Hoa Giải Ngữ gom thuốc xong, vừa phấn khích vừa lo lắng, nói: “Long chủ, giá trị ba trăm lọ thuốc này ít nhất cũng đến ba trăm tỷ đô la”.  

 

Ngô Bình: “Cô sợ gì chứ, tôi cũng không có đòi tiền”.  

 

Ánh mắt Hoa Giải Ngữ sáng lên: “Không cần tiền sao?”  

 

Ngô Bình: “Viết cho tôi một tờ giấy nợ. Với giấy nợ này, ít nhất trong nhiệm kỳ của tôi sẽ không đổi thành tiền mặt. Được rồi, cứ phân bổ thuốc trước đi, cố hết sức phân bổ cho các thành viên Thiên Long đã từng lập công, làm việc hăng hái”.  

 

“Vâng, tôi lập tức đi!”  

 

Hoa Giải Ngữ lui xuống, Ngô Bình cũng mệt mỏi, anh ngồi xuống ghế dựa, nhắm mắt nghỉ ngơi.  

 

Qua vài phút, anh nghe thấy âm thanh của Diệp Huyền, không đợi thông báo, anh ta đã xông vào, cười đùa nói: “Sao tiền bối lại chẳng nói gì với tôi vậy”.  

 

Ngô Bình nhìn anh ta: “Sao anh biết tôi ở đây?”  

 

Diệp Huyền: “Tôi gọi điện qua nhà Sư thúc tổ, cậu ta nói với tôi rồi”.  

 

Vẻ mặt Ngô Bình ghét bỏ: “Anh không lo huấn luyện, chạy đến đây làm gì?”  

 

Diệp Huyền cười nói: “Sư thúc tổ, lần trước hai mươi tuấn nam mỹ nữ mà tiền bối cho tôi, mấy ngày nay tôi vẫn luôn huấn luyện nghiêm khắc. Chậc chậc, ánh mắt tiền bối tinh thật, trai thì đẹp, gái thì yêu kiều, mấy người bọn họ ắt sẽ có được mấy người sẽ thành ngôi sao điện ảnh hành động quốc tế”.  

 

Ngô Bình: “Anh đến để nói mấy thứ này?”  

 

Diệp Huyền nghiêm mặt nói: “Sư thúc tổ, tôi đến là có chuyện khác”.  

 

Ngô Bình cho anh ta

Advertisement
';
Advertisement