Chu Thiên Cương đi tới cạnh lều rồi nói: “Thủ trưởng, đây là Đại Địa Bảo Dịch, uống vào có thể nhanh chóng phục hồi sinh lực”.
Ngô Bình liếc nhìn rồi cười nói: “Đồ tốt, tôi đang cần đây”.
Nói rồi, anh đổ một cốc rồi đưa đến miệng một chiến sĩ bị thương nặng. Chiến sĩ đó bị thương rất nặng, người gần như bị chém thành hai đoạn, anh ấy rưng rưng nói: “Thủ trưởng, tôi không uống đâu, thuốc này quý quá, thủ trưởng giữ lại dùng đi ạ”.
Advertisement
Đương nhiên chiến sĩ này biết Đại Địa Bảo Dịch quý đến cỡ nào, nghe nói người bình thường chỉ cần uống một ngụm là có thể chất như tiên! Bình thuốc quý này của thống lĩnh Chu có xuất xứ từ Côn Luân.
Ngô Bình nói: “Im lặng, đừng nói gì hết”.
Advertisement
Chiến sĩ đó mím môi, nước mắt vẫn rơi. Anh ấy cứ tưởng mình chết chắc rồi, ai ngờ lại được tả thần tướng chữa trị cho và giữ được mạng.
Đôi tay của Ngô Bình như đang múa, để điều trị cho chiến sĩ này, thi thoảng anh lại truyền Ất Mộc Linh Khí vào người anh ấy, thậm chí còn dùng tới năng lượng đặc biệt của mình.
Hơn nữa, anh còn không tiếc các dược liệu quý của mình, hễ thấy dược liệu nào có tác dụng là mang ra dùng hết.
Mười lăm phút sau, chiến sĩ kia đã ngủ say rồi được người khác khiêng sang một phòng riêng để nghỉ ngơi.
Thấy Chu Thiên Cương hào phóng như vậy, Dương Thiên Hoá nói: “Người đâu, mang cao Long Cốt Xà của tôi đến đây”.
Cao Long Cốt Xà được làm từ mỡ trăn, cực kỳ hiếm có nên được gọi là thánh dược trị thương.
Ngô Bình cầm lấy lọ cao rồi cười nói: “Có thêm thứ này thì tốt rồi”.
Dương Thiên Hoá nói: “Thủ trưởng nghỉ ngơi đi ạ, đừng để mệt quá”.
Ngô Bình xua tay: “Không sao, tôi vẫn trụ được. Tôi sẽ kê một đơn thuốc, mọi người mau đi mua, càng nhiều càng tốt”.
“Vâng”, Dương Thiên Hoá nhanh chóng lấy giấy bút.
Sau khi viết một danh sách dài, Dương Thiên Hoá đích thân dẫn người đi mua. Thanh Long Cần cần dùng rất nhiều tài nguyên, chỉ cần một mệnh lệnh ban xuống, cả thế giới phải hành động ngay, các thế lực đều lùng sục đi tìm dược liệu.
Ngô Bình vẫn cần chữa cho nhiều chiến sĩ bị thương rất nặng, trước khi trời sáng, anh đã chữa khỏi cho 53 người. Anh không những giữ được mạng cho họ, mà còn giúp họ trở lại trạng thái bình thường ngay sau khi hồi phục.
Khi mặt trời ló dạng, Ngô Bình đã mệt nhoài, anh nằm trên ghế dài, dặn các bác sĩ tiếp tục chữa trị cho những người bị thương.
Ngô Bình uống ít dược liệu rồi nghỉ ngơi nửa tiếng, bấy giờ mới hồi sức. Anh ngạc nhiên phát hiện sau khi sức của mình bị vắt kiệt, thể chất của anh lại tăng lên.
Anh bước ra bên ngoài, bốn thống lĩnh đều hành lễ: “Tả thần tướng!”
Ngô Bình gật đầu nói: “Bốn thống lĩnh vất vả rồi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!