Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Tiễn Chu Truyền Anh đi, Chu Thanh Nghiên nói: “Anh Bình, cũng may có anh ở đây, nếu không chú nhỏ em sẽ gặp nguy hiểm rồi”.  

 

Ngô Bình: “Chuyện nhỏ. Đúng rồi, lần trước nói hợp tác với nhà họ Lãnh, mọi người đã nói chuyện với nhau chưa?”  

 

Advertisement

Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Đã nói chuyện rồi, bước đầu đã đạt được mục đích hợp tác. Nhà họ Chu có thể bán nhà máy nhôm điện phân cho nhà họ Lãnh, hai bên liên kết chặt chẽ, tương lai sản lượng nhôm điện giải hằng năm của chúng ta sẽ vượt hơn một nghìn sáu trăm tấn. Sau khi sáp nhập, chúng ta sẽ giữ ba mươi lăm phần trăm cổ phần, đối phương giữ sau mươi lăm phần trăm. Xí nghiệp mới sau khi sáp nhập chủ yếu nhập khẩu từ mỏ quặng ở Guinea của chúng ta”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Không tệ. Hiện tại chúng ta có mỏ, có quặng, cộng thêm quy mô rộng lớn, xí nghiệp khác chắc chắn không vượt được chúng ta”.  

 

Advertisement

Chu Thanh Nghiên: “Đúng vậy. Lúc trước em đã thương lượng với Lãnh Như Yên, quyết định tiếp tục mở rộng quy mô, thu mua mấy xí nghiệp nhỏ, đưa sản lượng lên hai nghìn vạn tấn. Sản lượng nhôm điện phân trên toàn cầu ước chừng bảy nghìn vạn tấn, nếu sản lượng có thể lên đến hai nghìn vạn, vậy chúng ta sẽ là bá chủ trong ngành rồi”.  

 

Ngô Bình không quá hứng thú với chuyện làm ăn, nhưng đây là sự nghiệp của Chu Thanh Nghiên, đương nhiên là anh ủng hộ, lập tức gật đầu: “Được, nếu em cần tiền, thì trong tay anh có”.  

 

Chu Thanh Nghiên cười nói: “Được thôi, em để anh làm cổ đông lớn”.  

 

Nói chuyện vài câu, Chu Thanh Nghiên gọi điện gọi cơm, vừa gọi điện xong thì lại nhận tiếp một cuộc điện thoại.  

 

“Alo, cô là người nhà của Chu Truyền Anh sao?”, đối phương hỏi.  

 

Chu Thanh Nghiên vội nói: “Đúng, chú ấy là chú nhỏ của tôi, có chuyện gì vậy?”  

 

“Một người đàn ông trung niên bị tai nạn xe, tôi tìm được số của cô trong điện thoại anh ta. Cô mau qua đây đi”.  

 

Chu Thanh Nghiên sợ hãi: “Chú nhỏ tôi không sao chứ?”  

 

“Xin lỗi, người đã chết rồi…”  

 

Lời phía sau, Chu Thanh Nghiên hoàn toàn không thấy, nước mắt cô ấy tuôn rơi.  

 

Ngô Bình vội cầm lấy điện thoại, hỏi rõ địa điểm, anh trầm giọng nói: “Thanh Nghiên, đừng khóc, chúng ta qua đó xem trước đã! Chú nhỏ tu hành không thấp, không thể bị xe đụng chết được”.  

 

Chu Thanh Nghiên cố sức gật đầu, Ngô Bình ôm lấy cô, hai người bay lên trời, hai phút sau đã đến nơi xảy ra sự cố.  

 

Bên đường quốc lộ, lính cứu hỏa đang dùng cưa máy cưa cửa xe, xe này chính là xe của Chu Truyền Anh, lúc này thân xe đã hoàn toàn biến dạng, Chu Truyền Anh ở bên trong bị chèn ép nghiêm trọng, sớm đã không còn hơi thở.  

 

Ngô Bình liếc nhìn, đã mười phút mà nhân viên cứu hỏa vẫn chưa mở được cửa xe, anh nói: “Xin nhường chút”.  

 

Nhân viên cứu hỏa lùi xuống vài bước, nói: “Tôi phải mở cửa xe, như vậy mới có thể cứu được người…”  

 

Nói được một nửa, lời phía sau anh ta còn chưa

 

Advertisement
';
Advertisement