Ngô Bình ở trong phòng tu luyện mà không để ý đến thời gian. Khi anh đẩy cửa bước ra thì trời đã tối.
Lão: "Cậu Ngô, trời tối rồi. Cậu có muốn đi ăn gì đó không?"
Ngô Bình: "Không cần đâu. Tối nay chúng ta hãy tới chỗ Vân Thị".
Advertisement
Lão: "Được!"
Thái Thanh Tiên Cảnh có cả thảy bảy châu và bốn lục địa. Bảy châu đó được đặt theo tên các dòng họ lớn. Nơi mà Vân Thị tồn tại được gọi là Châu Vân.
Khi hai người bước vào lãnh địa của Châu Vân, Ngô Bình cảm nhận được một Thần niệm chập chờn lúc ẩn lúc hiện. Thần niệm này như đang khoá chặt anh lại.
Advertisement
Ngô Bình kinh ngạc, Lão nói: "Đằng trước chính là thành phố của Châu Vân. Cậu Ngô, chúng ta vào đó thôi".
Sau khi tiếp đất, Ngô Bình hỏi: "Có một Thần niệm đang khoá chặt tôi. Là ai làm vậy?"
Lão cười đáp: "Đó là đại trận phòng ngự của Châu Vân, đại trận này có khả năng phân biệt tà ma và kẻ thù xâm lược. Nếu như tôi và cậu là tà ma hoặc có ý đồ xấu với nơi này thì đại trận sẽ khiến chúng ta nổ banh xác. Đồng thời, nó sẽ tự củng cố khả năng phòng vệ lên mức cao hơn".
Ngô Bình kinh ngạc: "Còn có trận pháp mạnh như vậy sao!"
Lão: "Vân Thị là vương tộc, có đại trận như vậy cũng không có gì kỳ lạ".
Đằng trước chính là cửa thành của Châu Vân. Ở đó đang có một đoàn người xếp hàng để kiểm tra trước khi vào thành. Cổng này rất lớn, cao hơn một trăm mét, có hơn một trăm binh sĩ canh gác. Những thương gia đi qua đây để làm ăn buôn bán, khách du lịch đều phải ghi thông tin cá nhân vào sổ rồi mới được vào.
Ngô Bình: "Tôi lấy thân phận gì để đi vào đây?"
Lão: "Cậu cứ nói mình là đệ tử tinh anh của kiếm phái Thục Sơn ở Địa Tiên Giới, tới đây để tham gia cuộc tuyển chọn binh sĩ vào doanh trại tuần thành. Đúng rồi, cậu hãy nghĩ một cái tên mới, không được dùng tên thật".
Ngô Bình: "Doanh trại tuần thành?"
Lão: "Đó là doanh trại phụ trách trị an trong thành, mỗi ngày đều phải đi tuần khắp nơi. Nếu phát hiện kẻ phạm tội có thể xử lý tại chỗ".
Lão cười rồi nói tiếp: "Có điều muốn vào doanh trại này ngoài việc có thực lực ra thì cũng phải có tài lực nữa".
Ngô Bình: "Ý ông là muốn vào đó phải mua chức?"
Lão gật đầu: "Không sai, người của doanh trại tuần thành rất thích tiền, những cuộc trao đổi này cũng diễn ra rất sòng phẳng".
Ngô Bình: "Ông nói với tôi điều này là muốn tôi tham gia vào đó?"
Lão đáp: "Cậu Ngô, nếu tham gia doanh trại tuần thành, cậu có quyền đi tới mọi nơi. Như vậy thì càng dễ có cơ hội tiếp xúc với đại trận".
Ngô Bình cảm thấy rất có lý, anh đáp: "Được, ông hãy sắp xếp đi".
Lão gật đầu: "Chúng ta tìm chỗ ở đã. Những việc phía sau cứ để Lão lo liệu".
Hai người họ vào thành, sau đó Lão đưa Ngô Bình tới một khách điếm rồi gọi vài món ăn. Ông ta bảo Ngô Bình hãy đi nghỉ trước rồi ra ngoài một mình.