Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Ngô Bình lôi Đệ Nhất Đức Nhân cùng bay lên cao, sau đó lao vù đi. Tuy Đệ Nhất Đức Nhân đã ở cảnh giới Nhân Tiên tầng thứ hai, nhưng so với Ngô Bình thì vẫn còn cách biệt rất lớn. Ông ta vừa mừng vừa kinh ngạc nói: “Chủ nhân, tu vi của người tăng nhanh quá, đã hơn lần trước rất nhiều rồi”.  

 

Ngô Bình: “Ông cũng kém gì, Võ Thánh rồi cơ đấy”.  

 

Đệ Nhất Đức Nhân: “Sao tôi tiến bộ nhanh bằng chủ nhân được, nhưng tôi cũng luôn cố gắng”.  

 

Advertisement

Họ trò chuyện được vài câu thì đã đáp xuống một viên lâm của Giang Nam, Đệ Nhất Đức Nhân nói: “Chủ nhân, lối vào của tiên phủ trong viên lâm”.  

 

Lúc này, có rất nhiều người đi ra, họ đều là người làm và hộ viện của gia tộc Đệ Nhất. Nhìn thấy Đệ Nhất Đức Nhân trở về, họ đều chào “Ông thất”.  

 

Đệ Nhất Đức Nhân: “Đây là Ngô tiên sinh, các người nhớ hầu hạ chu đáo”.  

Advertisement

 

Mọi người đồng thanh chào: “Ngô tiên sinh”.  

 

Ngô Bình gật đầu nói: “Đức Nhân, vào tiên phủ thôi”.  

 

Đệ Nhất Đức Nhân mời Ngô Bình ra sau vườn hoa, ông ta ấn vào hòn non bộ, lập tức có một cánh cửa xuất hiện: “Chủ nhân, đây ạ”.  

 

Ngô Bình: “Sao ngày xưa, gia tộc ông lại phát hiện ra nơi này?”  

 

Đệ Nhất Đức Nhân: “Sư tổ của tôi mua căn nhà này xong thì đến năm thứ ba mới phát hiện ra tiên phủ. Đã từng có người đến đây rồi, nhưng chủ mở được một tầng, sau đó thì chịu”.  

 

“Chắc chắn người đó đã xây nhà ở đây để tiện việc tìm kiếm trong tiên phủ, về sau không biết người đó đã chết thế nào, con cháu thì lụi bại nên mới bán nhà cho chúng tôi”.  

 

Ngô Bình: “Nhà ông cũng là gia tộc lớn ở Giang Nam, chắc kinh doanh cũng khá lắm nhỉ!”  

 

Đệ Nhất Đức Nhân: “Chủ nhân quá khen, gia tộc tôi chủ yếu cho thuê cửa hàng, chứ không giỏi việc kinh doanh đâu”.  

 

Một phần năm cửa hàng ở Giang Nam là của gia tộc Đệ Nhất.  

 

Nói rồi, hai người mở cửa bước lên cầu thang rồi đi vào một khu vực hình tròn, có khá nhiều sách vở ở đây, có một người đàn ông trung niên đang vùi đầu đọc sách.  

 

Đệ Nhất Đức Nhân nói với người đó: “Anh tư, đây là Ngô tiên sinh”.  

 

Người đó không ngẩng lên mà chỉ “ừm” một tiếng rồi lại đọc sách tiếp.  

 

Ngô Bình liếc nhìn thì thấy người đó đang đọc sách phong thuỷ.  

 

Đệ Nhất Đức Nhân nói: “Chủ nhân đừng chấp, anh tư của tôi rất mê phong thuỷ, ngày nào cũng vùi đầu vào sách, chẳng giao tiếp với ai”.  

 

Ngô Bình: “Người lên tầng hai chắc là y vương hả?”  

 

Đệ Nhất Đức Nhân gật đầu: “Vâng, anh hai của tôi chính là y vương”.  

 

Ngô Bình nhìn thấy phía trước có một cánh cửa đang phát sáng, ánh sáng này có lực phản rất lớn với con người, những người như Đệ Nhất Đức Nhân có muốn lại gần cũng không được.  

 

“Chủ nhân, cánh cửa này có lực phản mạnh lắm, tôi không thể đi qua được. Không biết sao anh hai lại vào được nữa”.  

 

Ngô Bình nhìn chăm chú vào đó rồi khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, thì thấy phía sau cánh cửa là một không gian đen kịt, có bóng người lập lờ ở đó, tuy nhiên không chỉ là một người.  

 

Anh hỏi Đệ Nhất Đức

Advertisement
';
Advertisement