Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Người tí hon màu vàng dùng giọng nói chói tai cầu xin: “Tiểu nhân biết sai rồi!”  

 

Ngô Bình cười lạnh, anh vung tay, trấn áp người tí hon màu vàng kia, sau đó lấy ra lò luyện Minh Thần, ném thẳng vào trong.  

 

Người tí hon màu vàng này là pháp thân Nguyên Anh, nếu không phải đối phương còn chưa khôi phục tu vi, thì muốn giết ông ta cũng không dễ gì.  

Advertisement

 

Đột nhiên, trong Minh Thần Đỉnh bắn ra hơn một nghìn hai trăm Sinh Mệnh Đan. Ngoài Sinh Mệnh Đan, còn có một viên đan dược màu vàng, Ngô Bình vội vàng bắt lấy.  

 

Đan dược màu vàng này, to chừng quả óc chó, hình hài trẻ sơ sinh, có mũi có mắt, giống như một đưa trẻ sơ sinh, ánh mắt anh sáng lên, kinh hô: “Nguyên Anh Đan!”  

Advertisement

 

Anh cất lấy đan dược, rồi nhìn cô gái dưới đất kia.  

 

Cô gái hoảng sợ nói: “Đừng giết tôi!”  

 

Ngô Bình: “Các người là ai?”  

 

Cô gái nói: “Người anh giết là ông nội tôi, chúng ta là người Ẩn Tộc ở nơi này”.  

 

Ngô Bình: “Trong Ẩn tộc, có bao nhiêu người?”  

 

Cô gái: “Bốn anh em ông nội tôi đều là người chuyển thế, kiếp trước bọn họ là bạn bè tốt”.  

 

Người chuyển thế này nắm giữ bí thuật luân hồi, có thể tự chủ lựa chọn đầu thai, sống lại một kiếp. Thân phận của bọn họ khác nhau, có khả năng là người bình thường, cũng có khả năng là nhà giàu có, thậm chí kẻ thống trị.  

 

Ngô Bình: “Tại sao ông ta lại bày quán ở công viên?”  

 

Cô gái: “Người chuyển thế cứ cách một thời gian thì sẽ bị trời phạt, vì để trốn tránh trừng phạt này, ông nội buộc phải trà trộn vào dân chúng tầng lớp thấp nhất, bởi vì khói lửa nhân gian có thể triệt tiêu trời phạt”.  

 

Ngô Bình: “Tại sao bọn họ hại tôi?”  

 

Cô gái: “Phục Long tiên sinh từng bói cho ông nội tôi một quẻ, trong đó có câu, “gặp rồng thì chết”, mà anh là Long chủ. Vì vậy ông nội tôi cảm thấy nhất định phải tiêu diệt anh thì mới có thể phá giải”.  

 

Ngô Bình cười lạnh: “Gặp rồng thì chết? Phục Long tiên sinh xem cũng chuẩn thật”.  

 

Cô gái: “Xin Long chủ đừng giết tôi”.  

 

Đôi mắt Ngô Bình bừng bừng sát khí, lúc trước anh đã áp chế tâm ma, bây giờ nhìn thấy cô gái cầu xin, sát tâm lại càng nặng nề, anh vung tay lên, giữa trán cô gái xuất hiện một lỗ hổng, cô ta chết ngay tại chỗ.  

 

Giết chết hai người này, Ngô Bình ngẩng mặt lên trời rống lên, chỉ cảm thấy trong đầu có một luồng ác khí, chỉ có giết người mới giải phóng được.  

 

Anh tìm tòi trên người người đàn ông trung niên kia, tìm thấy một cái bàn tròn màu đen. Anh phát hiện, bàn tròn đen này là pháp khí rất lợi hại, sau khi khởi động, trước mặt sẽ xuất hiện một hình tròn màu đen.  

 

Thần niệm của anh chỉ đến đâu thì bên trong hình tròn sẽ thông đến đó. Một con sông nhỏ cách đó ba mươi cây số xuất hiện một hình tròn đen, tay của Ngô Bắc vươn ra từ bên trong đó, túm lấy một nắm cát trong hồ.  

 

“Không tệ, là bảo bối”. Anh tự nói.  

Advertisement
';
Advertisement