Ngô Bình cười lạnh: “Cảnh giới cao thì có tác dụng quái gì, tôi chỉ cần ba chiêu là đánh bại anh. Nếu anh không phục thì chúng ta tỉ thí. Nếu tôi không thể đánh bại anh trong ba chiêu thì tôi sẽ dâng chức tông chủ cho anh bằng cả hai tay, được chưa?”
Lý Ngạo Tiên lay động, dẫu sao hắn cũng là Tiên Quân Bất Tử! Còn Ngô Bình thì khí tức còn chẳng có nguyên anh, chứng tỏ chưa đến cảnh giới Chân Quân. Tuy ban nãy, anh tung ra một thủ ấn hư không rất đáng sợ, nhưng thế thì đã sao? Với tài năng của Tiên Quân Bất Tử thì hắn có thể giết chết Ngô Bình ngay.
“Được, là anh nói đấy nhé”, hắn trầm giọng nói.
Ngô Bình: “Từ từ đã, tôi còn phải ra thêm điều kiện, nếu anh thua thì định thế nào?”
Advertisement
Lý Ngạo Tiên hừ lạnh nói: “Tôi mà thua thì tuỳ anh xử trí”.
Ngô Bình: “Thế thì nói làm gì. Thế này đi, nếu anh thua thì sau này phải làm đàn em của tôi, tôi bảo sao thì anh phải làm vậy”.
Advertisement
Lý Ngạo Tiên cười khẩy nói: “Được, tôi thua thì sẽ làm thuộc hạ cho anh”.
Ngô Bình: “Được rồi, ra đây với tôi”.
Hai người bay ra ngoài rồi đứng trên mặt biển. Hàn Linh Vi cũng đi theo, thật ra cô ấy thấy hơi lo lắng, nếu một trong hai người kia bị thương thì cô ấy phải ra tay ngay, ngăn cản họ liều mạng chiến đấu.
Lý Ngạo Tiên đứng sừng sững trên không trung, khí tức của Tiên Quân Bất Tử bức người, hắn lạnh giọng nói: “Chắc anh chưa được biết thế nào là cảnh giới Bất Tử đúng không?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Nói linh tinh vừa thôi, ra tay đi!”
Uỳnh!
Lý Ngạo Tiên vung tay lên rồi chộp một cái, Ngô Bình thấy tim mình đau nhói, không ngờ hắn có thể chộp trúng tim mình khi hai người đang ở cách xa nhau.
Nhưng ngay sau đó, sức mạnh của Lý Ngạo Tiên đã bị hoá giải, Hỗn Nguyên Tiên Lực của Ngô Bình rất đáng sợ, một khi nó khởi động thì sẽ phá nát mọi sức mạnh xâm nhập ngay.
Lý Ngạo Tiên rất kinh ngạc, hắn thất bại rồi ư?
Đúng lúc này, đã có một quyền ấn xuất hiện rồi ngự ngay trên mặt Lý Ngạo Tiên.
Phụt!
Lý Ngạo Tiên không thể ngờ tốc độ của con người có thể nhanh đến vậy, đã thế còn mạnh khủng khiếp! Sức mạnh ấy thông qua mặt rồi đánh vào tận trong cơ thể hắn, khiến tiên lực của hắn bị áp chế.
Sau đó, lại có một bàn tay bóp cổ hắn rồi nhấc bổng hắn lên cao. Sau đó, giọng nói của Ngô Bình vang lên: “Là tôi đánh giá anh quá cao, cứ tưởng anh sẽ trụ được khoảng ba chiêu”.
Lý Ngạo Tiên sững sờ nói: “Không thể nào! Tôi là Tiên Quân Bất Tử, cao hơn anh mấy tầng cảnh giới cơ mà”.
Ngô Bình cười khẩy: “Tướng quân cũng có chức vị cao hơn binh sĩ nhiều, nhưng vẫn có binh sĩ chém chết được tướng quân đấy thôi”.
Lý Ngạo Tiên cúi đầu xuống nói: “Tôi thua rồi”.
Ngô Bình thả hắn ra rồi nói: “Tư chất của anh cũng không đến nỗi, sau này hay đi theo tôi”.
Lý Ngạo Tiên nhăn mặt như bố mẹ mất, nhưng không còn cơ hội để hối hận nữa.