Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Diệp Huyền đắc ý nói: “Đúng, tôi nói cho cậu biết nhé hôm nay thầy Ngô chỉ thể hiện một phần rất nhỏ tài năng của mình thôi. Bản lĩnh thật sự của thầy khủng khiếp lắm, cậu có biết Nhân Vương không?”  

 

Cô gái tròn mắt nói: “Nhân Vương? Tôi nghe các thầy cô bảo đó là một cảnh giới rất đỉnh cao, từ xưa tới nay rất ít người làm được”.  

 

Diệp Huyền: “Đúng thế, nhưng thầy Ngô là Nhân Vương rồi đấy”.  

 

Nhờ có ánh hào quang của Ngô Bình mà cô gái đã thấy Diệp Huyền thuận mắt hơn, cô ấy nói: “Chào anh, tôi là Lạc Phỉ”.  

Advertisement

 

Diệp Huyền: “Chào người đẹp, tôi là Diệp Huyền. Thât ra, thầy Ngô có họ với tôi, vai vế của thầy cao hơn tôi nên tôi thường gọi thầy là tiền bối”.  

 

Lạc Phỉ sáng mắt lên: “Thật không? Anh may thế, được thầy Ngô chỉ dẫn thì sau này tương lai sẽ rất sáng”.  

 

Advertisement

 

 

Diệp Huyền cười lớn nói: “Giờ chúng ta là bạn rồi, khi nào rảnh anh sẽ dẫn em đi gặp thầy Ngô, để thầy ấy chỉ bảo cho em”.  

 

Lạc Phỉ mừng rỡ: “Thật không ạ?”  

 

Diệp Huyền: “Thật chứ”.  

 

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.  

 

Đột nhiên, có một người đàn ông cao lớn cản đường họ, sau đó nói với Diệp Huyền: “Này, cậu to gan đấy nhỉ!”  

 

Diệp Huyền là cậu ấm từ nhỏ nên biết ngay người này định kiếm chuyện, anh ta lập tức lạnh giọng nói: “Anh mới là to gan đấy, dám chọc vào cậu đây”.  

 

Người đàn ông cười khẩy nói: “Mới đến hả? Cho nên mới không biết tôi”.  

 

Diệp Huyền quyết không nhún nhường, nói: “Anh mù à mà không biết tôi hả?”  

 

Người đàn ông sa sầm mặt rồi nói: “Chán sống rồi hả?”  

 

Lập tức có thêm hai người đàn ông khác xông từ đâu ra vây quanh Diệp Huyền.  

 

Diệp Huyền có tu vi không thấp, hơn nữa còn được Ngô Bình dạy dỗ nên đã tiến bộ rất nhiều, bây giờ anh ta cũng ở cảnh giới Nhân Tiên rồi. Nhưng người ra tay với anh ta đều ở cảnh giới Địa Tiên Thuần Dương nên thực lực cũng rất mạnh. Anh ta vừa cảm thấy vai mình nằng nặng thì đã bị người ta ấn xuống đất rồi.  

 

Nhưng không hổ là học trò do đích thân Ngô Bình dạy dỗ, Diệp Huyền lách người rồi đá bay một tên đi ngay, tên còn lại nổi điên tung một chưởng vào gáy anh ta.  

 

Diệp Huyền rụt cổ lại, tuy đòn tấn công kia không khiến anh ta bị đau, nhưng ít nhiều cũng đã làm anh ta bị thương. Anh ta cung một cú móc vào hàm của người đó.  

 

Sau đó, anh ta lăn một vòng dưới đất rồi áp sát người họ Vĩ kia rồi túm lấy chân hắn, sau đó dùng hết sức bóp thật chặt.  

 

“A…”  

 

Tên họ Vĩ hét lên như con lợn bị chọc tiết, sau đó dần quỳ xuống đất. Tạ Cuồng và Lý Thiên Thạch ở gần đó cũng đã có phản ứng rồi chạy tới đạp cho tên họ Vĩ thêm mấy phát nữa.  

 

Tên họ Vĩ đáng thương bị đánh hồi đồng cho bầm dập, sau đó ôm đầu kêu oai oái.  

 

Đánh hắn xong, Diệp Huyền chỉnh lại quần áo rồi nói với Lạc Phỉ đã ngây ra: “Lạc Phỉ, chúng ta đi ăn thôi”.  

 

Lạc Phỉ hoảng sợ hỏi: “Anh có biết họ hàng của anh ta là ai không?”  

 

Diệp Huyền ngẩn ra hỏi: “Ai thế?”  

Advertisement
';
Advertisement