Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Phục Thiên Tôn gào lên thảm thiết, cả người lảo đảo như sắp ngã xuống, Ngô Bình đánh một đòn trúng vào ngực hắn, cú đấm này khiến mạch máu quanh người hắn đều vỡ, máu phun ra từ các lỗ chân lông.  

 

“Phịch!”  

 

Phục Thiên Tôn ngã xuống đất, không còn thở nữa.  

Advertisement

 

Cả bộ lạc Phục Thiên đều hỗn loạn, mọi người run lẩy bẩy, không dám cử động. Đây chính là bộ lạc, một khi thủ lĩnh mạnh nhất bị đánh chết, những người còn lại biết có liều mạng cũng không có tác dụng nên lập tức không còn phản kháng.  

 

Advertisement

Lúc này sư tử Linh Uy Vương và tinh tinh Kim Viên Vương xuất hiện, khí tức đáng sợ của chúng khiến cả bộ lạc Phục Thiên sợ tới mức không ai dám phản kháng, ai cũng đều quỳ xuống.  

 

Kim Viên Vương: “Nhân Hoàng, bây giờ có thể chiếm lấy bộ lạc Phục Thiên rồi”.  

 

Ngô Bình lướt nhìn xung quanh hỏi: “Trong các ngươi, ai là quản sự”.  

 

Một ông lão bước ra, ông ta quỳ xuống nói: “Đại vương, lúc thủ lĩnh không ở đây, ta phụ trách tất cả mọi việc trong bộ lạc”.  

 

Ngô Bình: “Ông tìm hết hung thủ ra đây rồi giết toàn bộ cho ta”.  

 

Ông lão không dám cãi lại, vội vàng bảo người tìm hết những kẻ đã giết hại người nhà của Đào Như Tuyết, sau đó từng người quỳ xuống đất.  

 

Cuối cùng, hơn ba trăm người quỳ dưới đất, mặt đều không có cảm xúc, cũng chẳng có vẻ gì là sợ hãi.  

 

Ngô Bình vung tay lên, kiếm quang xoẹt qua, đầu của mấy trăm người đều rơi xuống. Người nhà Đào Như Tuyết không thể chết oan uổng, đám hung thủ này đều phải trả giá bằng mạng sống, nợ máu trả máu.  

 

Ông lão đó nói: “Đại vương, cầu xin ngài tha cho cả bộ lạc! Bộ lạc Phục Thiên sẵn lòng giao hết tài sản ra”.  

 

Ngô Bình không phải là kẻ khát máu, nhưng nếu những người này đã nói sẵn lòng giao hết mọi thứ, tất nhiên anh cũng sẽ không khách sáo, bèn hỏi: “Các ngươi có tài sản gì?”  

 

Kim Viên Vương nói: “Nhân Hoàng, bộ lạc Phục Thiên đang giữ một mỏ tinh thể bí mật và một suối thần, dĩ nhiên bộ lạc Phục Thiên còn có rất nhiều cô gái trẻ và một vài thần binh cổ”.  

 

Ngô Bình gật đầu, anh nói với Đào Như Tuyết: “Như Tuyết, chúng ta lo liệu hậu sự cho người nhà em trước, sau đó lại đến bộ lạc Phục Thiên xem sao?”  

 

Đào Như Tuyết gật đầu, bây giờ đã có Ngô Bình ở đây, tất nhiên Ngô Bình nói gì thì cô ấy đều sẽ nghe theo như thế.  

 

Cả nhà Đào Như Tuyết chẳng còn bao nhiêu, cùng tộc chỉ có mấy chục người, thi thể của những người khác bị vứt lung tung trong rừng, bị thú dữ cắn xé không ra hình dạng gì.  

 

Ngô Bình giúp họ tìm lại các mảnh thi thể rồi mai táng, sau đó xây mộ.  

 

Đào Như Tuyết khóc lóc quỳ trước ngôi mộ.  

 

Ngô Bình đợi đến khi cô ấy bình tĩnh lại thì mới nói: “Chuyện này cũng trách anh, lúc anh cảnh báo em thì nên đi xem sao”.  

Advertisement
';
Advertisement