Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Bấy giờ anh mới sửng sốt: “Băng Tiên tìm thấy bố ruột rồi sao?”  

 

Cô gái kia giải thích: “Nửa tháng trước, cô chủ và ông chủ đã nhận nhau rồi”.  

 

Anh đã hiểu rõ ngọn ngành: “Thì ra là vậy. Cô tên gì?”  

 

Advertisement

Cô gái kia dè dặt đáp: “Tôi tên là Tiểu Anh”.  

 

Anh lại hỏi tiếp: “Ông chủ của cô là ai? Không phải năm xưa ông ta mất tích à?”  

 

Advertisement

Tiểu Anh cung kính đáp: “Thực ra năm đó ông chủ bị lưu lạc đến Nam Dương, được quý nhân giúp đỡ trở thành tu sĩ. Hiện giờ ông chủ đã được vào hàng ngũ tiên”.  

 

“Băng Tiên đi dự tiệc gì vậy?”  

 

Tiểu Anh trả lời: “Đó là buổi tiệc của các cậu ấm cô chiêu trong Thiên Kinh. Ông chủ muốn dẫn cô chủ đi mở mang thêm”.  

 

Ngô Bình lại hỏi: “Cô biết buổi tiệc đó diễn ra ở đâu không? Đừng sợ, tôi là bạn của cô chủ nhà cô”.  

 

Tiểu Anh gật đầu nói: “Tôi có thể dẫn anh qua đó”.  

 

Cứ như vậy, Tiểu Anh dẫn đường cho Ngô Bình và Diệp Huyền tới địa điểm tổ chức bữa tiệc. Hai người dừng chân trước một cánh cổng bằng kim loại siêu to, trên đó viến ba chữ lớn “Phủ Thiên Quân”. Ngoài cổng có bốn người chia nhau canh gác, ai ra vào cũng phải kiểm tra giấy tờ.  

 

Tiểu Anh nói: “Ở bên trong đó”.  

 

Ngô Bình bước tới. Đám người nhìn thấy huy hiệu bốn sao tím trên ngực anh, ai nấy đều tỏ ra tôn kính.  

 

“Xin mời anh vào!”, quả nhiên anh chưa cần nói gì đã được người ta chủ động chào mời.  

 

Sau khi bước qua cánh cổng, không gian bỗng trở nên vặn vẹo. Trong đó là một không gian gập khổng lồ.  

 

Lúc này, anh đang đứng trên một con đường giữa rừng cây rộng lớn, phía cuối đường nơi xa xa là một tòa nhà.  

 

Anh bước thêm một bước, thoắt cái đã tới nơi. Tòa nhà không có cổng vào, bên trong được trồng rất nhiều loài cây quý hiếm, thậm chí còn có thể thấy không ít linh dược.  

 

Diệp Huyền ngó nghiêng xung quanh, kinh ngạc nói: “Nơi này rộng thật đấy. Sau này chúng ta xây nhà cũng phải rộng như này”.  

 

Ngô Bình khinh thường chê bai: “Chút thủ đoạn tầm thường thôi, không đáng nhắc tới”.  

 

Đúng lúc này có một người đàn ông mặc áo bào xám đi tới khách khí hỏi thăm: “Mời hai vị xuất trình thiệp mời”.  

 

Thế nhưng sau khi nhìn thấy huy hiệu của Ngô Bình, hai mắt anh ta lập tức sáng rực, vội vàng khom lưng tạ lỗi: “Thì ra là đại sư luyện đan, xin lỗi nhiều!”  

 

Gần như ngay sau đó lại có thêm một người đàn ông mặc đồ màu vàng xuất hiện trước mặt anh, cúi đầu chào hỏi lễ phép: “Được đại sư luyện đan bốn sao tím tới thăm là vinh hạnh của chúng tôi! Tôi tên Huyền Ngạo, là chủ nhân của nơi này”.  

 

Ngô Bình mỉm cười đáp lại: “Chào Thiên Quân. Tôi có người bạn đang dự tiệc ở đây nên muốn tới xem thử”.  

 

“Hoan nghênh hoan nghênh!”, Huyền Ngạo vội vàng mở lời: “Bình thường sao tôi mời nổi người có thân phận cao quý như cậu. Mời cậu vào!”  

Advertisement
';
Advertisement