Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Tu sĩ kia thấy Ngô Bình không quan tâm đến gã thì tức giận nói: “Tôi đang nói chuyện với anh”.  

 

“Ầm!”  

 

Ngô Bình vung tay, một ấn chưởng xuất hiện trước ngực tu sĩ, gã thét lớn, bị đánh bay xa mấy mét, nặng nề rơi xuống đất.  

 

Advertisement

Lúc này, lục phủ ngũ tạng của gã vỡ vụn, hơi thở yếu ớt. Ở phía sau, một cô gái ôm lấy gã khóc lớn: “Chồng ơi, anh sao vậy?”  

 

Tu sĩ muốn nói, nhưng vừa mở miệng là đã phun máu, bên trong có cả mảnh vỡ nội tạng.  

 

Advertisement

Cô gái tức giận nhìn Ngô Bình: “Tại sao anh lại đánh người?”  

 

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Bây giờ gã bị thương nặng chính là do vừa rồi đã đánh trọng thương y tá. Hiện tại tôi cũng chỉ trả nghiệp cho gã thôi. Tốt nhất là mau tìm một bác sĩ chữa trị cho chồng cô đi, bằng không gã có thể mất mạng đấy”.  

 

Bác sĩ và y tá đều âm thầm khen ngợi. Rất nhiều đồng nghiệp của bọn họ đã từ chức, bởi vì hiện tại làm bác sĩ quá nguy hiểm, mỗi ngày đều có người bị thương, thậm chí bị đánh chết! Quá nguy hiểm!  

 

Cô gái tức giận nói: “Chồng tôi là người của Mãnh Hổ Bang, anh dám đánh anh ấy, Mãnh Hổ Bang sẽ không tha cho anh”.  

 

Ngô Bình: “Tôi tên Ngô Bình, là bác sĩ ở đây. Cô có thể bảo người của Mãnh Hổ Bang đến tìm tôi”.  

 

Sau đó anh lại cười nói với Liễu Y Y: “Nghe nói cô là người đẹp nhất ở khoa nhi, hôm nay vừa gặp, đúng là danh bất hư truyền”.  

 

Liễu Y Y càng đỏ mặt, cúi đầu không biết nói gì.  

 

Ngô Bình nhìn đồng hồ: “Mười hai giờ rồi, cùng nhau ăn bữa trưa đi”.  

 

Các bác sĩ và y tá xung quanh trêu chọc: “Y Y, cô đi đi, buổi tối cũng không cần quay về, chúng tôi trực ban giúp cô”.  

 

Liễu Y Y trừng bọn họ, sau đó nói với Ngô Bình: “Xin lỗi bác sĩ Ngô, tôi còn phải đi làm nữa”.  

 

Ngô Bình: “Bây giờ không phải đang nghỉ rồi sao? Chỉ là ăn bữa cơm thôi, không làm trễ nãi công việc đâu”.  

 

Bởi vì Ngô Bình từng cứu mình, Liễu Y Y cũng khó mà từ chối, cô ấy gật đầu: “Được thôi, để tôi mời bác sĩ Ngô bữa cơm nha”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Được, nhà hàng Hoàng Tân gần đây nấu ăn cũng được lắm”.  

 

Nhà hàng Hoàng Tân cách bệnh viện không xa, đi xe cũng chỉ tốn mười phút. Khi đến nhà hàng Hoàng Tân, Ngô Bình mới phát hiện nơi này đã đổi chủ lâu rồi, nhân viên phục vụ đều là những người mới.  

 

Lâu lắm rồi anh không liên lạc với Lý Hạo Xuyên, bèn hỏi nhân viên phục vụ: “Ông chủ các anh là ai vậy?”  

 

Nhân viên phục vụ lạnh mặt nói: “Tốt nhất là bớt hóng hớt nhiều chuyện nếu không cần thiết đi!”

Ngô Bình nhíu mày, nói: “Các anh đối xử với khách như vậy sao?”  

 

Nhân viên phục vụ cười lạnh: “Thế nào, anh không phục sao? Có tin tôi tôi ném anh ra ngoài cho chó ăn không?”  

 

“Rầm!”  

Advertisement
';
Advertisement