Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 "Trong vòng một tháng ngắn ngủi đã có ba mươi phần trăm người Vân Kinh chết, đâu đâu cũng là thi thể và những con chó, con mèo ăn xác người. Có một số con mèo ăn cả người sống, to như con hổ, chạy vào chung cư ăn thịt người. May là sau đó đã dần dần ổn định trật tự, những người như chị mới sống được".  

 

"Thế giới bây giờ không giống trước đây nữa. Bất kỳ một ai trên đường cũng có thể là cao thủ, một quyền có thể đánh chết cậu. Thế nên con người bây giờ ai nấy đều cẩn thận từ li từng tí, không dám tuỳ tiện đắc tội người khác".  

 

"Trước khi mở quán chị còn đặc biệt tới đánh tiếng trước. Người bảo kê khu vực này trước đây tên là Mã gia. Sau đó Mã gia bị gã trọc đánh chết, gã trọc bắt đầu bảo kê khu vực này, thu tiền bảo kê cắt cổ. Gã trọc rất khó tiếp xúc, thu tiền bảo kê cao, không xử lý chuyện giúp mọi người, hở ra cái là đánh chết người ta. Mẹ kiếp, bà đây đã muốn giết hắn từ lâu rồi".  

Advertisement

 

Nói rồi cô ấy rút một con dao găm từ trong đôi bốt ra, con dao sắc lạnh, trên đó có một màn ánh sáng xanh lam nhàn nhạt.  

 

Cô ấy thản nhiên nói: "Chị đã bôi độc lên trên rồi, chỉ cần cắt rách da gã trọc thì hắn chỉ còn con đường chết. Đương nhiên, chị cũng sẽ bị hắn đánh chết".  

Advertisement

 

Trương Tiểu Bình giật mình, vội cất con dao đi: "Cẩn thận đứt tay".  

 

Chị Li mỉm cười nhìn anh: "Chị tên Minh Li, sau này bọn họ đều gọi chị là chị Li. Thật ra năm nay chị mới hai mươi lăm".  

 

Trương Tiểu Bình: "Chị Li, gã trọc chết rồi, đàn em của hắn có trả thù không?"  

 

Chị Li cười: "Đánh chết gã trọc thì cậu chính là đại ca ở đây, ai dám chọc cậu chứ?"  

 

Trương Tiểu Bình ngẩn người: "Em là đại ca á?"  

 

Chị Li: "Đúng vậy, đây chính là quy tắc giang hồ, ai mạnh thì người đó là đại ca. Nhưng trên cậu vẫn còn một người quản sự, cậu thu tiền xong cũng phải nộp cho bên đó một ít. Không có gì bất ngờ thì ngày mai bên đó sẽ phái người liên lạc cậu".  

 

Trương Tiểu Bình gãi đâu: "Có phải em cũng phải thu tiền bảo kê không?"  

 

Chị Li: "Đương nhiên rồi, không thu phí bảo kê thì cậu lấy gì nộp lên trên?"  

 

Trương Tiểu Bình: "Nhưng em không hiểu lắm".  

 

Dù sao anh cũng chỉ mới mười bảy tuổi, trước đây còn đang học trung học phổ thông, chưa có trải nghiệm gì ngoài xã hội.  

 

Chị Lệ: "Cậu em, chị hiểu cậu đang nghĩ gì, có phải cảm thấy thu phí bảo kê là không tốt, là đang ức hiếp người ta, đúng không? Nhưng cậu phải hiểu, cậu không thu thì cũng có người khác thu, bọn họ thu nhiều hơn cậu, hành động ngang ngược hơn cậu. Cậu yên tâm đi, người ở đây chị quen hết, chị sẽ đánh tiếng với bọn họ. Bọn họ đã hận gã trọc tới xương tuỷ rồi, bây giờ cậu thay thế cho gã trọc, họ mừng còn không kịp".  

 

Đang nói chuyện, một người đàn ông trung niên mập mạp đi tới, trong tay ông ta cầm rượu và thuốc, gật đầu khom người, vô cùng cung kính: "Chị Li, tôi tới bái kiến đại ca mới".  

 

Chị Li đứng dậy, chỉ Trương Tiểu Bình: "Vị này là Bình gia vừa mới lên, đao pháp của Bình gia xuất thần nhập quỷ, giết gã trọc chỉ bằng một nhát dao. Bây giờ Bình gia chính là đại ca mới của chúng ta, cũng là người đàn ông của chị Li tôi".  

 

Người đàn ông mập mạp cúi gập người bái Trương Tiểu Bình: "Bái kiến Bình gia ạ!"  

 

Trương Tiểu Bình gật đầu, không nói gì.  

 

Minh Li: "Bình gia nhận đồ rồi, sau này sẽ bàn với các ông chuyện thu phí bảo kê sau. Nhưng các ông yên tâm, số tiền bọn tôi thu sẽ luôn ít hơn gã trọc thu".  

 

Người đàn ông mập mạp mừng rõ: "Tốt quá, thế tôi đi trước nhé".  

Advertisement
';
Advertisement