Sau khi Đường Tử Di đột phá, Ngô Bình đến bệnh viện trực thuộc đại học Vân Kinh, đã lâu rồi anh không đến đây, phòng khám đã tích thành một lượng lớn bệnh nhân, có người suýt nữa còn đập phá bệnh viện.
Cũng may y thuật của anh đã hơn hẳn trước kia, anh có thể chữa lành vết thương chỉ bằng một cái vỗ.
Liễu Y Y và mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, Ngô Bình vung tay lên, bệnh nhân được chữa khỏi, mỗi giây chữa khỏi cho một người, cứ thế chữa trị cho ba ngàn sáu trăm bệnh nhân trong một giờ.
Advertisement
Thế là trong một buổi sáng, Ngô Bình đã chữa trị cho gần hai mươi ngàn người, đã giải quyết toàn bộ bệnh án dồn lại mấy ngày nay.
Nhưng anh cũng rất mệt, vừa tan làm đã kéo Liễu Y Y về nhà nghỉ ngơi.
Advertisement
Vừa nhắm mắt lại, Ngô Bình đã ngủ say, lúc thức dậy đã là buổi tối.
Lúc này anh mới phát hiện ra gì đó, bỗng nhìn thấy Liễu Y Y ngồi ở bên cạnh mình, Liễu Y Y thế mà lại có tu vi, đang cười ẩn ý nhìn anh.
Ngô Bình mừng rỡ: “Vân Tịch, Luân Hồi Đại Kiếp của em kết thúc rồi?”
Vân Tịch khẽ gật đầu: “Ừ, vừa kết thúc”.
Cô ấy tiện thể nằm xuống bên cạnh Ngô Bình, ôm lấy cơ thể rắn chắc của anh, dịu giọng nói: “Cảm ơn sự giúp đỡ của anh mấy ngày nay”.
Luân Hồi Đại Kiếp cực kỳ nguy hiểm, nếu không ngờ Ngô Bình lúc nào cũng bảo vệ, âm thầm chăm sóc cô ấy thì chưa chắc cô ấy có thể bình an vượt qua.
Ngô Bình: “Giúp em là điều đương nhiên mà, tiếp theo em có dự định gì?”
Vân Tịch: "Em phải về nhà một chuyến. Lúc anh nghỉ ngơi, em đã liên lạc với người nhà, giờ Vân Thị đang gặp phải rắc rối".
Ngô Bình: "Ý em là Vân Thị nào?"
Vân Tịch: "Là Vân Thị nhánh bên em. Một thành viên trong tộc đã gây rối, làm bị thương con trai một tông lão trong tộc tại cuộc họp thị tộc. Tông lão đó quyết không tha, muốn giết các thành viên trong nhánh bên em".
Ngô Bình nhíu mày: "Nhánh bên em tuy rằng sáp nhập vào sau, nhưng vẫn là cùng một tộc, tại sao lại làm như vậy?"
Vân Tịch: "Trong cùng một tộc cũng có sự phân biệt trên dưới. Bên em là nhánh phụ, cấp bậc trên dưới không quan trọng. Đây còn là vì có sự tồn tại của anh, nếu không tình hình sẽ còn tồi tệ hơn".
Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh đi cùng em, anh lo lắng tu vi của em còn chưa khôi phục".
Vân Tịch cười nói: "Được, sáng mai chúng ta cùng đi Thái Thanh".
Buổi tối, hai người liền triền miên bên nhau.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!