Ngô Bình: “Sư tổ, người nói vậy là sao ạ?”
Huyền Đô lão tổ: “Nếu tu luyện công pháp ở đây thì phụ thuộc rất nhiều vào đại đạo, nhưng công pháp bên ngoài thì không bị hạn chế mặt này, chúng ta có thể thử dùng nó để làm bước đệm đột phá”.
Ngô Bình chợt nghĩ đến điều gì đó rồi hỏi: “Sư tổ, ngày xưa tiên điện Thiên Võ bị người ta tiêu diệt có phải cũng vì chuyện này không ạ?”
Huyền Đô lão tổ: “Ừm, bọn họ cũng phát hiện ra điều này nên không muốn có người nhận được công pháp Dị giới, do đó mới tiêu diệt tiên điện Thiên Võ”.
Advertisement
Ngô Bình: “Con hiểu rồi”.
Buổi lễ vẫn tiếp tục, Ngô Bình tới mời rượu từng người bạn, khi anh chúc rượu hết một vòng thì trời cũng đã nhà tối.
Advertisement
Khách khứa lần lượt ra về, với bên ngoài thì hôn lễ đã xong, nhưng thật ra ở tầng trong cùng thì lúc này tiệc mới bắt đầu.
Sau đó, Ngô Bình đã tiếp đãi những người thân thiết, ví dụ như Kiều Bộ Tiên, Diệp Thiên Tông, Bạch Băng, mọi người của Đường Môn, kiếm phái Thục Sơn, chùa Đại Thiền và Chu Nguyên Thông.
Ngô Bình uống tới bên, thành ra đến khi trời gần sáng thì bữa tiệc mới chính thức kết thúc.
Sau khi khách đã về hết, anh không nghỉ ngơi mà dẫn vợ con đến kính trà cho ông bà nội và bố mẹ anh.
Tiếp đó, anh nghỉ ngơi ở nhà một ngày, hôm sau mới ra ngoài, vì nhà họ Đường của Đường Tử Di cũng tổ chức hôn lễ.
Sáng sớm, Ngô Bình và Đường Tử Di đã xuất hiện ở sơn trang Vân Đỉnh để tổ chức một hôn lễ khác. Mọi người thân và bạn bè của nhà họ Đường đều có mặt, ngoài ra còn có Thái thú Miêu Dục, đảo chủ Mãn Tuyệt của Vân Trạch Kim Long cũng đến tham dự.
Yến tiệc kết thúc, Ngô Bình còn phải tham gia tiệc rượu nội bộ của Đường Thị, may mà anh có tửu lượng cao, không thì đã gục lâu rồi.
Chờ khi mọi thứ xong xuôi thì trời cũng đã tờ mờ sáng, Khả Nhi đã đi ngủ, còn Đường Tử Di đang chờ anh trong phòng.
Đêm đen yên tĩnh, hai vợ chồng nhìn nhau cười.
“Anh này, hay mình sinh thêm em trai cho Khả Nhi đi?”
Ngô Bình cười nói: “Nếu em không sợ vất vả thì anh đồng ý thôi”.
Cửa đóng, đèn tắt, Ngô Bình lại reo giống trong người mỹ nhân rồi chờ ngày hái quả.
Vì hai người có thời gian riêng nên Ngô Bình đã hứa với Đường Tử Di sẽ ở lại nhà họ Đường ba ngày. Sau đó, anh mới đi làm việc của mình.
Vì thế, ngày hôm sau, hai người đã dẫn Khả Nhi ngồi thuyền du ngoạn trên Vân Trạch. Ngày thứ ba coi như tuần trăng mật của họ, tuy hơi ngắn ngủi.