Mọi người đồng thanh nói “được”, thế là Ngô Bình bắt đầu từ khu vực thiên thạch cấp vương trước, lần lượt lựa chọn, tiếp đó là đến khu vực thiên thạch cấp hoàng. Hai loại thiên thạch này khiến anh mất gần hai trăm mười lăm tỷ đồng Thần Long.
Mấy ông chủ thấy Ngô Bình hào phóng, liếc mắt sơ là chọn được thiên thạch thì ai cũng vui mừng, cảm thấy mình đã gặp được khách hàng lớn.
Phương Huyền Sinh cười vui nhất, trong hai trăm tỷ đó thì có ít nhất hai mươi tỷ là tiền hoa hồng của gã rồi.
Advertisement
Ngô Bình lại đến khu vực thiên thạch cấp thánh và cấp thần, lần này anh lại tiêu hết một trăm tám mươi bốn tỷ mua mười bốn viên thiên thạch cấp thánh, tám viên thiên thạch cấp thần. Đến giờ tổng cộng anh đã tiêu hết bốn trăm năm mươi hai tỷ một trăm triệu sáu ngàn vạn đồng Thần Long. Trong đó có năm mươi tỷ là do Lam Hâm chi trả, còn anh chi khoảng bốn trăm tỷ.
Cũng may là anh thừa kế Phủ Chiến Vương, nắm trong tay hơn ngàn tỷ đồng Thần Long có thể thanh toán, nếu không thì dù muốn kiếm tiền ở thành Thiên Thạch cũng khó khăn hơn giờ nhiều.
Advertisement
Lúc anh cất hết toàn bộ thiên thạch vào túi và trả tiền xong thì cười, nói: “Các ông chủ, nghe nói thông thường xưởng cược thạch đều cược thạch, nhân lúc mọi người đều có mặt, chi bằng cùng chơi, thế nào hả?”
Mấy người Phương Huyền Sinh đã xem Ngô Bình như một tên phá gia nên ai cũng đồng ý. Phương Huyền Sinh nói: “Cậu Ngô, cậu định cược thế nào?”
Ngô Bình: “Tôi đang có không ít thiên thạch, tôi sẽ phá ra tại đây. Trước khi tôi phá, chúng ta sẽ đặt cược xem thử ai đoán trúng”.
Mấy người Phương Huyền Sinh thương lượng và đều cảm thấy khả quan, Phương Huyền Sinh cười, nói: “Cậu Ngô, mời cậu chọn thiên thạch”.
Ngô Bình lấy ra một viên thiên thạch cao hơn mười mét, cười, nói: “Viên thiên thạch cấp thần này làm tôi tốn hết mười bốn tỷ, tôi không biết làm sao phán đoán thiên thạch, nhưng cảm giác chắc nó rất đặc biệt, vì vậy tôi cược nó tăng giá”.
Rất nhiều người xung quanh vây lại xem náo nhiệt, có người cười nhạo, nói: “Có cách nói thế này về cược thạch, đó là làm mười phần cược đến chín phần lỗ, anh Ngô đây lấy đâu ra tự tin mà dám chắc nó sẽ tăng giá chứ?”
Một người khác nói: “Chỉ là một tên ngốc nhiều tiền mà thôi, nếu anh ta có thể cược món này được giá thì tôi sẽ ăn đá trước mặt mọi người”.
“Ầy, nếu tôi mà có nhiều tiền vậy thì sẽ mua luôn thứ được làm ra từ thiên thạch, đồ ngốc mới tùy tiện mua nhiều thiên thạch đến vậy. Đợi đến khi anh ta phá thiên thạch ra thì biết thôi, ít nhất giá trị của chúng cũng giảm đi một nửa”.
Rõ ràng giống như dự đoán của Ngô Bình, phần lớn mấy ông chủ này đều cược anh sẽ thua. Số lượng tiền cược chủ cái thua nhanh chóng đạt đến năm mươi tỷ đồng Thần Long, những túi tiền chất cao như núi.
Ngô Bình nhìn qua, biết tiền không có vấn đề gì thì cười rồi vứt năm mươi tỷ vào kết quả cược còn lại khiến số lượng tiền cược của hai bên ngang bằng nhau. Trong năm mươi tỷ đó có bốn mươi tám tỷ là tiền cược của anh.